Lăng Hàn không khỏi thầm than, Kiếm Tâm của hắn chỉ vừa tu thành, không đủ mạnh a, bằng không trong một ý nghĩ những binh khí này đều nên bay đến bên cạnh, như thị vệ của hắn.
Điều này làm cho hắn càng thêm chờ mong, Kiếm Tâm đại thành ngưu bức cỡ nào? Mà Kiếm Tâm Thông Minh, đại diện cho cảnh giới tối cao của kiếm đạo, được xưng không gì không chém, ngay cả tâm ma cũng có thể chém xuống, bằng không há có câu "Thông Minh"?
- Kiếm Tâm!
Mặc Chính Tín trầm giọng nói, trên mặt hiện ra vẻ thận trọng.
- Cái gì, Kiếm Tâm?
- Không thể, Nhân tộc này chỉ là Hoá Thần Cảnh, làm sao có khả năng lĩnh ngộ Kiếm Tâm?
- Phải, ngay cả đại năng Phá Hư Cảnh cũng chưa chắc lĩnh ngộ được Kiếm Tâm, Nhân tộc này làm sao xứng!
Bốn người Mặc Nguyên Minh đều không tin, ở trong quan niệm của bọn họ, võ đạo chi tâm là độc quyền thuộc về Phá Hư Cảnh, hơn nữa còn thuộc về một bộ phận người rất ít, tuyệt đối không phải là Phá Hư Cảnh liền có thể nắm giữ.
Sắc mặt của Mặc Chính Tín nghiêm nghị:
- Các ngươi còn nhớ Từ Tu Nhiên và Trương Mạch đồng hành với chúng ta không?
- Tự nhiên nhớ.
Bốn người Mặc Nguyên Minh đều gật đầu, bốn vị này là khách quý Hải Hoàng tự mình chiêu đãi, mặc dù là Nhân tộc thấp kém, nhưng bọn họ không dám coi thường.
- Hai người này cũng phân biệt tu ra Đao Tâm và Kiếm Tâm, hơn nữa còn thâm hậu hơn Nhân tộc này.
Mặc Chính Tín nói.
- Cái… cái gì!
Bốn người Mặc Nguyên Minh đều chấn kinh đến tê cả da đầu.
Nhân tộc thực sự là chủng tộc thấp kém sao? Ba người kia đều không bước vào Phá Hư Cảnh, nhưng nắm giữ võ đạo chi tâm mà đại bộ phận Phá Hư Cảnh không thể nắm giữ. Như thế so sánh, làm sao cảm giác Hải tộc mới thấp kém nhỉ?
Trong lòng Mặc Chính Tín thở dài, Hải tộc chiếm thượng phong ở tu luyện cảnh giới, dưới Long huyết gia trì, thể phách cũng mạnh hơn Nhân tộc nhiều, nhưng nói đến lĩnh ngộ Đạo, thì Nhân tộc càng hơn một bậc.
Đúng vậy, thành cũng huyết mạch, bại cũng huyết mạch.
Nhưng hắn lập tức thu hồi cảm khái trong lòng, lạnh nhạt nói:
- Trước không quan tâm những chuyện đó, giết Nhân tộc này, cướp đoạt Chân Long huyết thạch.
- Vâng!
Bốn người Mặc Nguyên Minh đều quát lên, lần thứ hai vây quanh Lăng Hàn.
Lăng Hàn vung động tay trái, bây giờ hắn tràn ngập hứng thú với vận chuyển Kiếm Tâm, không ngừng diễn luyện, mỗi qua nháy mắt, hắn liền phát hiện lĩnh ngộ Kiếm Tâm lại có tiến bộ.
- Coi như nắm giữ Kiếm Tâm thì đã làm sao, dù sao chỉ là một Nhân tộc, hơn nữa tu vi mới Hoá Thần Cảnh mà thôi.
Bốn người Mặc Nguyên Minh đều xuất kích, phát động tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn dật động Kiếm Tâm, ảnh hưởng binh khí của bốn người, để Linh khí trong tay bọn họ như muốn tạo phản, căn bản không thể chính xác.
Bốn người Mặc Nguyên Minh đều ngơ ngác, ngay cả chính xác cũng không thể, còn đánh cọng lông?
Nếu như Lăng Hàn là đại năng Phá Hư Cảnh, vậy quên đi, vì đánh không lại, nhưng bây giờ đối phương chỉ là một Hoá Thần Cảnh, để bọn họ thúc thủ trói tay như vậy, thực sự là quá mất mặt.
- A a a!
Bọn họ phát điên, đối phương căn bản trốn cũng không trốn, mặc bọn họ công kích, nhưng bọn họ lại không thể động tới góc áo của đối phương, điều này khiến người ta làm sao chịu nổi?
Võ đạo chi tâm, thật cường đại như vậy sao?
Rất nhanh Lăng Hàn không còn hứng thú, bốn người này quá yếu, trợ giúp hắn tăng Kiếm Tâm có hạn, e là phải giao thủ với Từ Tu Nhiên, Tiểu Kiếm Đế, dùng Đao Tâm, Kiếm Tâm của bọn họ đến mài giũa, Kiếm Tâm của mình mới có thể cấp tốc trưởng thành.
Tay phải hắn đánh ra, Phúc Địa Ấn lóng lánh kim quang, đùng đùng đùng đùng… bốn người Mặc Nguyên Minh bị hắn chấn bay ra ngoài.
- Oa!
Bốn người Mặc Nguyên Minh đều phun máu tươi, ở dưới công kích của Lăng Hàn trọng thương.
- Phế vật!
Mặc Chính Tín lạnh lùng nói, trên mặt đều là vẻ xem thường.
Ngay cả một Nhân tộc Hoá Thần Cảnh cũng không thu thập được, không phải phế vật thì là cái gì?
Lăng Hàn liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
- Nói như ngươi không phải phế vật vậy.
- Ta tự nhiên không phải phế vật!
Mặc Chính Tín đàng hoàng trịnh trọng nói.
- Có phải phế vật hay không, không phải miệng nói là được.
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay.
- Đến, để ta đánh phục ngươi, cho ngươi biết kỳ thực mình cũng là phế vật.
- Có khả năng sao?
Hai tay của Mặc Chính Tín rung lên, đều hóa thành vuốt rồng.
- Ngươi tu ra võ đạo chi tâm, có thể điều khiển thiên hạ vạn khí, nhưng binh khí của ta là thân thể của mình biến thành, ngươi Nhưng ảnh hưởng sao?
Lăng Hàn nhìn hắn nói:
- Tựa hồ ngươi rất tự tin với mình?
- Đương nhiên, ta chính là thiên tài xuất sắc nhất Tây Hải Mặc gia, bây giờ mới hai mươi bảy tuổi, đã là Thiên Nhân tầng chín, cách Phá Hư Cảnh chỉ kém một bước.
Mặc Chính Tín ngạo nhiên nói.
Đây quả thật là rất trâu bò, đủ tự hào.
Lăng Hàn cười nói:
- Một bước này, có khả năng cả đời cũng không bước qua được. Dựa vào huyết mạch, cũng giới hạn bởi huyết mạch, đi không ra con đường của mình, thành tựu nhất định sẽ có hạn.
- Đừng đứng nói chuyện không đau eo, chỉ là Nhân tộc mà thôi, cũng dám nói khoác không biết ngượng!
Mặc Chính Tín ra tay, bước ra một cước đã tới trước người Lăng Hàn, vuốt phải thò ra, đánh thẳng tới ngực.
Nếu như oanh trúng, như vậy lấy trình độ sắc bén của vuốt rồng, dù cho thể phách của Lăng Hàn cũng sẽ trọng thương.
Lăng Hàn đưa tay ra, tóm tới vuốt rồng.
- Lớn mật!
- Muốn chết!
Bốn người Mặc Nguyên Minh đều hừ lạnh, vuốt rồng a, đó là tồn tại cỡ nào, ngươi lại muốn chống đỡ, thực không biết chữ chết viết như thế nào!
Đùng!
Lăng Hàn nắm lấy vuốt rồng, trên tay trái toả ra kim quang nhàn nhạt, đó là Kim Cương Thể.
Nắm lấy, vững như bàn thạch!
Làm sao có khả năng!
Con ngươi của bốn người Mặc Nguyên Minh đều muốn trừng ra, sao có thể có chuyện đó? Một Nhân tộc, chỉ dựa vào tay thịt liền tóm lấy vuốt rồng, cái này còn có thiên lý sao? Cái này còn có vương pháp sao?
Ta sát!
Ngay cả Mặc Chính Tín cũng biến sắc, hắn phát hiện tay của đối phương cứng như kim thạch, vuốt rồng không thể tổn thương, cái này thật đáng sợ.
Có điều, Nhân tộc lại dám cận chiến với Hải tộc, đặc biệt là vương giả Hải tộc?
Phải biết sở trường của Nhân tộc là lĩnh ngộ võ đạo, kéo dài khoảng cách liều "Pháp" và "Kỹ" mới là vương đạo, cận chiến là thuộc về lĩnh vực của thể tu! Vương giả Hải tộc bởi vì Long huyết gia trì, mỗi người đều là thể tu, thể phách cực kỳ mạnh mẽ.
Cận chiến, ngươi không có thể lực, một chưởng vỗ ra cần bao lâu? Điểm ấy thời gian ta có thể đánh ra mười phát trăm phát, đánh giết ngươi thành cặn bã!
---------------