[Dịch] Thần Đạo Đan Tôn

Chương 750 : Quân lâm Đông Nguyệt Tông




Xuất chinh Bắc Vực, không chỉ mở rộng cương vực, tăng cường quốc thế, còn có một ý nghĩa, là triệt để chấm dứt ân oán với Đông Nguyệt Tông.

Lăng Đông Hành đã tu luyện tới Thần Thai Cảnh đỉnh phong, nhưng muốn lên Sinh Hoa Cảnh, theo lẽ thường hắn có khả năng cần mười mấy năm, thậm chí hai mươi năm mới có thể hoàn thành, nhưng Lăng Đông Hành không chờ được lâu như vậy, Lăng Hàn cũng vậy.

Đặt ở trên người người khác chỉ có thể giương mắt nhìn, nhưng Lăng Hàn chính là đan đạo đế vương, thiên tư kém có quan hệ gì chứ?

Ăn dược a!

Hiện tại số lượng Long Huyết Phách Vương Tham có trên trăm cây, ngoại trừ lưu lại vài cây dùng để lấy hạt, toàn bộ hắn có thể lấy ra làm thuốc, cái này khủng bố cỡ nào?

Lăng Đông Hành mạnh mẽ tăng lên tới Sinh Hoa Cảnh, lại thêm Lăng Hàn đã lập quốc, đặt xuống địa bàn to lớn, tôn Lăng Đông Hành làm Thái Thượng hoàng, tự nhiên cũng có thể thuyên chuyển quốc thế, theo Lăng vương triều mở rộng, quốc thế chỉ có thể càng ngày càng mạnh.

Như vậy Lăng Đông Hành còn có thể đánh không lại Ngạo Phong sao?

Trước lúc xuất chinh, Lăng Hàn lại đi tới mỏ quặng Hỏa Quốc một chuyến, nơi này chôn xuống vô số cường giả, rất có khả năng tu luyện Minh công, tương lai sẽ mở ra đường nối với Minh Giới, chuyện này đối với Hằng Thiên Đại Lục mà nói là một sự tình gay go.

Hiện tại Lăng Hàn đang thi chạy với thời gian, chẳng những phải khai thiên trước khi Thần Giới Ngũ Tông động thủ, còn phải sớm hơn nhóm xác chết biết di động kia.

Thời điểm hắn giá lâm, con Tri Chu màu bạc xuất hiện, dật động chân lớn như thiên mâu thổ nạp, thật giống như đang hấp thu Nguyệt tinh hoa.

Cảnh giới càng cao, thì càng có thể cảm ứng được con Tri Chu này khủng bố.

Đại Thi Vương mười lăm mắt, rất trâu bò!

Con Tri Chu màu bạc này vừa vặn chạy ra tu luyện, bị hắn đụng phải, bằng không con Tri Chu này căn bản khinh thường nhìn nhiều, làm sao có khả năng vì hắn mà ra chứ?

Lăng Hàn tính toán sức chiến đấu của mình.

Cảnh giới càng cao, vượt cấp chiến đấu càng khó, chuyện này đặt ở trên người Lăng Hàn cũng vậy, bước vào Hoá Thần Cảnh, hiện tại sức chiến đấu của Lăng Hàn có thể so với Thiên nhân một tinh. Nhưng thời điểm hắn bước vào Linh Anh Cảnh, hắn là có thể ngang hàng Hóa Thần cửu tinh.

Có điều, hiện tại hắn là quân chủ của Đại Lăng Triều, chỉ cần ở trong cương vực của hắn, hắn liền có thể thuyên chuyển quốc thế, tăng cường sức chiến đấu.

Quốc thế có thể tăng cường cho hắn một tinh, mà cái này, còn chỉ là hắn vừa thống nhất Bắc Hoang.

Nếu như thống nhất Bắc Vực, vậy sức chiến đấu bổ trợ chí ít năm tinh, tứ vực hội hợp... vậy thì càng thêm trâu bò, đạt mười tinh là thừa sức, tiền đề là thân thể của Lăng Hàn chịu đựng được quốc thế kinh khủng như thế.

Lại thêm Hắc Tháp quán lực, sức chiến đấu của hắn tự nhiên tăng đến Phá Hư Cảnh, nhưng then chốt là có thể đạt đến Phá Hư mấy tinh?

Dù sao Bắc Hoang quá nhỏ, tuy có thể để hắn ở trên cơ sở Thiên Nhân Cảnh tăng cường một tinh, nhưng phóng tới Phá Hư Cảnh, hầu như có thể bỏ qua không tính.

Tuyệt đối đánh không lại con Tri Chu này.

Lăng Hàn thầm nói, lắc lắc đầu, từ bỏ ý nghĩ đi tìm tòi, dù sao dùng cơ hội Hắc Tháp rót lực ở nơi này… quá lãng phí.

Hắn đang muốn xoay người rời đi, nhưng lại ngừng chân.

Tuy mỏ quặng quanh năm đều là khói đen mờ mịt, âm u khủng bố. Nhưng lúc này lại giống như càng thêm nghiêm trọng, hắc khí càng thêm nồng nặc, như hóa thành thực chất, đen kịt như mực, có vẻ rất đáng sợ.

Đám người dưới lòng đất kia... muốn đi ra sao?

Lăng Hàn nghiêng tai lắng nghe, bốn phía giống như có người nói nhỏ, nhưng làm sao cũng nghe không rõ đang nói cái gì, như quỷ mị vậy.

Hắn rời đi, nơi này quá quỷ dị, tà môn đến lợi hại, thực lực không đủ thì đừng lắc lư ở chỗ này.

Đại quân điều động, vượt qua Lạc Nguyệt Hạp, toàn diện tiến công Bắc Vực.

Lăng Hàn lấy ra thân phận Đan sư Thiên Cấp của hắn, một đường đi qua, Đan Sư hiệp hội tuyệt đối là người quy hàng đầu tiên. Đùa giỡn, Đan sư Thiên Cấp a, đó là Thần linh trong lòng bọn họ, hiện tại Thần linh muốn bọn họ đi theo, bọn họ có thể từ chối sao?

Mà Đan Sư hiệp hội lại có địa vị cao cả, nắm giữ sức ảnh hưởng rất lớn, dẫn đến rất nhiều thành thị không cần đánh liền đầu hàng.

Lăng Hàn muốn làm, không phải là chinh phạt thiên hạ, vì chinh phục Bắc Vực thực sự quá đơn giản, thủ hạ đại tướng của hắn tùy ý chọn mấy cái đi ra cũng có thể vô địch ở vực này.

Võ giả coi trọng nhất là cái gì? Đương nhiên là thực lực!

Thực lực đủ rồi, những người khác tự nhiên chỉ có thần phục, huống hồ tôn một Đan sư Thiên Cấp làm chủ cũng không phải sự tình không thể tiếp thu.

Chỉ sau bảy ngày, bọn họ liền đẩy mạnh đến trước sơn môn của Đông Nguyệt Tông.

Lần trước tới nơi này, là dựa vào Hắc Tháp rót lực, hắn mới có thể chiến với cường giả Linh Anh Cảnh một trận, nhưng hiện tại... sức chiến đấu thường quy của hắn đã bước vào Thiên Nhân Cảnh, hầu như có thể so với kiếp trước, lại thêm Hắc Tháp rót lực, hắn càng có thể ngang hàng Phá Hư Cảnh, một ngón tay liền có thể phá diệt tông môn này.

- Bệ hạ, có lập tức công kích hay không?

Một thanh niên nói, hắn là Kim Vô Cực, thời điểm ở Đại Nguyên thành liền nhận thức, lúc trước cũng bởi vì đệ đệ mà đối địch qua với Lăng Hàn.

Lúc trước hắn không theo mọi người đi vào Đông Nguyệt Tông, mà ở Hoàng Đô cưới kiều thê trải qua cuộc sống đắc ý, nhưng hiện tại Lăng Hàn quay về, hắn liền tòng quân nhập ngũ, trợ giúp Lăng Hàn một chút sức lực.

Hắn chỉ bước vào Linh Hải, thực lực không đặt ở trong mắt Lăng Hàn, nhưng Lăng Hàn cần chính là người có thể tín nhiệm, Kim Vô Cực tự nhiên được trọng dụng.

Nhưng càng nhiều người quen cũ hiện tại đều ở trong Đông Nguyệt Tông, hiện tại người thứ nhất tấn công chính là Đông Nguyệt Tông, một là khoảng cách gần, hai là Lăng Hàn muốn chiêu những lão hữu kia vào dưới trướng.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Tiểu Thạch, ngươi đi đánh trận đầu!

Thạch Linh gào gào kêu gọi, khởi xướng xung kích Đông Nguyệt Tông.

Hiện tại nó đã bước vào Hoá Thần Cảnh, lại thêm tính đặc thù của Ngũ Hành Chi Linh, sức chiến đấu có thể so với Hóa Thần đỉnh cao, một quyền xuống liền đánh nổ đại trận hộ sơn của Đông Nguyệt Tông.

Lăng Hàn mời Lăng Đông Hành tới, ân oán giữa hắn và Ngạo Phong tự nhiên phải để phụ thân tự mình giải quyết, đây là mối hận mà Lăng Đông Hành ẩn giấu hai mươi năm.

Có Thạch Linh tàn phá, Đông Nguyệt Tông hầu như là lập tức đầu hàng.

---------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.