Không ít người ước ao, thậm chí phát điên, mỹ nữ này không chỉ là vưu vật tuyệt thế, hơn nữa còn nắm giữ thực lực đỉnh cao của Nhân đạo, ngay cả Yêu Sư kia cũng bị nàng hàng phục.
Nếu có được vưu vật như vậy, nhân sinh còn sầu gì nữa?
- Tiểu ca, dũng cảm xông về phía trước!
- Chinh phục Vương của chúng ta!
- Nam nhân phải có cốt khí!
Những người khác dù trong lòng ước ao, đố kị, cũng không dám mở miệng, ngay cả thở cũng không dám thở, kia là một vị Phá Hư Cảnh a, chỉ có nàng đùa giỡn người khác, nhưng đám binh sĩ trong trận lại khiến người ta mở rộng tầm mắt, từng cái thổi tay huýt sáo, khuyến khích Lăng Hàn.
Hiện tại, những người này đâu phải binh lính quân kỷ nghiêm minh, mà là một đám lưu manh!
Lăng Hàn không khỏi im lặng, những thứ này đều là người nào a.
Thái Âm Vương giả vờ không vui nói:
- Đám nhãi con các ngươi, muốn tạo phản sao?
- Không dám!
- Chỉ là Ngô Vương đã trưởng thành, nên tìm người đàn ông gả đi a!
- Chúng ta đều không xứng với Ngô Vương, vì lẽ đó chỉ có thể tiện nghi người ngoài.
- Khà khà, ta thấy vị tiểu ca này không tệ, mi thanh mục tú, thiên phú kinh người, then chốt là có thể khiến Vương của chúng ta mở miệng đùa giỡn, quá hiếm thấy.
Các lão binh đều nói ngọt xớt, mỗi người đều rất hưng phấn.
- Không cho các ngươi cướp Lăng Hàn của Nữu!
Hổ Nữu lập tức hộ thực, che ở trước mặt Lăng Hàn, trợn mắt nhìn trăm tên lão binh, hung tướng mười phần, như một con Tiểu Hổ.
Các lão binh đều cười ha ha, bọn họ mỗi người thân kinh bách chiến, ngược lại cũng không sợ hung tướng của Hổ Nữu.
- Ôi, Ngô Vương gặp phải đối thủ rồi!
- Tình tay ba nha, thật phức tạp!
Bọn họ ồn ào.
Thái Âm Vương cũng cười to, nàng cưỡi Yêu Sư nói:
- Chúng tiểu nhân, theo bản vương đi, nơi này rất quan trọng, tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác.
- Vâng, Ngô Vương!
Trong nháy mắt trăm tên lão binh trở nên nghiêm nghị, đứng nghiêm, phát ra âm thanh thống nhất, trường thương giơ cao, toả ra khí tức sát phạt.
Cái phương trận trăm người này vô cùng đáng sợ, nếu như bọn họ phân tán cùng tiến lên, Lăng Hàn tự tin có thể oanh bại toàn bộ, nhưng nếu như đối kháng trận thế, vậy hắn chỉ có bại vong.
Trăm người kết trận, sức chiến đấu tăng lên tới Thiên Nhân Cảnh, cực kỳ đáng sợ.
Tất cả mọi người không dám thở mạnh, bị chi quân đội kia dọa sợ, thậm chí ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy, phảng phất nhìn thấy trên mũi thương có vô số máu tanh, không biết bao nhiêu cường giả bị chi đại quân này đánh giết a?
Thái Âm Vương điều khiển Yêu Sư phá không mà đi, tiện tay đánh ra một đạo thần liên, mang theo quân trận, đồng thời vượt qua đại hải.
- Ồ, Lăng huynh, lẽ nào ngươi biết vị đại năng kia sao?
Văn Nhân Thiên Thiên hỏi, trên mặt khó nén vẻ khiếp sợ.
Kia là cường giả Phá Hư Cảnh a.
Khóe miệng của Lăng Hàn co giật một hồi, nói:
- Xem như nhận thức đi.
Thực phiền muộn, bị một lão yêu quái không biết mai táng bao nhiêu năm trong lòng đất đùa giỡn.
Thấy Lăng Hàn không muốn nhiều lời, Văn Nhân Thiên Thiên cũng không hỏi nhiều.
Qua trận này, thế lực tiến vào chết mất chín phần mười, có thể nói rất thê thảm, người sống chỉ chừng trăm, nhưng không ngoại lệ đều là cao thủ, siêu cấp thiên tài, bằng không sao thoát được, ở nửa đường đã bị Yêu Sư ăn tươi.
- Lăng Hàn!
Ánh mắt của Cổ Minh nhìn lại, trong mắt bắn ra hai đạo hào quang đỏ thắm, cực kỳ yêu dị.
- Toàn Nhi!
Yêu Hồi Nguyệt cũng nhìn lại, thần tình trên mặt cực kỳ kích động.
Lúc này Chư Toàn Nhi đã khôi phục diện mạo tuyệt sắc, tự nhiên để hắn kích động, đây mới là Toàn Nhi của hắn a!
- Há, Lăng Hàn?
Lại có một thanh niên đi tới, nhìn rất bình thường, nhưng nhìn kỹ, lại có thể phát hiện ánh mắt của hắn cực kỳ thâm thúy, giống như đại dương vô tận.
Lăng Hàn nhún vai, lẩm bẩm nói:
- Thực sự là đầu trâu mặt ngựa gì cũng chạy đến.
- Toàn Nhi!
Yêu Hồi Nguyệt chạy tới, đi tới bên người Chư Toàn Nhi, si ngốc nhìn nàng.
Vẻ mặt của Chư Toàn Nhi hờ hững nói:
- Xin Yêu huynh tự trọng, xưng ta là Chư cô nương hoặc gọi thẳng tên a.
Yêu Hồi Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lăng Hàn nói:
- Lăng Hàn, ta muốn quyết đấu với ngươi.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Chúng ta tốt xấu gì cũng kề vai chiến đấu qua, đánh đánh giết giết không tốt lắm. Như vậy đi, ta có một tiểu đồng bọn, nếu ngươi có thể thắng nó, chúng ta lại đánh.
Hắn ném Thạch Linh ra, đùng… Thạch Đầu Nhân rơi xuống đất, cũng bất chấp tất cả, liền bò quanh Lăng Hàn, dáng dấp kia như một con tiểu Cẩu.
Vẻ mặt của Yêu Hồi Nguyệt giận dữ, Lăng Hàn lại phái ra vật như vậy đánh với mình, đây là xem thường mình cỡ nào a? Hắn tế kiếm, chỉ vào Lăng Hàn nói:
- Đánh với ta một trận!
Thạch Linh vừa thấy, nhất thời nổi giận, ta đang nịnh nọt chủ, để cho chủ nhân thỉnh thoảng nghĩ đến ta, cho ta ăn đá ngon. Ngươi lại dám cầm kiếm chỉ vào chủ nhân nhà ta, đây là muốn chết sao?
Nó đứng dậy, mở cái miệng rộng thét Yêu Hồi Nguyệt một tiếng.
Ầm!
Tiếng gầm thành sóng âm mà mắt trần có thể thấy, mãnh liệt đánh tới Yêu Hồi Nguyệt, đáng sợ đến kinh người.
Hiện tại Thạch Linh tiến vào Linh Anh Cảnh cấp cao, lại thêm thân phận Ngũ Hành Sinh Linh, chính là vương giả trong vương giả, thực lực cường hãn đến đáng sợ.
- Hả?
Tóc của Yêu Hồi Nguyệt bị thổi tan, ở trong cơn lốc bay múa phần phật. Hắn nhìn chằm chằm Thạch Linh, không dám bất cẩn nữa, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm nghị, hắn biết này chính là một kình địch.
- Đi lên trời đánh đi.
Lăng Hàn nói.
Thạch Linh lập tức phóng lên trời, ngược lại nó vẫn chưa đạt đến Hoá Thần Cảnh, không cách nào lấy Đại Địa Chi Lực cường hóa bản thân, đánh trên trời hay dưới đất đều giống nhau.
Yêu Hồi Nguyệt cũng bay lên trời, triển khai ác chiến với Thạch Linh.
Lăng Hàn nhìn cũng không nhìn Cổ Minh, mà nhìn người trẻ tuổi không quen biết kia, nói:
- Các hạ xưng hô như thế nào?
- Từ Tu Nhiên.
Người trẻ tuổi kia từ tốn nói, cho Lăng Hàn một nụ cười, hai hàng răng rõ ràng đến kinh người.
Hóa ra hắn chính là Từ Tu Nhiên.
Bộ dáng rất phổ thông a, Tiểu Đao Vương vừa xuất hiện thì toàn thân quấn quanh đao khí, mà người này truyền ngôn nói tu ra Đao Tâm, chí ít cũng tu ra một nửa Đao Tâm, nhưng rất bình thường, chênh lệch thực sự quá lớn.
Nhưng trong lòng Lăng Hàn lại nghiêm nghị, đây là phản phác quy chân sao?
Trong lòng hắn ngạo nhiên nói:
- Ngươi đánh với hắn đi.
Hắn chỉ chỉ Cổ Minh.
- Hừ!
Cổ Minh trực tiếp xoay người rời đi.
- Từ Tu Nhiên, tiểu tử này giao cho ngươi, ta cảm ứng được trong biển có cơ duyên của ta, không có thời gian lãng phí thời gian với loại tiểu nhân vật này.
Hắn ngừng chân, quay đầu lại nhìn Chư Toàn Nhi và Văn Nhân Thiên Thiên, lộ ra nụ cười như dã thú.
- Các ngươi đều là người của ta!
Vèo, hắn bắn người lên, nhảy về biển rộng, khi thân hình hạ xuống, hắn giẫm mặt nước, mượn lực mà lên, hoàn toàn là lấy man lực nhảy, nhưng tốc độ nhanh đến kinh người.
Từ Tu Nhiên chắp hai tay sau lưng nói:
- Lăng Hàn, ngươi giết đệ tử của Tuyệt Đao Tông, thân là Tông chủ đời kế tiếp của Tuyệt Đao Tông, ta đến đòi lại một công đạo.
---------------