[Dịch] Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4589 : Hai tên khác người




Đại Hắc Cẩu giận tím mặt, nó trợn mắt nhìn người áo xanh:

- Ngươi xem thường Cẩu gia, Cẩu gia đánh chết ngươi!

Người áo xanh không nhìn Đại Hắc Cẩu, mà là nhìn về phía Lăng Hàn, nói:

- Thì ra là ngươi!

Lăng Hàn hiện tại đã có danh xưng sát thủ Đế tử, tự nhiên thanh danh cũng truyền vào Đế tộc.

- Hừ, đúng là không biết cái gì gọi là, chỉ là một dân đen lại dám tự xưng sát thủ Đế tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, con chuột vĩnh viễn chỉ có thể là con chuột!

Người trẻ tuổi áo xanh vươn người đứng dậy, tiếng kiếm minh vang lên, thanh trường kiếm xuất hiện kiếm quang chém tới.

- Cháu trai, đối thủ của ngươi ở chỗ này!

Đại Hắc Cẩu hét lớn một tiếng, nó tấn công người áo xanh.

Oanh! Oanh! Oanh!

Một người một chó đại chiến vô cùng kịch liệt.

Tuy người áo xanh tọa trấn tại nơi này nhưng hắn cũng không phải là Đế tử, chỉ là thành viên trong Đế tộc, tuy chiến lực không tầm thường nhưng hoàn toàn không đạt tới cấp bậc Đế tử.

Đại Hắc Cẩu gian xảo cỡ nào, làm sao có thể biết rõ không địch lại còn ngu ngốc xông lên

Hôm nay Đại Hắc Cẩu bộc phát chiến lực kinh người.

Nó đạt được rất nhiều chỗ tốt trong Chân Long uyên, tu vi đã tăng lên rất lớn, hiện tại đã bước vào Sinh Đan hậu kỳ, mà nó sắp tu thành Sinh Đan thiên của Thiên Long Đế Quyết, chiến lực cao tới nhị thập ngũ trọng thiên, đã là số một số hai tinh võng. Lại nhìn người trẻ tuổi, tuy hắn là Sinh Đan Đại viên mãn nhưng chiến lực không mạnh bao nhiêu.

Một người một chó đại chiến, trong thời gian ngắn khó phân thắng bại.

Quá trình thăm dò lẫn nhau kết thúc, sau đó tiến vào giai đoạn gay cấn, song phương đều thi triển tuyệt chiêu, chiến đấu kịch liệt có thể chết người.

Đại Hắc Cẩu mà làm như vậy thì nó không còn là Đại Hắc Cẩu.

- Cháu trai, quá yếu, thật sự là quá yếu, ngươi không đánh rớt cọng lông của Cẩu gia, hôm nay ngươi không uống sữa sao?

- Lại dùng lực một chút, ngươi có thể bức Cẩu gia sử dụng một thành lực lượng đấy!

- Ai, vóc người xấu, chiến lực vô cùng thê thảm, nếu Cẩu gia là ngươi thì ta sớm tự cung rồi.

- Ồ, ngươi thật ẻo lả, có phải đã sớm tự cung hay không?

Đại Hắc Cẩu triển khai ngôn ngữ công kích, đây mới là hình thức công kích bình thường của nó.

Ngàn vạn không thể coi thường loại công kích này, nó đâm thẳng vào thần thức, muốn không nghe cũng không được, người trẻ tuổi tức giận tím mặt, hắn cũng biện bạch mình không phải thái giám, nếu không hiểu lầm này truyền đi, cả tinh không đều biết và đàm tiếu về hắn.

Phải biết rằng, Đại Hắc Cẩu thô tục chính là một loại bản năng, căn bản không cần phí sức suy nghĩ, người khác có thể so sánh hay sao?

Bởi vậy, người trẻ tuổi vừa phải công kích Đại Hắc Cẩu, vừa phải vắt óc suy nghĩ làm sao phản bác Đại Hắc Cẩu, hắn làm sao thắng được?

Hắn nhanh chóng lâm vào hạ phong.

- Hèn hạ!

- Quá vô sỉ!

- Cho dù thắng thì như thế nào, căn bản không thể phục chúng!

Đám người vây xem lắc đầu, Đại Hắc Cẩu có thực lực mạnh kinh người, hết lần này tới lần khác ra bài không theo lẽ thường, vận dụng thủ đoạn cực kỳ vô sỉ.

Đại Hắc Cẩu không thèm để ý, tôn chỉ của nó chính là có thể buồn nôn một là một, nó không ngừng lên tiếng, càng nói càng nhanh, thanh niên áo xanh tức giận phun máu tươi.

Quá vô sỉ, quá hèn hạ, sao có thể như vậy?

Bành!

Vừa mới thất thần, hắn đã bị Đại Hắc Cẩu đánh bay ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, sau đó hắn phun máu liên tục.

- Ai, cao thủ tịch mịch!

Đại Hắc Cẩu đứng thẳng lên, hai chân trước đặt sau lưng, đồ lót sắt tỏa sáng thật cay mắt.

Tất cả mọi người muốn nhổ nước bọt vào nó, tại sao lại thấp hèn tới mức này?

- Đi cùng Cẩu gia đi.

Đại Hắc Cẩu chắp tay sau lưng, nó đi thong thả về hướng thánh sơn.

Lăng Hàn và tiểu Thanh Long đều cười cười, sau đó đi theo Đại Hắc Cẩu rời đi.

Những người khác thấy thế vội vàng theo sau, bọn họ chạy tới nơi này không phải vì xem náo nhiệt sao?

Bọn họ đi lên núi, sau khi đi một lúc lại phát hiện có bình đài.

Nơi này quạnh quẽ, chỉ có một người trẻ tuổi chắp tay đứng trên bình đài, bốn phía không có một bóng người.

Thời điểm ba người Lăng Hàn đi tới, người trẻ tuổi kia lập tức nhìn sang, xoát, trong ánh mắt mang theo lực xuyên thấu rất mạnh.

- Có thể đến nơi đây, nói rõ thực lực các ngươi thông qua.

Người trẻ tuổi kia nói:

- Ta chính là Tào Hùng, là ai trong các ngươi là đối thủ của ta?

Hắn cũng không phải Đế tử, nhưng thực lực còn mạnh hơn người trước rất nhiều.

Ánh mắt Đại Hắc Cẩu rất độc, nó nhận ra mình không phải đối thủ, dù sao nó mới Sinh Đan hậu kỳ, hơn nữa còn chưa có bắt đầu tu luyện Thiên Long Đế Quyết Sinh Đan thiên, không địch lại cũng bình thường. Bởi vậy, nó quyết đoán không có lên tiếng, chỉ làm như không nghe thấy.

Tiểu Thanh đi lên bình đài, nó giương nanh múa vuốt làm ra uy nghiêm của Chân Long.

- Thằn lằn?

Tào Hùng ngạc nhiên, loại sinh linh cấp bậc thấp này cũng xứng giao thủ với hắn?

Tiểu Thanh Long giận dữ, thân phận của nó cao quý cỡ nào, con ruột của Chân Long, cái gì Đế tử Đế nữ, ở trước mặt hắn đều đứng sang một bên, bởi vì nó là sơ đại, là Đế tử chân chính.

Hơn nữa, Chân Long là tồn tại cao quý trong các thần thú, ngươi dám gọi ta là thằn lằn?

Bà ngoại có thể nhận, cậu không thể nhịn!

- Ha ha ha!

Người bốn phía cười to, từ đâu xuất hiện một con thằn lằn, còn dám nghênh chiến Đế tộc?

Vèo, tiểu Thanh Long hành động, nó lao tới tấn công Tào Hùng, tốc độ nhanh kinh người.

- Cái gì!

Tào Hùng chỉ kịp ngạc nhiên, bành, hắn bị đánh bay ra ngoài, lực lượng khủng bố lan ra khắp toàn thân của hắn, hắn có cảm giác xương cốt toàn thân như vỡ ra.

Hắn bại?

Đường đường Đế tộc, mạnh nhất dưới Đế tử, hắn có thể quét ngang tinh võng nhưng lại bại trong một chiêu, hơn nữa còn thua một con thằn lằn!

- Ngươi rốt cuộc là cái gì, thằn lằn!

Hắn bò dậy và phát ra âm thanh không cam lòng, sau đó hôn mê tại chỗ.

Tiểu Thanh Long giận dữ, ngươi còn dám gọi ta là thằn lằn?

Hắn lao tới bắt lấy Tào Hùng, dốc sức liều mạng lay hắn tỉnh lại:

- Đại gia là Chân Long! Long! Ngươi lặp lại lần nữa cho ta!

Nhưng Tào hùng đã hôn mê rất triệt để, có lay cỡ nào cũng không tỉnh.

Ba ba ba, tiểu Thanh Long tát Tào Hùng:

- Hỗn đản, nhanh tỉnh lại cho Long gia, mau nói xin lỗi!

Tất cả mọi người hít khí lạnh, con thằn lằn này rất hung tàn, nó dám chà đạp Đế tộc như thế, chẳng lẽ muốn nghịch thiên hay sao?

Lăng Hàn đi lên khuyên bảo, nói:

- Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi.

Tiểu Thanh Long thở phì phì ném Tào Hùng xuống đất, sau đó đi theo Lăng Hàn lên thánh sơn.

Tất cả mọi người sinh ra hứng thú và chờ mong.

Tổ hợp này quá bạo lực, không biết sẽ gây ra động tĩnh cỡ nào.

Mọi người liên tục theo sau, hạ quyết tâm muốn vây xem, có rất nhiều người mở công năng tinh võng quan sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.