Kết quả như vậy, ai có thể tin tưởng?
Bách Lý Xa, Đế tử Tử Vi Đế tộc, bài danh thứ hai, người khác là cao thủ Hóa Linh cảnh, hắn tiến vào một khu vực khác của Chân Long uyên, tham dự tranh giành số mệnh của Hóa Linh cảnh.
Cho nên, từ góc độ Sinh Đan cảnh mà nói, Bách Lý Xa ở cấp bậc tuyệt đỉnh, ở chỗ này chỉ có một mình Trì Mộng Hàm có thể chống lại hắn mới đúng.
Khi Lăng Hàn ra tay, một kích đánh Bách Lý Xa tổn thương, hắn còn muốn trâu bò hơn cả Đế tử.
Giờ phút này, tất cả mọi người quên đi việc truy cứu Đại Hắc Cẩu, nó vận dụng thủ đoạn gì điều khiển hai tên tôi tớ làm ra chuyện cay mắn như thé, bọn họ đều chú ý Lăng Hàn.
Hôm nay có người sẽ đả đảo Đế tử sao?
Không cần trận pháp, mà là thực lực chân chánh.
- Tốt, rất tốt.
Bách Lý Xa thản nhiên nói, hắn nâng tay phải lêm, chỉ thấy lòng bàn tay có một vết thương, mơ hồ có thể nhìn thấy lôi đình sôi trào, nhưng có thể nhìn thấy, lôi đình bị bóp nát, miệng vết thương khép lại.
- Nhiều năm như vậy, đã có rất ít người làm ta bị thương.
Hắn nói ra không có một tia lửa giận, ngược lại có chút hương vị thưởng thức:
- Để hồi báo cho ngươi, ta sẽ vận dụng chiến lực mạnh nhất giết ngươi thành cặn bã.
- Dừng tay!
Trì Mộng Hàm bay tới, nàng đứng giữa bầu trời, gió nhẹ thổi làn váy tung bay, cho dù chỉ là váy thuần trắng cũng làm cho nàng tỏa ra khí chất mê đảo chúng sinh.
- Hai vị, xin cho ta mặt mũi.
Nàng thản nhiên nói, ngay sau đó khí tức khủng bố tỏa ra, tùy thời có thể hóa thành một nữ chiến thần.
Bách Lý Xa có chút do dự, hắn gật đầu, nói:
- Ta đương nhiên cho Mộng Hàm mặt mũi.
Lăng Hàn có suy đoán, Trì Mộng Hàm còn mạnh hơn Bách Lý Xa trước mặt.
Cũng phải, Trì Mộng Hàm chính là truyền nhân xuất sắc nhất của Đông Lâm Đế tộc, được xưng Đế nữ mạnh nhất mấy trăm vạn năm qua, nếu chỉ tương tự với Đế tử bình thường, như vậy nàng phải xin lỗi hai chữ “mạnh nhất”.
Lăng Hàn cười cười, hắn ngồi xuống.
- Tiểu Hàn tử, chờ Chân Long uyên mở ra, chúng ta liên thủ làm thịt hắn!
Đại Hắc Cẩu dùng thần thức truyền âm nói.
- Tốt.
Lăng Hàn gật đầu, hắn nhìn ra được Bách Lý Xa đã sinh ra sát ý với hắn.
Phải biết rằng hai người vốn không có quan hệ gì với nhau, nhưng bởi vì Trì Mộng Hàm, Bách Lý Xa lại sinh ra sát ý mãnh liệt với mình.
Lăng Hàn sẽ không giải thích cái gì, kỳ thật hắn cũng không có ý với Trì Mộng Hàm.
Bởi vì giải thích là hành vi yếu thế, căn bản không hợp cách làm người của hắn, hơn nữa, hắn cũng không nợ Bách Lý Xa cái gì, tại sao phải giải thích?
Yến hội tiếp tục, hiện tại Chân Long uyên sắp mở ra, yến hội cũng quay chung quanh vấn đề này, mọi người đã đạt thành mục đích liên minh ban đầu, sẽ đồng lòng trong Chân Long uyên, cùng nhau vượt qua khó khăn.
Nghe nói trong Chân Long uyên vô cùng nguy hiểm, mỗi lần người tiến vào bên trong, người có thể đi ra chỉ đạt một phần mười!
Hơn nữa không có người nào nói được vì cái gì.
Bởi vì sau khi ra khỏi Chân Long uyên, tất cả trí nhớ liên quan không tồn tại.
Cho nên, không ai có thể nghiên cứu Chân Long uyên, cũng không có chuẩn bị sẵn sàng từ trước, ngươi chỉ có thể kết minh với nhau, đến lúc đó gặp phải nguy hiểm cũng có thể bảo vệ lẫn nhau.
Tổng thể mà nói, không khí yến hội rất hài hòa, người nơi này đều là Sinh Đan cảnh, sau khi tiến vào Chân Long uyên thì bọn họ cũng tạo thành chiến lực mạnh nhất.
Đến nửa đêm, yến hội chấm dứt.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu vẫn chưa thỏa mãn, bọn họ liên tục uống rượu, đây chính là vật đại bổ, đương nhiên có thể uống bao nhiêu thì uống bao nhiêu.
Những người khác không có da mặt dày như bọn họ, hiện tại đã hối hận không kịp.
Bách Lý Xa mang theo hai tôi tớ rời đi, lúc gần đi hắn nhìn sang Lăng Hàn, ánh mắt lạnh như băng, tràn ngập sát ý.
Lăng Hàn chỉ cười nhạt, Đế tử thì như thế nào, hiện tại hắn sợ hay sao?
Trở lại chỗ ở, Hổ Nữu hỏi chuyện xảy ra trên yến hội, cái miệng của nàng cong lên, tiểu hài tử tóc trắng thật đáng giận, dám giúp tỷ tỷ của nàng đoạt Lăng Hàn của Nữu!
Lăng Hàn muốn giao tượng đất cho hai nàng sử dụng, nhưng ngẫm lại, hiện tại các nàng có tu vi Cửu Đỉnh hợp nhất, cho dù Chú Đỉnh đệ nhất tinh võng hiện tại cũng không phải đối thủ của các nàng, mà gặp được Đế tử Đế nữ... Tượng đất không có hiệu quả.
- Đáng tiếc, có lẽ nên tìm Trì Mộng Hàm hỏi một chút.
Hắn cảm thấy hối hận.
- Gọi tiểu hài tử kia ra hỏi cũng được mà.
Đại Hắc Cẩu nghĩ kế nói:
- Không bằng ngươi thu hai tỷ muội đi, tránh tiểu hài tử đi tai họa người khác.
- Cút!
Thời gian ngày từng ngày qua đi, người tới càng ngày càng nhiều, theo công tác thống kê, có ít nhất bảy Đế tộc tới tham dự, trong đó có người quen của Lăng Hàn.
Lâm Lãng, Đế tử Hỏa Vân Đế tộc, bài danh thứ ba, trước kia bại bởi Lăng Hàn, hiện tại hắn đã bước vào Sinh Đan cảnh, cũng đạt tới Sinh Đan viên mãn, vừa đến đãbắt đầu kêu gào muốn tái chiến với Lăng Hàn một hồi.
Lăng Hàn không để ý tới, loại chiến đấu này không có ý nghĩa gì, đánh cho người khác xem sao?
Suốt ba tháng qua đi, vết nứt trên Thiên Long tinh càng lúc càng lớn, đã nuốt hết tinh thể.
Tất cả mọi người không thể không rời khỏi Thiên Long tinh, bọn họ lơ lửng trên không trung, khi vết nứt mở rộng ra thiên địa đạo tắc đáng sợ lưu chuyển, cho dù là Thánh Nhân cũng cảm thấy tim đập nhanh và không thở nổi.
Cuối cùng, vết nứt này nuốt hết toàn bộ Thiên Long tinh, thậm chí lan tràn vào trong tinh không, tinh vực này hóa thành vết nứt to lớn, ngay cả mặt trời cũng bị nuốt vào trong đó.
Ánh mặt trời biến mất hoàn toàn, có Thánh Nhân lên tiếng:
- Chân Long uyên đã mở ra hoàn toàn, có thể tiến vào.
Lúc này có đội ngũ tiến vào bên trong
Lăng Hàn tạm biệt Nữ Hoàng, Hổ Nữu, dặn dò các nàng phải cẩn thận.
- Yên tâm đi, Nữu hiện tại phi thường lợi hại!
Hổ Nữu giơ lên tay lên, nói:
- Nữu sẽ bảo hộ nữ nhân cao ngạo này.
Nàng chỉa chỉa Nữ Hoàng.
Nữ Hoàng lườm sang nàng, cũng không nói gì.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Đi.
Ba người một chó bay vào bên trong khe nứt, bọn họ tiến vào vực sâu cực lớn.
Bay đi bay đi, Lăng Hàn phát hiện Nữ Hoàng và Hổ Nữu biến mất hoàn toàn.
Cảnh giới khác nhau sẽ tiến vào khu vực khác nhau, tuyệt đối sẽ không ở cùng một chỗ.
Mặc dù Lăng Hàn có chút lo lắng nhưng vẫn tràn ngập tin tưởng vào Nữ Hoàng và Hổ Nữu, giữ vững tinh thần, thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, hắn và Đại Hắc Cẩu gia tốc tiến lên.
Đây là không gian tối tăm, chung quanh đều là hư vô, cũng không nhìn thấy cái gì.
Cứ bay như thế, bọn họ bay suốt nửa tháng và phía trước xuất hiện ánh sáng.
Ồ!
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu nhìn nhau, bọn họ bay tới một đại dương bao la, trên bầu trời có mặt trời treo trên cao, cũng không biết có phải mặt trời bị vực sâu nuốt hay không.
- Không tốt!
Một người một chó hô lớn, thân thể rơi xuống thật nhanh.