- Hừ, còn muốn chạy trốn?
Lưu Phương nói ra.
Lăng Hàn cười cười:
- Như thế nào, các ngươi còn muốn giết người đoạt bảo?
- Đúng thì như thế nào?
Lưu Phương nói:
- Tại đây cũng không phải phiên chợ!
Trong phiên chợ, bọn họ không dám động thủ, không ai dám xem lời của Thánh Nhân như gió bên tai, nhưng không có ai quy định không thể động thủ tại nơi này.
Một Sinh Đan cộng thêm một Chân Ngã cảnh, hơn nữa còn là Chân Ngã cảnh Đại viên mãn, chẳng lẽ hắn không thể trấn áp hai tên Sinh Đan cảnh hay sao?
Hừ, không cần Đồ Dương ra tay, một mình hắn đã đủ hoàn thành.
- Hai người các ngươi muốn chết như thế nào?
Lưu Phương hỏi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Cũng bởi vì một chút xung đột, các ngươi muốn giết người?
- Hai tên cặn bã, giết thì như thế nào?
Lưu Phương cao ngạo nói ra, hắn không thèm quan tâm.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Ta nhớ kỹ ngươi.
Lưu Phương cười lạnh, nhớ kỹ thì như thế nào, ngươi còn muốn lật người hay sao?
- Đi.
Lăng Hàn nói ra, hắn vung tay lên, hắn và Đại Hắc Cẩu biến mất trong hư không.
Ồ, người đâu?
Đồ Dương cũng sững sờ, đừng nhìn hắn như đang ngủ, kỳ thật đã thuyên chuyển lực lượng quy tắc phong tỏa nơi này, Sinh Đan cảnh không có khả năng thoát đi.
Đây là chuyện gì?
- Độn Hành Phù?
Lưu Phương nhìn qua.
Đồ Dương nhíu mày:
- Có thể dùng Độn Hành Phù rất cao cấp, bối cảnh không tầm thường.
Lưu Phương do dự, sau đó cao ngạo nói:
- Nhiều lắm chỉ tương đương chúng ta, cũng đến từ Thánh Địa. Hiển nhiên bọn họ không đánh lại chúng ta nên mới chạy trốn, sau khi Chân Long uyên mở ra, ta sẽ bóp chết bọn chúng.
Đồ Dương suy nghĩ một lúc và gật đầu thừa nhận, Lưu Phương bài danh trong tốp một trăm tinh võng, không có bao nhiêu người mạnh hơn hắn trong cùng cảnh giới, trong đó không có hai người vừa rồi.
...
Xa xa, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu hiện thân, vừa rồi là Lăng Hàn lợi dụng địa mạch rời đi.
Nhiều ngày trôi qua, chẳng lẽ Lăng Hàn không có nắm giữ địa mạch hay sao?
Dù sao nơi này từng là tinh cầu lớn, thậm chí còn sinh ra Chân Long, cho dù bị đánh nát cũng bảo tồn một ít địa mạch, địa khí chỉ bị suy yếu mà thôi.
- Hai tên tạp chủng kia muốn giết Cẩu gia!
Đại Hắc Cẩu thở phì phì, nói:
- Chờ Chân Long uyên mở ra, chúng ta phải đánh tên gia hỏa Lưu Phương kia.
- Tốt.
Lăng Hàn mỉm cười.
- Rốt cuộc tượng đất là cái quỷ gì?
Đại Hắc Cẩu cầm lấy tượng đất, nó nhìn nhưng không cho rằng đây là bảo vật, lại không thấy đường vân gì trong đó, cũng không tỏa ra áp lực kinh người.
Nó rót bí lực vào nhưng tượng đất không hề biến hóa, không sáng lên như pháp khí, nó rót niệm lực vào nhưng không có biến hóa..
- Ồ, nó dùng thế nào?
Đại Hắc Cẩu ảo não, nó ném tượng đất xuống đất nhưng không có gì xảy ra.
Lăng Hàn ung dung nói:
- Có lẽ đồ chơi này rất bất phàm, ngươi nghĩ phàm phẩm có thể chịu nổi ngươi giày vò như vậy sao?
- Đúng vậy.
Đại Hắc Cẩu cầm lấy tượng đất, nhưng nó trái nghiên cứu phải nghiên cứu lại không phát hiện có gì khác thường. Nó nhìn về phía Lăng Hàn, nói:
- Ngươi nói cái đồ chơi này có phải dùng cho tiểu hài tử chơi hay không?
Nó kích thích cánh tay phải của tượng đất, cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, chân phải của nó run run.
- Móa, xảy ra chuyện gì?
Đại Hắc Cẩu kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ:
- Cẩu gia phát hiện chơi tượng đất này thế nào rồi!
Nó lại đi sờ chút, chỉ cần động tượng đất thì tứ chi của nó sẽ nhúc nhích.
Sau khi chơi một lúc, Đại Hắc Cẩu tức giận, nó ném tượng đất xuống đất lần nữa:
- Lừa bố mày!
Tượng đất chỉ có thể giày vò chính mình, chẳng phải hãm hại mình khi chiến đấu hay sao?
Là vương bát đản nào làm ra đồ chơi này?
Rỗi rãnh sao?
Động não một chút sẽ phát hiện không đúng, làm thế chẳng phải tự tạo nghiệt hay sao?
Lăng Hàn cầm lấy tượng đất, hắn nhẹ nhàng động cánh tay phải tượng đất, quả nhiên, cánh tay phải của chính mình nâng lên. Hắn lại nhìn Đại Hắc Cẩu, dùng thần ý tập trung, sau đó lại động cánh tay phải của tượng đất.
Ba, Đại Hắc Cẩu dùng móng vuốt tát vào mặt mình.
- Uông!
Đại Hắc Cẩu nhảy lên, cái quỷ gì thế, tại sao nó lại tự tát mình?
- Tiểu Hàn tử, có phải ngươi làm trò quỷ hay không?
Nó lập tức nhìn về phía Lăng Hàn, dù sao vừa mới chơi đùa tượng đất, căn bản không cách nào đối kháng loại lực lượng này, không đúng, đây không phải là lực lượng, mà là một loại quy tắc, nó ép chính mình phải làm như thế..
Lăng Hàn cười ha ha, hắn động tượng đất vài cái, Đại Hắc Cẩu bắt đầu nhảy múa.
- Uông uông uông, mau dừng lại!
- Tiểu Hàn tử!
- Cẩu gia liều mạng với ngươi!
Cuối cùng Lăng Hàn vẫn dừng lại, hắn chia xẻ tâm đắc sử dụng tượng đất với Đại Hắc Cẩu.
Nếu như chỉ là đi sờ chút tượng đất lời nói, vậy đối với ứng tựu là mình, cũng sẽ cùng theo hoa chân múa tay vui sướng, nhưng là, nếu như trước dùng thần thức tập trung người nào đó, lại động tượng đất lời nói, chính là người hội như tượng đất động.
- Ahhh, thứ tốt ah! Đại Hắc Cẩu lập tức hưng phấn.
Lăng Hàn cũng gật đầu, này trong chiến đấu nếu cũng đột nhiên hoa chân múa tay vui sướng, còn đánh cái rắm?
- Thứ này chắc chắn có hạn chế cảnh giới cao nhất.
Hắn nghiêm túc nói ra.
- Đi xem một chút, chúng ta nhanh đi thí nghiệm!
Đại Hắc Cẩu hưng phấn nói ra, nó chính là kẻ chuyên hại người, tượng đất này biến thành bảo bối hại người tốt nhất.
Một người một chó lại đi phiên chợ, nơi này nhiều người cũng dễ thí nghiệm.
Bọn họ đã mò ra không ít công dụng của tượng đất, nhưng là có rất nhiều người không may, bọn họ đột nhiên khoa chân múa tay vui sướng, giống như bị bệnh điên.
- Trên lý luận, tác dụng của tượng đất không có cảnh giới cao nhất.
- Nhưng trên Chân Ngã cảnh lại không thể dùng thần thức tập trung, chênh lệch cảnh giới quá lớn.
- Tuy có thể thông qua tượng đất điều khiển đối phương, nhưng cũng không thể tự ý làm những việc quá nguy hại với đối phương, ví dụ như một quyền đánh nát đầu của mình.
- Cùng một thời gian chỉ có thể nhằm vào một người.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu tổng kết kinh nghiệm, tuy tượng đất cũng không phải lợi khí giết địch, nhưng chỉ việc điều khiển hành vi của đối phương cũng đã trâu bò tới cực điểm.
- Cẩu gia rất muốn biết là ai làm ra.
Đại Hắc Cẩu tràn ngập ước mơ:
- Quá hợp khẩu vị Cẩu gia!
Lăng Hàn cười nói:
- Đó là cùng một giuộc.
- Cút!
Nữ Hoàng và Hổ Nữu cũng chạy đi dạo phố, ở điểm này, chỉ cần là nữ nhân đều không ngoại lệ. Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu quyết định đi ra ngoài dạo, nói không chừng có có thể tìm được thứ tốt như tượng đất.
Bọn họ xuất phát lần nữa, lần nữa tiến vào phiên chợ lúc trước.
- Tỷ phu!
Một giọng nói êm tai vang lên.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu không để ý đến, hiển nhiên không phải gọi bọn họ.
- Tỷ phu!
Không nghĩ tới giọng nói lại vang lên, hơn nữa cách bọn họ rất gần.
- Tiểu Hàn tử, giống như đang gọi ngươi. Đại Hắc Cẩu nói ra.
- Nói đùa gì vậy, chúng ta bây giờ đã ngụy trang, tại sao lại có em vợ xuất hiện?
Lăng Hàn lắc đầu, hắn quay đầu lại, hắn không dám tin vào mắt mình.
Bởi vì “em vợ” này chính là Trì Mộng San.