Thích Vĩnh Minh bị đánh bay ra ngoài, ầm, hắn rơi mạnh xuống mặt đất.
Ah, mọi người thấy thế đều hít khí lạnh.
Bởi vì không những Thích Vĩnh Minh bị đánh bay ra ngoài, hơn nữa trên bụng còn có một vết thương đang bốc khói, mơ hồ có thể thấy lôi điện vờn quanh.
Phải biết rằng, trong trạng thái Kim Thân La Hán, chiến lực, phòng ngự của Thích Vĩnh Minh, nhất là phòng ngự sẽ tăng lên rất lớn, hiện tại bị một kích của Lăng Hàn đánh bị thương, lực công kích của Lăng Hàn mạnh cỡ nào?
Một kích này chẳng khác gì long trời lở đất.
Trì Mộng Hàm cũng kinh ngạc, nàng chính là Đế nữ, chiến lực của nàng còn trên cả cái gọi là Phật tử như Thích Vĩnh Minh, nàng có thể đánh Thích Vĩnh Minh bị thương, nhưng tu vi của nàng là gì?
Sinh Đan viên mãn!
Lăng Hàn thì sao?
Đây là tư chất tám sao? Thật sự quá lợi hại.
Sắc mặt đám người Liễu Dật Minh, Liễu Khai Tể và hai người của Vạn Lôi Đế tộc đều khó nhìn.
Quá mạnh mẽ, tại sao lại có kẻ biến thái như vậy?
Lăng Hàn bộc phát sát khí, Thích Vĩnh Minh không chỉ chèn ép hắn, hơn nữa gia hỏa này còn muốn giết hắn.
Ta mặc kệ ngươi là Phật tử hay Đế tử, giết!
Ngay cả thế lực như Chiến Thần cung như còn không thể giết hắn, thêm một Phật tộc cũng không sao cả.
Thích Vĩnh Minh bò dậy, vết thương trên bụng dưới đang chảy máu tươi, là máu màu vàng giống như máu của thần linh. Hắn không thể dám tin Lăng Hàn có thể làm hắn bị thương.
Trước kia hắn có thể dễ dàng hành hạ Lăng Hàn, đối phương chỉ ỷ vào bí pháp kỳ quái giảm bớt ba trọng thiên chiến lực, còn có phòng ngự trâu bò mới có thể áp chế thắng, Lăng Hàn lại không thể đánh hắn thắng.
Biến hóa quá nhanh và đột ngột, Thích Vĩnh Minh không dám tin vào mắt mình.
- Làm sao có thể! Làm sao có thể!
Hai tay của hắn nắm chặc, trong mắt bắn ra tia lửa.
- Tiễn ngươi lên đường!
Lăng Hàn giết đến, thần sắc lạnh lùng không mang theo một tia tình cảm nào.
- Vọng tưởng!
Thích Vĩnh Minh cắn răng một cái, hắn đã hạ quyết tâm, mi tâm hắn vỡ ra, ngay sau đó có hào quang bắn tới, Lăng Hàn kiêng kị nên dừng lại.
- Ah!
Thích Vĩnh Minh hét lớn một tiếng, thứ bay ra khỏi mi tâm của hắn chính là hàng ma xử.
Hàng ma xử tỏa sáng, phía trên còn có pháp ấn, nhìn hàng ma xử vô cùng trang nghiêm thần thánh.
- Ồ, tại sao hàng ma xử lại có áp lực đáng sợ như vậy?
- Hình như là cấp bậc Chân Ngã cảnh... Không, là chí bảo cấp bậc Hóa Linh cảnh!
- Ta hiểu rồi, đây cũng không phải là thật thể, mà là linh thể!
- Tại sao lại thế, không đến Hóa Linh cảnh, làm sao có thể tu ra linh thể?
- Nhất định là thủ đoạn của Phật tộc.
Tất cả mọi người nghị luận với nhau, bọn họ vô cùng hưng phấn, bởi vì bọn họ được mở rộng tầm mắt khi thấy thủ đoạn này.
Liễu Dật Minh cũng gật đầu:
- Phật tộc chú ý phương diện linh hồn nhất, rõ ràng có thể cắm linh thổ vào thức hải của Sinh Đan cảnh, thủ đoạn này thật sự kinh người.
- Ha ha, linh thể vừa ra, Lăng Hàn không chịu nổi.
Liễu Khai Tể cười nói.
- Lăng Hàn!
Thích Vĩnh Minh rống to, trong mắt bắn ra kim quang sáng ngời, hắn vô cùng tức giận, bởi vì hắn sớm dùng tới linh vật, thứ này cần đạt tới Hóa Linh cảnh mới có thể động dụng, hiện tại hắn lấy ra, linh thể sẽ bị tổn thương to lớn.
Nhưng hắn không muốn thua, càng không muốn chết, cho nên hắn phải dùng tới át chủ bài.
Linh thể vừa ra, có Sinh Đan cảnh nào dám tranh phong?
- Ngươi phải trả giá vì những gì ngươi làm!
Hắn cắn răng nói ra, mặc kệ sân giới nộ trong giới luật của Phật tộc, hắn muốn giết người.
Lăng Hàn mỉm cười, Huyễn Cảnh Hắc Mang tấn công trong vô hình.
Sau khi tách nó ra, Huyễn Cảnh Hắc Mang mới có thể chính thức phát huy ra uy lực của mình, bằng không uy lực của nó giảm xuống rất nhiều, như vậy sẽ mai một môn thần thông này.
Nếu như Thích Vĩnh Minh cảm xúc tỉnh táo, hắn là thiên kiêu của Phật tộc nên có thể phòng bị, nhưng hiện tại hắn tức giận không khống chế nổi cảm xúc của mình, hắn lập tức trúng chiêu và lâm vào ảo cảnh.
Tất cả mọi người đang chờ đợi Thích Vĩnh Minh bộc phát, dù sao đã vận dụng tới linh thể, kế tiếp khẳng định phải đại sát tứ phương, triệt để trấn áp Lăng Hàn
Tại sao không có động tĩnh?
Từng ánh mắt nhìn lên người Thích Vĩnh Minh, gia hỏa này xảy ra chuyện gì?
Trúng gió?
Ngu ngốc?
Bởi vì Lăng Hàn không có động tác ra tay, cho nên không có kẻ nào cho rằng Thích Vĩnh Minh ngẩn người hiện tại có liên quan tới Lăng Hàn, cho nên mọi người mờ mịt không hiểu.
Chuyện này quá quỷ dị.
Lăng Hàn không có ý tới gần Thích Vĩnh Minh, gia hỏa này có linh thể trong tay, lực công kích vượt xa Sinh Đan cảnh, cho nên cứ mặc hắn đứng đó đã, chờ uy lực linh thể biến mất rồi nói sau.
Lăng Hàn dùng đồng thuật thấy rõ ràng, sau khi vận dụng hàng ma xử, năng lượng của thứ này không ngừng trôi qua, cho nên chỉ cần thời gian trôi qua, thứ kia sẽ biến thành phế phẩm.
- Kế tiếp là hai người các ngươi!
Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào Liễu Khai Tể và Liễu Dật Minh.
Hai người Liễu gia sợ hãi, bởi vì trạng thái Thích Vĩnh Minh hiện tại quá khó hiểu.
Nếu nói không có quan hệ với Lăng Hàn, như vậy cũng quá khéo, nếu là ám chiêu của Lăng Hàn, vậy thì càng kinh khủng, không cần ra tay vẫn làm người ta trúng chiêu, bọn họ làm sao đề phòng?
- Dân đen, ngươi quá kiêu ngạo!
Liễu Dật Minh ngoài mạnh trong yếu nói.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Suýt nữa quên, ngươi còn nợ ta tiền đặt cược.
Nghe hắn nói tới lời này, gương mặt Liễu Dật Minh đỏ bừng, hắn liếc mắt nhìn sang Liễu Khai Tể, đối phương gật đầu với hắn, hai người lập tức liên thủ giết tới.
Lăng Hàn lắc đầu, liên thủ có thể đối kháng với hắn?
Nghĩ vậy là quá ngây thơ.
Hắn vận dụng Hỗn Độn Tiên Đan, chiến lực của hai người giảm xuống ba trọng thiên.
Từ đó lực lượng nguyên thủy đều không bằng Lăng Hàn, bọn họ dựa vào cái gì đấu với hắn?
Lăng Hàn lao ra, hắn vung hai đấm đánh hai người Liễu Khai Tể quân mũ cởi giáp.
Chiến lực chênh lệch quá lớn, căn bản không phải cùng cấp bậc.
Mặc kệ hai người Liễu Khai Tể làm như thế nào, tất cả đều vô dụng, bọn họ bị Lăng Hàn trấn áp thật nhanh.
- Đến, ngươi nên hoàn thành đánh cược trước đã, sau đó chúng ta tính toán sổ sách khác!
Lăng Hàn áp chế Liễu Dật Minh và Liễu Khai Tể quỳ trên mặt đất.
- Vì cái gì ta bắt ta quỳ?
Liễu Khai Tể không phục nói.
- Ách!
Lăng Hàn nói:
- Chỉ là thuận tay, nếu đã quỳ thì cùng quỳ đi.
Cùng con em ngươi, không nên tùy tiện như vậy!
Liễu Khai Tể vừa giận vừa thẹn, hắn quỳ xuống trước mặt mọi người, tự nhiên mất hết mặt mũi, sau này hắn còn mặt mũi đâu gặp người?
Hắn lại không có biện pháp nào, bởi vì hắn không đánh lại Lăng Hàn, từ đó bị đè đánh.
Lăng Hàn cười cười:
- Các ngươi không tự tát tai cũng không sao, dù sao ta không vội, các ngươi có thể quỳ như thế.
Móa!
Liễu Khai Tể nhìn sang Liễu Dật Minh, Liễu Dật Minh cũng nhìn hắn, hai người quyết định tạm thời nhận thua, bởi vì quỳ càng dài sỉ nhục càng sâu.