Đáng tiếc là, Lăng Hàn hiện tại không có nơi luyện hóa Dưỡng Hồn Thạch.
Ai.
Lăng Hàn cảm thán, nếu đã đắc thủ, hắn có thể dễ dàng đột phá Sinh Đan hậu kỳ.
Không kém vài ngày như vậy.
Lăng Hàn cứ ngồi chờ đợi, hai ngày sau, nhóm người đầu tiên đã chạy tới
Đây là một cường giả cấp Giáo Chủ, cũng không phải hắn còn trâu bò hơn Tôn Giả và Thánh Nhân, mà là hắn ở gần đây nên chạy tới đầu tiên.
Hắn vừa đến đã nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Mấy ngày nay Lăng Hàn cũng không nhàn rỗi, hắn không ngừng quan sát cánh cửa, tuy cánh cửa đơn giản, phía trên không có hoa văn và đồ án gì, nhưng bản thân cửa đá không đơn giản, nó tỏa ra khí tức cổ xưa khó nói thành lời.
Tên cường giả cấp Giáo Chủ chỉ nhìn vài lần, hắn lại tấn công cánh cửa.
Tượng đá sống lại và ngăn cản tên Giáo Chủ, nhưng chiến lực Hóa Linh cảnh không là gì trong mắt Giáo Chủ, tên cường giả dễ dàng đánh nổ tất cả tượng đá.
Hắn đẩy cửa đá, mặc cho hắn đẩy tới mức mặt đỏ tía tai, cánh cửa đá không di chuyển.
Quá kinh người.
Cường giả Giáo Chủ ra tay nhưng không thể đẩy cánh cửa?
Tên cường giả kia không tin tà, hắn dùng pháp lực oanh kích cánh cửa, nhưng công kích gì cũng vô dụng, cánh cửa đá đơn giản không tỏa ra uy thế kinh thiên gì, cho dù như vậy vẫn không thể phá hủy.
Cánh cửa thập phần quỷ dị, bởi vì cánh cửa do đá bình thường tạo thành, tại sao nó có được phòng ngự khủng bố như vậy?
- Đạo tắc!
Tên cường giả kia kích động, hắn vuốt ve cánh cửa, dáng vẻ như vuốt ve người yêu.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, chỉ có thiên địa đạo tắc gia trì mới có thể làm tảng đá bình thường có lực phòng ngự nghịch thiên như vậy, dù là cường giả Giáo Chủ cũng không cách nào đánh thủng.
Nghe tên cường giả cấp Giáo Chủ nói như thế, tất cả mọi người xông lên phía trước vuốt ve cửa đá, hi vọng có thể bắt đến một tia đạo tắc.
Có thể tưởng tượng, cường giả bố trí cửa đá nhất định vượt qua cấp Giáo Chủ, bởi vậy, nếu có thể bắt đến một tia thiên địa đạo tắc, cũng có thể giúp thực lực của bọn họ gia tăng rất lớn.
Đáng tiếc, không đến Chân Ngã cảnh không cách nào chạm đến đạo tắc, mặc ngươi có thiên tư thông minh cũng không được.
Lại qua một hồi, lục tục có cường giả đuổi tới.
Lần này có Tôn Giả.
Tôn Giả ra tay cũng không thể phá hủy cửa đá.
Mọi người vừa khiếp sợ lại vừa hưng phấn, chẳng lẽ trong đó phong ấn bảo tàng Thánh Nhân sao?
- Tuyệt đối không phải nơi tương thông với âm phủ, trong lịch sử không có bất kỳ ghi chép về nơi này.
Có người quả quyết nói ra.
Lời này được mọi người đồng ý, bọn họ đã điều tra tư liệu, tinh thể này chưa từng có lời đồn chiến đấu với âm hồn, cho nên, phong ấn cánh cửa không phải điểm kết nối với âm phủ.
Vốn Thánh Nhân không thể hiện thân, nhưng chuyện này có khả năng liên quan tới bảo tàng Thánh cấp, bởi vậy tin tức truyền càng rộng, ngay cả Thánh Nhân cũng động tâm.
Không đợi Thánh Nhân đến, Cửu Sơn Tôn Giả đã tới trước.
- Tiểu tử ngươi có mạng lớn!
Cửu Sơn Tôn Giả cảm khái, trước kia hắn liên hệ với Lăng Hàn trên tinh võng, hắn biết nguyên nhân “mất tích”, tiến vào Chiến Thần cung còn có thể sống sót rời đi, Lăng Hàn là kẻ đầu tiên.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Tiền bối, ngài biết rõ nơi này là nơi nào không?
Cửu Sơn Tôn Giả tiến lên quan sát một phen, sau đó quya trở lại, nói:
- Không đơn giản, thật sự không đơn giản!
Cửu Sơn Tôn Giả cảm khái một phen, hắn giải thích:
- Bản tôn đoán, cửa đá này có khả năng do Thánh Nhân tạo thành, thậm chí có khả năng là Tổ Vương tạo ra.
Đây là nói nhảm.
Tôn Giả ngươi không làm được, nơi này còn không phải do Thánh Nhân thì cũng là Tổ Vương tạo ra, ai mà không biết.
Lăng Hàn thở ra một hơi, hắn càng chờ mong phía sau có cái gì.
- Nếu không, chúng ta dùng Thánh khí oanh kích đi?
Hắn đề nghị.
Cửu Sơn Tôn Giả trợn mắt nhìn hắn, hiện tại Tôn Giả tụ tập, thậm chí không lâu sau sẽ có Thánh Nhân đuổi tới, hắn là Tôn Giả Bắc Thiên vực quá mức cao điệu sẽ bị người ta đánh chết.
- Ồ!
Lăng Hàn nhìn sang phía sau, hắn cảm ứng được khí tức vô cùng cường đại.
- Thánh Nhân đến!
Cửu Sơn Tôn Giả nhẹ nói khẽ.
Thành Đế khó khăn, hơn nữa mỗi thời đại chỉ xuất hiện một người, cho nên mọi người chỉ lo đột phá Thánh Nhân, người chỉ có thành tựu Thánh Nhân mới có thể nghĩ tới việc thành Đế.
Nhìn khắp thiên hạ, hiện tại có bao nhiêu Thánh Nhân?
Đối với Cửu Sơn Tôn Giả mà nói, hắn không có hi vọng thành Thánh, hắn chỉ nghĩ nhiều năm qua mà thôi.
Hiện tại nhìn thấy một Thánh Nhân đứng ở trước mặt mình, hắn càng kích động.
Có ba người xuất hiện.
Một người bao phủ trong đạo tắc, không thấy rõ chiều cao, béo gầy thậm chí nam nữ, nhưng hắn đứng đó giống như hóa thân thiên địa, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, hơn nữa tâm thần còn rung động muốn quỳ xuống cúng bái.
Không cần phải nói, kẻ này nhất định là Thánh Nhân.
Phía sau hắn có một nam một nữ, nam rất trẻ tuổi nhưng cũng rất mạnh, hắn tỏa ra nhuệ khí bức người, nữ mặc quần áo trắng, trên mặt còn mang lụa trắng che đi dung nhan.
Cho dù quần áo rộng thùng thình cũng không thể che đi dáng người thướt tha của nàng, nàng hấp dẫn ánh mắt của tất cả nam nhân.
- A...
Chỉ trong nháy mắt, những người này kêu la thảm thiết.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là vị Thánh Nhân kia ra tay.
Không không không, không thể nói là ra tay, chỉ động một ý niệm trong đầu mà thôi, chỉ hơi trừng phạt bọn họ, nếu Thánh Nhân thật sự ra tay, chín thành người nơi này bị miểu sát.
Lăng Hàn nhìn nữ tử che mặt kia, nhưng trong lòng của hắn không có chút xa lạ gì, hắn còn cảm giác đối phương quen thuộc.
Ah, đúng rồi, Trì Mộng Hàm, Đế nữ!
Đế tộc chưa bao giờ thiếu Thánh Nhân, cho nên Đông Lâm Đế tộc xuất động một vị Thánh Nhân là việc hợp tình hợp lý.
Nhưng việc này lại kinh động Đế tộc...
- Bái kiến Thánh Nhân!
Lúc này, tất cả mọi người khom người thi lễ, kể cả Tôn Giả cũng thế.
Thánh Nhân Đông Lâm Đế tộc giơ tay lên, ý bảo mọi người đứng dậy, nhưng không nói một câu.
Hắn đi lên phía trước, bắt đầu nghiên cứu cánh cửa đá.
Ánh mắt Trì Mộng Hàm nhìn chung quanh và nhìn lên người Lăng Hàn.
Khốn kiếp, nữ nhân này nhận ra mình sao?
Đúng là sợ cái gì cái đó xuất hiện, Trì Mộng Hàm lại đi về phía hắn.
- Ân?
Nam tử bên cạnh kinh ngạc, không nghĩ tới Trì Mộng Hàm lại làm thế, nhưng hắn không có ngăn cản, hắn chỉ tươi cười như xem cuộc vui.
Sau khi đi vài bước, Trì Mộng Hàm đã đứng trước mặt Lăng Hàn.