- Người kế tiếp.
Lăng Hàn nói.
Đại Hắc Cẩu tìm trong đám người, chỉ vào một người nói:
- Ngươi ngươi ngươi, là ngươi.
Người kia xấu hổ, bởi vì chiến lực của hắn mạnh hơn người đầu tiên nhưng yếu hơn người thứ hai, chiến lực nhị thập trọng thiên, ngay cả cao thủ nhị thập nhất trọng thiên còn bị đánh bay, hắn lên làm gì?
Hắn không có dám đứng ra, hắn xoay người làm như không nghe thấy.
Đại Hắc Cẩu cười hắc hắc, nó không bức bách, mà chỉ nói:
- Tốt, ngươi tính là bỏ cuộc, tiền đặt cược không cần trả! Kế tiếp.
Cái hố thật sâu!
Bỏ quyền sẽ không trả tiền cược?
Trước đó có không ít người báo danh với Đại Hắc Cẩu, mỗi người đều chen lấn lên trước, nhưng bây giờ thà rằng không cần tiền đặt cược cũng không đánh một trận.
Tiến lên nghênh chiến, chẳng những thua còn bị xấu mặt, lên làm gì?
Trong lúc nhất thời, thật nhiều bỏ qua quyền.
Những Tôn giả kia đều nhìn vào trong mắt, người nào cũng kinh ngạc.
Đương nhiên bọn họ cũng từ Sinh Đan cảnh đi tới, cuối cùng có thể thành Tôn Giả, có thể tưởng tượng bọn họ năm đó tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, nhưng bọn họ đặt tay lên ngực tự hỏi, lúc trước cùng cảnh giới với Lăng Hàn, bọn họ kém Lăng Hàn bao nhiêu?
Quả thật không có mặt mũi nào so sánh!
Chỉ có Cửu Sơn Tôn Giả tươi cười, hắn vuốt vuốt chòm râu, dường như rất thoải mái.
Có lẽ, tương lai Cửu Dương Thánh Địa cũng không chỉ có một Thánh Nhân, thậm chí sẽ khai sáng ra Đế lộ!
Chỉ suy nghĩ như thế cũng làm hắn kích động, đồng thời cũng dâng lên chiến ý vô tận, nếu ai dám động Lăng Hàn, hắn đánh bạc cái mạng già cũng phải giết kẻ đó thành tro bụi.
- Lăng Hàn đúng không.
Cuối cùng có một người thanh niên không sợ chiến, hắn cười nói đi tới, da thịt óng ánh phát sáng giống như thần thể.
Hắn đi vài bước và đứng cách Lăng Hàn mười trượng, sau đó dừng lại.
- Tại hạ Hứa Lạc.
Hắn nói.
Lúc này có rất nhiều người hô lớn.
- Đông Thiên vực Hứa Lạc?
- Tê, gia hỏa này rất khó lường, nghe nói xuất thân từ Thánh Địa, vẻn vẹn nửa năm đã bài danh mười chín trong Sinh Đan cảnh!
- Người này phi thường khiêm tốn, hắn lại đột nhiên quật khởi, trâu bò đến mức đáng sợ.
- Bài danh mười chín tinh võng, chiến lực của hắn ít nhất cũng là nhị thập tam trọng thiên.
- Sai, không phải như thế, bởi vì chế độ của tinh võng nên hạn chế bài danh của hắn.
- Ta đoán hắn có chiến lực trước mười.
- Tê!
Lăng Hàn cũng nghe thấy mọi người nghị luận, hắn cảm thấy hứng thú, nói:
- Chiến lực của ngươi đạt tới nhị thập tứ trọng thiên sao?
Đây là đường ranh giới, chỉ có thiên tài đỉnh cấp bài danh trước mười trên tinh võng mới vượt qua, nhưng cùng lúc, đây đã là cực hạn, cho dù Tinh Hạo bài danh đệ nhất cũng chỉ có chiến lực như thế.
Trừ khi là Đế tộc mới có thể đánh vỡ cực hạn này.
- Ngươi tự thể nghiệm là được rồi, tự nhiên sẽ biết.
Hứa Lạc nói ra, trong lời nói mang theo tự tin mãnh liệt.
- Tốt.
Lăng Hàn gật đầu, hiện tại trừ thiên chi kiêu tử Đế tộc ra, còn có người nào địch nổi hắn?
- Vậy thì lên trời đánh một trận!
Hứa Lạc bay lên trời, hắn đứng trên không trung ngàn trượng, oanh, hắn phóng thích khí tức bản thân không giữ lại, khí tức như sóng to gió lớn.
Lăng Hàn bước lên không trung, hắn đi tới độ cao tương đương Hứa Lạc, hắn đứng chắp tay sau lưng.
Hắn có Hỗn Độn Tiên Đan, có thể hóa giải tất cả lực lượng sáu trọng thiên, cho nên hắn chiếm ưu thế quá lớn, hoàn toàn không xem đây là chuyện gì lớn.
- Tâm tình của ngươi không tệ.
Hứa Lạc nói:
- Hi vọng trận chiến này không bị ta đánh ra tâm ma.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Câu nói này nên do ta nói mới đúng.
Hứa Lạc thu hồi nụ cười, hắn rất tức giận.
Thân là thiên kiêu đỉnh cấp, chênh lệch lẫn nhau gần như gang tấc, cho nên đừng nói hắn mạnh hơn Lăng Hàn hai tiểu cảnh giới, cho dù Lăng Hàn đã bước vào Sinh Đan hậu kỳ cũng bị hắn nghiền ép.
- Hừ, đúng là không biết tốt xấu!
Hắn lao tới, hai tay cầm dao đâm về phía Lăng Hàn, mũi dao có ký hiệu thần kỳ gia trì, uy lực tăng lên rất lớn.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn vung quyền nghênh đón.
Bành!
Một quyền đánh ra, thân thể Lăng Hàn chấn động và lui về phía sau.
Quả nhiên, chiến lực của gia hỏa này đạt tới nhị thập tứ trọng thiên, mặc dù một kích này là công kích từ xa nhưng cũng có uy lực nhị thập nhị trọng thiên, vượt qua chiến lực cực hạn của Lăng Hàn.
Nhưng Hỗn Độn Tiên Đan rung động hóa giải lực lượng, Lăng Hàn chỉ lui về phía sau, lông tóc không bị thương.
Sau một kích, sắc mặt Hứa Lạc biến thành nghiêm túc.
Đối thủ này không đơn giản, chiến lực quá kinh khủng.
Gia hỏa này thật sự là Sinh Đan trung kỳ hay sao?
- Thiên Lang quyền!
Hắn giết tới, lại cận chiến với Lăng Hàn lần nữa.
Lăng Hàn sử dụng Hỗn Độn Tiên Đan, chiến lực của Hứa Lạc giảm xuống ba trọng thiên, hạ xuống nhị thập nhất trọng thiên.
Có thể.
Lăng Hàn vận chuyển Đồ Thần thuật va chạm với Hứa Lạc.
Oanh! Oanh! Oanh!
Hai người va chạm nhau, bất phân thắng bại.
Mọi người nhìn thấy đều im lặng.
Hứa Lạc chiến lực nhị thập tứ trọng thiên lại đánh ngang tới với Lăng Hàn tu vi Sinh Đan trung kỳ.
Ai có thể tin tưởng?
Đây là đồ biến thái!
Hứa Lạc nổi giận, đối thủ này có một kiện bí bảo giảm chiến lực của hắn ba trọng thiên, bằng không ưu thế ba trọng thiên đủ nghiền ép Lăng Hàn.
Tốt, nếu ngươi đã dùng bí bảo thì ta không cần khách khí.
Hứa Lạc quát một tiếng, trên người hắn phun ra tia sáng rực rỡ, mọi người không nhìn thấy rõ ràng, sau khi ánh sáng tối lại, mọi người nhìn thấy Hứa Lạc mặc bộ chiến giáp trên người.
Chiến giáp vô cùng nhẹ nhàng, nó có màu trắng bạc, mặc lên người càng nhiều giống như một kiện y phục, chỉ tràn ngập cảm giác kim loại mà thôi.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, bộ chiến giáp hóa thành đôi cánh ánh sáng phe phẩy sau lưng Hứa Lạc.
Tốc độ của hắn tăng lên và lao về phía Lăng Hàn.
A?
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn lại đấu với Hứa Lạc lần nữa.
Bành, hắn bị đánh bay ra ngoài, may mắn Hỗn Độn Tiên Đan phát uy, hắn cũng không có bị thương.
Chiến lực của Hứa Lạc tăng thêm hai trọng thiên.
Ánh mắt Lăng Hàn nhìn vào chiến giáp, đó là pháp khí có thể tăng chiến lực, hơn nữa tăng lên hai trọng thiên.
- Lăng Hàn, trên người ngươi có bí bảo có thể suy yếu ba trọng thiên của ta, cũng có thể hóa giải lực lượng đả kích.
Hứa Lạc cao ngạo nói:
- Nhưng nói cho cùng thì ngươi cũng phải thua.
Tay phải hắn chấn động, trong tay xuất hiện trường kiếm ánh sáng, trên thân kiếm có hoa văn màu bạc đan dệt tạo thành đồ án phức tạp.
- Giết!
Hắn cầm kiếm đánh tới, khí tức đáng sợ sôi trào, một kiếm này tỏa ra uy thế kinh người.
Lăng Hàn lắc đầu, gia hỏa này không hiểu gì cả, lại nói hai thần thông thành pháp khí.
Vậy thì tốt, ngươi cho rằng ta chỉ có hai “pháp khí” hay sao?
Sát khí xung kích!