Thích Vĩnh Minh cũng bại, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang Thân Ngọc Đường.
Thân Ngọc Đường khoác tay và nói:
- Thứ nhất, ta không có hứng thú đánh đánh giết giết, thứ hai, ta chỉ là Sinh Đan trung kỳ, các ngươi cho rằng ta sẽ đánh thắng sao?
Ách, đây là lời nói thật.
Không tính Trì Mộng Hàm, nơi này có hai người tiềm lực cao nhất, Lăng Hàn là Sinh Đan sơ kỳ, Thân Ngọc Đường là Sinh Đan trung kỳ, cảnh giới còn kém hơn Trì Mộng Hàm một mảng lớn, cho nên không có khả năng đánh thắng.
- Ha ha ha, các vị tiểu hữu khó có dịp tới đây một chuyến, lần này nên ở lại đây mấy ngày.
Lão Giáo Chủ nói thế cũng tương đương tuyên bố Thiên Kiêu hội kết thúc.
- Đinh huynh, xin mời đi theo ta.
Trì Mộng Hàm nói với Lăng Hàn.
Lăng Hàn đứng lên, hắn đi theo Trì Mộng Hàm rời đi.
Việc này làm nhiều người hâm mộ, Trì Mộng Hàm chính là vưu vật bài danh thứ ba Tuyệt Sắc bảng, hơn nữa mức tiềm lực cao tới bảy sao, nếu ai cưới được nàng, nàng tương lai sẽ trở thành nữ Thánh Nhân, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.
Việc này có ý nghĩa quá lớn.
Thánh Nhân đấy, là người mạnh nhất hiện tại. Mặt khác, nếu mình trở thành Thánh Nhân, khi đó có thọ nguyên đạt tới trăm vạn năm, trừ Thánh Nhân giống mình ra, có ai có thể đi cùng mình trong thời gian lâu như thế.
Cho nên, hồng nhan như vậy quá hiếm có
- Mộng Hàm tiên tử, tại hạ cũng muốn quan sát gốc mẫu thụ kia.
Phó Hỏa Dương lập tức đứng lên.
Khốn kiếp, da mặt của ngươi thật dày.
Đám người đều im lặng, ngươi mới vừa mất mặt như thế, hiện tại khôi phục nhanh như vậy.
Phó Hỏa Dương cũng không có cách nào khác, hắn nhất định phải đạt được Trì Mộng Hàm ưu ái, với hắn mà nói, việc này quan hệ tới việc hắn có thể đạt được Đế thuật của hai nhà hay không, cho nên, cho dù mất mặt thì hắn cũng phải nói ra.
- Ha ha, mẫu thụ không chịu nổi nhiều khí tức quấy nhiễu, tiểu hữu nên quay về đi.
Lão Giáo Chủ mở miệng, trực tiếp bác bỏ thỉnh cầu của hắn.
Phó Hỏa Dương còn muốn nói tiếp nhưng lão Giáo Chủ đã nhìn hắn, ánh mắt đáng sợ đến giống như thần ma thượng cổ, hắn cảm thấy khó thở và không nói thành lời.
Thật sự không có ánh mắt!
Lão Giáo Chủ nói thầm, không thấy hắn khách khí với Đinh Nhất hay sao? Đó là rể hiền Trì gia nhìn trúng, ngươi xem náo nhiệt làm gì, náo loạn làm gì?
Thật sự cho rằng ngươi là người Phó gia thì ta không thể giết ngươi hay sao?
Trò cười!
Lăng Hàn và Trì Mộng Hàm rời đi, đám người kia rất tiếc nuối, bọn họ không có hứng thú ở lại nơi này, sau đó cáo từ rời đi.
Về phần bọn họ có ở bên ngoài đón lỏng Lăng Hàn hay không, việc này khó mà nói được.
Lăng Hàn đi theo Trì Mộng Hàm, hai người không phải đi tới vườn thuốc mà là đi tới truyền tống trận.
- Ngươi cho rằng mẫu thụ nằm trên Đông Lâm tinh sao?
Trì Mộng Hàm lắc đầu, nói:
- Một cái tinh thể chỉ có thể thai nghén một gốc mẫu thụ, cấy ghép sẽ chỉ làm mẫu thụ tử vong, cho nên, gốc mẫu thụ kia không ở trên Đông Lâm tinh.
Lăng Hàn gật đầu.
Hai người ngồi truyền tống trận, tia sáng lóe sáng, hai người đã xuất hiện tại nơi khác.
- Hàm công chúa!
Bên ngoài truyền tống trận có bốn tên thủ vệ, nhìn thấy Trì Mộng Hàm đến đây, ai cũng quỳ xuống hành lễ, chẳng những cung kính, càng có cảm xúc cuồng nhiệt.
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, nói:
- Ngươi che mặt, bọn họ có thể nhận ra ngươi sao?
Trì Mộng Hàm cảm thấy khóe miệng đang co giật, ngươi không thể hỏi bình thường một chút được hay không.
Có đôi khi, Lăng Hàn yêu nghiệt đến mức không tưởng tượng nổi, làm cho nàng khẳng định, người này thành tựu thấp nhất cũng phải là Thánh Nhân, hơn nữa còn là Thánh Nhân vô cùng cường đại, còn nếu thiên địa cho phép, gia hỏa này có cơ hội xung kích đế lộ.
Có đôi khi hắn hỏi ra những câu rất ngớ ngẩn.
Gia hỏa này thành Thánh, có thể trở thành Thánh Nhân ưa thích đàu dai hay không?
- Đi theo ta.
Trì Mộng Hàm dẫn đường, mang theo Lăng Hàn đi tới một vườn thuốc có trọng binh trấn giữ, nơi này chẳng những có cường giả Giáo Chủ tọa trấn, còn có một tòa đại trận, chí ít Lăng Hàn không phá giải được, nếu xông vào sẽ phải chết.
Nơi này có quá nhiều tiên dược, từ nhất tinh đến thất tinh, số lượng nhiều đến mức làm cho hắn muốn chảy nước miếng, đáng tiếc, chỉ có thể nhìn không thể hái, hắn buồn bực mày chau ủ dột.
Trì Mộng Hàm nhìn vào trong mắt, cũng đoán ra vì sao hắn buồn bực.
Tiên dược ai cũng muốn, vào bảo sơn chỉ có thể tay không mà về, cho dù ai cũng không vui vẻ. Nhưng có ai biểu hiện ra mặt giống Lăng Hàn hay không?
Gia hỏa này có đôi khi vô cùng giảo hoạt, có đôi khi lại rất đơn thuần.
Cuối cùng, bọn họ đã đi tới chỗ mẫu thụ.
Mẫu thụ không cao lớn, nhìn nó giống như cây đào và cao không quá một trượng, tán cây rộng hai trượng, lá xanh xum xuê, nhìn không có gì khác thường.
Nhưng Lăng Hàn nhìn thật cẩn thận, da và lá cây có đầy hoa văn giống như long lân, lại giống phượng văn.
Gốc mẫu thụ này bị trọng thương, đã chịu đao kiếm cắt chém, cho dù nó còn sống nhưng vô cùng gian nan.
Lăng Hàn cảm thấy, nếu mẫu thụ không bị thương như thế, nó sẽ kết xuất trái cây cấp bậc gì?
Thánh quả?
Hay là đạo quả Đế cấp mà Tổ Vương cũng thèm muôn?
Khó trách hắn nhìn thấy hoa văn trên Thông Linh Đạo quả lại có cảm giác như nhìn thấy Đế thuật, lúc trước hắn còn kỳ quái, mẫu thụ cấp Tôn Giả làm sao có khả năng dính dáng tới Đế thuật.
Nhưng bây giờ hắn hiểu ra, gốc mẫu thụ này trước khi bị thương tuyệt đối là tiên thụ Đế cấp!
Trì gia cũng không biết, nếu không sẽ không cho hắn tới đây quan sát.
- Được rồi, ngươi quan sát tại đây đi, ta cho ngươi thời gian mười ngày.
Trì Mộng Hàm nói.
Lăng Hàn cò kè mặc cả:
- Một tháng.
Trì Mộng Hàm lắc đầu:
- Không có khả năng.
- Ta cũng không trộm thuốc, một tháng cũng không có gì, sẽ trôi qua rất nhanh.
Lăng Hàn không buông bỏ.
Trì Mộng Hàm do dự một chút, nói:
- Vậy thì một tháng, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi rời đi. Nếu ngươi dám đi trộm tiên dược, cho dù là nhất tinh, ta cũng chặt hai tay của ngươi.
- Thôi đi, ta là loại người này sao?
Trì Mộng Hàm không có trả lời, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn lại rất khẳng định.
Gia hỏa này ở âm phủ dám trộm kho của Tây Mạc Vương,có quỷ mới tin ngươi.
Đối mặt ánh mắt như vậy, Lăng Hàn cười gượng.
Hắn phất phất tay:
- Đi thôi, đi thôi.
Trì Mộng Hàm tức giận, ngươi không biết ta là đại mỹ nhân bài danh thứ ba Tuyệt Sắc bảng hay sao, ngươi còn đuổi ta đi, giống như một gốc mẫu thụ còn đẹp hơn cả nàng.
Hừ, gia hỏa này chưa thấy qua dung mạo của mình.
Hừ, vậy ngươi cứ nhìn vỏ cây mẫu thụ đi thôi.
Trì Mộng Hàm quay người, nàng tức giận mà đi.
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, hắn phát hiện cảm xúc Trì Mộng Hàm không đúng, nhưng biến hóa thế nào thì không giải thích được.
Được rồi, không cần quan tâm tới nàng.
Lăng Hàn ngồi xếp bằng xuống, hắn an vị dưới mẫu thụ, hắn ngửa đầu nhìn mỗi một phiến lá cây của mẫu thụ còn có hoa văn trên cành cây.