Lăng Hàn cười một tiếng, nói:
- Tu vi Phó Hỏa Dương thấp nhất là Sinh Đan cảnh đúng không?
Lã Ba hé miệng, hắn nói một câu, tên kia rất ngạc nhiên.
Tại sao ngươi biết?
- Đơn giản, cho dù trên mặt ngươi không có biểu lộ gì, nhưng lúc ngươi nói ra tên của hắn, ta nghĩ ngay đến thực lực của Phó Hỏa Dương, bởi vì ngươi nói chúng ta đang tự tìm đường chết.
Lăng Hàn nói.
Khốn kiếp, ngươi là con giun trong bụng ta sao?
- Ta không phải con giun trong bụng ngươi, chỉ là phân tích đơn giản mà thôi.
Lăng Hàn lại nói.
Đại Hắc Cẩu xông lên đạp Lã Ba ngã xuống đất:
- Nói: Phó Hỏa Dương có tu vi gì?
Lã Ba thở dài:
- Sinh Đan hậu kỳ.
- Thôi đi, chút lòng thành.
Đại Hắc Cẩu lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ, Lăng Hàn có thể giết Sinh Đan viên mãn đấy.
Lăng Hàn không chủ quan, nói:
- Chiến lực đâu?
- Ta không biết.
Lã Ba liền vội vàng lắc đầu.
- A, thật không biết?
Lăng Hàn nháy mắt với Đại Hắc Cẩu, Đại Hắc Cẩu hiểu ý, nó xông tới quyền đấm cước đá.
- Không nói đúng không?
Đại Hắc Cẩu cười lạnh, nói:
- Ngưu gia đá nổ trứng của ngươi, về sau ngươi cứ làm thái giám đi.
Lã Ba tái mặt, hắn cũng không muốn làm thái giám, nếu không, đời này của hắn xong rồi.
- Ta thực sự không rõ thực lực chủ nhân, nhưng ít ra là thập trọng thiên trở lên.
Hắn nói.
- Thập trọng thiên!
Đại Hắc Cẩu thử nhe răng, đối với tồn tại này, cho dù Lăng Hàn có thể tự vệ nhưng hắn không thể thủ thắng.
- Thật lợi hại như vậy?
Nó nhìn sang Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu:
- Sinh Đan viên mãn bình thường có chiến lực khoảng bát trọng thiên, nhưng đó là lấy Thiên Đỉnh và Thanh Đồng Đỉnh đột phá, Tiên Đỉnh phẩm chất càng cao, tu ra Tiên Đỉnh càng nhiều, chiến lực của Sinh Đan cảnh sẽ càng cao.
Giống như Lã Vĩnh Trường, Trọng Tôn Thiên Côn là thiên kiêu tuyệt thế đột phá Sinh Đan cảnh, chiến lực chí ít cũng là thập ngũ trọng thiên, đó là những gì Lăng Hàn đứng xa quan sát được, thực tế có khi còn cao hơn.
Xuất thân Đế tộc đều có thể nói là thiên tài, đều dùng bảy tám Hoàng Kim Đỉnh đột phá Sinh Đan cảnh, cho nên chiến lực vượt qua thập trọng thiên cũng không kỳ quái.
- Làm sao bây giờ?
Đại Hắc Cẩu nhìn về phía Lăng Hàn.
- Dù sao cũng phải đi xem một chút, chúng ta không phải người dễ khi dễ.
Lăng Hàn thản nhiên nói.
Đại Hắc Cẩu gật đầu, bọn họ không phải là người nhẫn nhịn khi ăn thua thiệt.
- Hai vị đại gia, các ngươi có thể thả ta đi không?
Lã Ba rất lo sợ, nói:
- Ta thực sự chỉ là người nghe lệnh làm việc.
Đại Hắc Cẩu xuất thủ, ba, nó đánh nát đầu Lã Ba, đây là đồng lõa, đương nhiên không thể tha hắn.
- Đi, chúng ta đi Kim Ninh thành.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn đóng trận pháp lại, sau đó ngự khí phi hành đi về hướng Kim Ninh thành.
Nơi Lã Ba đứng là then chốt của trận pháp, có thể dễ dàng mở ra và đóng lại.
- Hung thủ chạy!
- Mau đuổi theo!
Trong sơn cốc, mấy chục bóng người xông ra ngoài và đuổi theo hai người Lăng Hàn.
- Móa, xem chúng ta thành hung thủ?
Đại Hắc Cẩu hét lên.
Trận pháp này vừa vỡ, người trong sơn cốc cũng thoát khốn, lại nhìn thấy Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu phá không bay đi, còn tưởng rằng bọn họ chính là hung thủ, tự nhiên nổi giận đuổi theo.
Trong cốc có ba người là Sinh Đan cảnh, không cần ngự khí, nhục thân có thể phi hành, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu, cho nên cũng kéo gần khoảng cách
- Chú Đỉnh nho nhỏ lại dám mưu hại chúng ta!
Một tên Sinh Đan cảnh tức giận, hắn mặc trang phục màu xanh, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt tức giận.
Lăng Hàn cau mày, hắn ngự khí phi hành nên không thể phát động thân pháp, cho nên, tốc độ của hắn so ra kém Sinh Đan.
- Các ngươi có mắt không tròng, rõ ràng chính là hai huynh đệ chúng ta giết hung thủ cứu các ngươi ra, thế mà lấy oán trả ơn, ta nhổ vào!
Đại Hắc Cẩu quay đầu kêu lên.
- Con trâu này bỉ ổi như thế, vừa nhìn đã biết không phải là thứ gì tốt, không thể tin nó.
Lại một tên Sinh Đan nói ra, đó là tên áo xanh.
Móa!
Đại Hắc Cẩu lập tức mắng lên:
- Ánh mắt của các ngươi quả nhiên có vấn đề, Ngưu gia bỉ ổi chỗ nào? Ta nhổ vào, toàn thân Ngưu gia có chính khí đấy!
Lăng Hàn nháy mắt, hắn và Đại Hắc Cẩu đáp xuống.
Tốc độ không bằng, hắn không có khả năng vứt bỏ ba tên Sinh Đan.
- Hừ, biết đi không được cho nên tự hiểu lấy mình.
Tên Sinh Đan trang phục màu xanh nói ra.
- Lười nói nhảm với các ngươi!
Lăng Hàn xuất thủ, lực lượng kinh khủng sôi trào, ba tên Sinh Đan biến sắc.
Khốn kiếp, quá mạnh.
Ba chiêu hai thức mà thôi, ba tên Sinh Đan bị đánh nằm trên mặt đất, Lăng Hàn cũng không có hạ tử thủ, chỉ dạy dỗ bọn họ mà thôi.
- Đi.
Hắn nói với Đại Hắc Cẩu.
- Các cháu, về sau học ngoan chút.
Đại Hắc Cẩu đạp lên đầu ba Sinh Đan một cái, lúc này mới lắc mông rời đi.
Một lát sau, ba Sinh Đan bò dậy, bọn họ nhìn nhau, trên mặt bọn họ đều là dấu chân, có thể nói l cực kỳ chật vật.
- Ghê tởm!
Tên Sinh Đan áo xanh rống to.
- Quá ghê tởm!
Sinh Đan khác cũng nắm chặt nắm đấm.
- Có khả năng bọn họ không phải hung thủ.
Tên Sinh Đan thứ ba nói:
- Bằng không, bọn họ hoàn toàn có thể giết chúng ta.
Đúng thế.
Với chiến lực của gia hỏa vừa rồi, hoàn toàn có thể đánh chết bọn họ dễ dàng, cần gì vẽ vời cho thêm chuyện, cần bố trí trận pháp hay sao?
Nói như vậy, bọn họ thật lấy oán trả ơn.
Ai, bị đánh một trận cũng đáng đời.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu không tiếp tục ngự khí phi hành, hắn không thi triển thân pháp, tốc độ đi trên mặt đất rất nhanh. Đương nhiên, nếu bước vào Sinh Đan cảnh thì khác biệt, không cần pháp khí cũng có thể phi hành, có thể thi triển thân pháp trên không trung, từ đó tốc độ tăng vọt.
Sau gần nửa ngày, bọn họ đã đi tới Kim Ninh thành.
An Viễn khách sạn rất dễ tìm, một người một chó nhanh chóng tìm tới nơi đây.
Khách sạn rất lớn, thực sự rất lớn, có phòng khách bình thường, cũng có biệt viện độc lập, thuê một ngày phí tổn rất kinh người.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu cũng thuê lại một tòa biệt viện, thực lực Phó Hỏa Dương quá mạnh, bọn họ không nên đánh rắn động cỏ.
Sau khi ở lại, Lăng Hàn thả thần thức ra dò xét vị trí của Phó Hỏa Dương.
Qua một lúc, hắn dò xét có một đạo khí tức cường đại giống như một đám lửa, đáng sợ không gì sánh được, nhưng quan sát kỹ một chút sẽ phát hiện đám lửa này rất lạnh.
Đây chính là Phó Hỏa Dương?
Hắn tu luyện công pháp gì, thật cổ quái.
Đúng lúc này, đối phương đã có phát giác, thần thức thăm dò vị trí của Lăng Hàn.
Khá lắm, thần thức cũng quá nhạy cảm.
Lăng Hàn vội vàng thu thần thức trở về, sau đó mở mắt ra, hắn nói với Đại Hắc Cẩu:
- Chúng ta bị phát hiện.
- Móa, sức cảm ứng của tên kia mạnh như vậy?
Đại Hắc Cẩu kinh hô.
- Đi ra.
Đúng lúc này, bên ngoài có một giọng nói nhu hòa không có chút tức giận gì.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn cất bước đi ra ngoài.