Những người khác tiếp tục đi tới, nhưng bốn người Lăng Hàn đang ngồi xếp bằng tại chỗ lĩnh hội Thánh thuật.
Chỉ chớp mắt, đã qua ba ngày.
Lăng Hàn vươn người đứng dậy, hắn đã chân chính nắm giữ Thánh thuật, nhưng bây giờ nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra một thành uy lực, tiếp tục khổ tu và đốn ngộ mới có thể gia tăng uy lực của Thánh thuật.
Có đôi khi, Thánh thuật, Đế thuật còn có độ phù hợp, không phải chỉ có thiên phú là đủ.
Hắn không dừng lại, Lăng Hàn nghênh ngang rời đi.
Phong Kế Hành mở mắt ra, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Lăng Hàn, sát khí ẩn động.
Nếu không phải hắn không nắm chắc giết chết Lăng Hàn, hắn tuyệt đối sẽ xuất thủ.
Hắn có át chủ bài cường đại, có thể uy hiếp tới Sinh Đan cảnh, nhưng Lăng Hàn yêu nghiệt như thế, hắn tin tưởng đối phương cũng có át chủ bài không kém, cho nên trừ khi bản thân hắn có thể nghiền ép Lăng Hàn, bằng không hắn không muốn vận dụng át chủ bài như vậy.
Không sao, chờ hắn đột phá bước vào Sinh Đan, khi đó hắn có thể dùng một tay chém giết Lăng Hàn.
...
Lăng Hàn đuổi kịp đại bộ đội, lần này bọn họ không phải tu hành bảo thuật trong đại điện nào đó, mà là ngồi dưới cây liễu to lớn.
Cây liễu này cao trăm trượng nhưng phiến lá lại đen như mực, cành rủ xuống, có khói đen lượn lờ quanh thân cây, toàn bộ gốc liễu tỏa ra màu đen kịt, hơn nữa còn quỷ dị không gì sánh bằng.
Hắc Thiên thần liễu!
Đây là thứ các Sinh Đan tiến vào nơi đây tranh đoạt, trên thực tế có thể kéo dài tuổi thọ trăm năm, cho dù cầm ra bên ngoài cũng là chí bảo.
Đối với người thọ nguyên khô cạn, đừng nói một trăm năm, cho dù một năm hay nửa năm cũng rất trân quý.
Bởi vậy, tất cả Sinh Đan quyết định không rời đi, bọn họ muốn cướp đoạt Liễu Linh Thần Thụ tâm, như thế, mấy ngàn năm sau, thọ nguyên của bọn họ khô cạn cũng có thể dùng thứ này kéo dài tuổi thọ trăm năm.
Đương nhiên, hiện tại bọn họ không bức thiết tranh đoạt Linh Thần thụ tâm, giành được thì tốt nhất, không giành được cũng không cần liều mạng.
Nhưng phía dưới Hắc Thiên thần liễu có một bộ thi cốt, từ đó không ai dám tới gần.
Thi cốt này cuộn hai đầu gối lại, trên đỉnh đầu có một cái hố, trừ cái hố ra, toàn thân không có vết thương nào khác, hiển nhiên đây chính là vết thương trí mạng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, quần áo trên người thi cốt đã sớm biến thành tro bụi, cũng chỉ còn lại một bộ xương, nhưng ngay cả như vậy vẫn tỏa ra khí tức vô cùng đáng sợ làm cho người ta không dám tới gần.
Không có biện pháp tới gần thì làm sao lấy được Linh Thần thụ tâm?
Thi cốt này khi còn sống mạnh kinh người, bằng không, sau khi chết không có khả năng tỏa ra khí tức khủng bố như thế, làm cho Sinh Đan cảnh không thể tới gần.
Bảo vật đang ở trước mắt nhưng không thể thu lấy, làm sao bây giờ?
Những Sinh Đan cảnh thương lượng với nhau một lúc, quyết định mời Cát Tường Thiên xuất thủ.
Nàng là Thánh Nữ Phật tộc, nếu có thể siêu độ thi cốt kia, bụi về với bụi, đất về với đất, tự nhiên không có khả năng tỏa ra khí tức khủng bố như vậy.
Bọn họ nhanh chóng mời Cát Tường Thiên tới đây, nhìn ra được, trên mặt Cát Tường Thiên có vẻ không vui, dù sao nàng đang lĩnh hội Thánh thuật, cho dù là ai, khi bị cắt ngang cũng không cao hứng.
Nhưng sau khi Cát Tường Thiên nhìn thấy thi cốt này, vẻ mặt thu liễm như không có gì.
Nàng gật đầu:
- Người này khi còn sống là một tên Tôn Giả, cho dù chết ức vạn năm, khí tức cường đại vẫn không biến mất. Mặc dù bần ni có thể siêu độ nhưng cần các vị giúp sức.
- Nguyện trợ giúp Thánh Nữ một chút sức lực.
Các Sinh Đan cảnh đều lên tiếng.
Cát Tường Thiên không có lấy cá gỗ ra, hắn bày cái bàn và đặt một bát hương nhỏ lên, ngay sau đó cắm một nén hương cháy dở.
Nén hương chỉ còn lại một phần tử, nó tỏa ra khí tức cổ xưa không gì sánh kịp, nàng lại cầm rất cẩn thận giống như đang cầm chí bảo vô thượng.
Lần này cũng không phải mười Sinh Đan, mà là tất cả Sinh Đan đều rót niệm lực vào cái bàn.
Làm cho người ta kinh ngạc chính là, tiếp nhận nhiều lực lượng Sinh Đan như vậy nhưng cái bàn không có biến hóa, ngược lại nén hương kia cháy lên, sau đó bắt đầu cháy rừng rực và tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Lăng Hàn ngưng mắt nhìn, hắn cũng phải kinh ngạc, bởi vì hắn nhìn thấy bên trong hương hỏa có hình ảnh chúng sinh triều bái.
- Đây chính là chúng sinh niệm của Phật tộc.
Có người biết hàng nói ra:
- Dùng niệm lực ngưng tụ thành hương phật, có hiệu quả siêu độ vong hồn kinh người.
- Niệm lực có thể hóa thành hương?
- Ha ha, đây chính là thủ đoạn của Phật tộc, hơn nữa, đây không phải niệm lực đơn giản, cần phải là niệm lực thành kính không gì sánh kịp.
Phật tộc tồn tại vô số năm, tự nhiên đã bị người ta nghiên cứu rất nhiều, rất nhiều thủ đoạn không phải là bí mật.
Cát Tường Thiên dẫn động hương phật, khói hương bay về phía thi cốt, thời điểm khói hương chạm vào thi cốt, thi cốt bắt đầu bốc cháy.
Các Sinh Đan cảnh vui mừng, bọn họ lại cảm thấy mình dính một chút khói hương kia cũng phải chết không nghi ngờ.
- Vô thượng nghiệp hỏa!
Lại có người nhận ra lai lịch của hỏa diễm.
- Một trong các sát chiêu mạnh nhất của Phật tộc.
- Cả đời võ giả chúng ta đấu với trời, đấu với người, khó tránh khỏi tạo thành sát nghiệt, hình thành tội nghiệt, Phật tộc có thủ đoạn dẫn động thiên địa thẩm phán, thiêu đốt tội nghiệt, hình thành nghiệp hỏa.
- Hỏa diễm này bất diệt, tưới không tắt, chỉ có người gánh tội chịu tội xong, khi đó nghiệp hỏa mới dừng lại.
Lăng Hàn cũng cảm thấy kinh ngạc, Phật tộc lại có thủ đoạn thiêu đốt tội nghiệt, đây là việc quá kinh người.
Tu hành võ giả là con đường nghịch thiên, cảnh giới càng cao, tội nghiệt càng sâu, thiêu đốt càng mạnh, ai chịu nổi?
Không, chỉ cần thực lực đầy đủ mạnh, ta trấn áp bản thân sẽ không sợ thiêu đốt.
Bằng không, Cát Tường Thiên cũng không cần nhiều Sinh Đan cảnh hỗ trợ như vậy, chỉ cần đốt nén hương lên, còn cần vận dụng chúng sinh niệm lực là có thể thắp sáng nghiệp hỏa.
Thi cốt bốc cháy, lúc này đã không cần Cát Tường Thiên làm cái gì, nàng vội vàng dập tắt tàn hương sau đó thu lại.
Hỏa diễm thiêu đốt ba n gày ba đêm, thời điểm nghiệp hỏa tắt đi, thi cốt đã hóa thành tro.
Quỷ dị chính là, cây liễu gần đó lại không bị ảnh hưởng, không nhìn thấy có dấu vết thiêu đốt.
- Nghiệp hỏa sẽ chỉ thiêu đốt tự thân, người bên ngoài và người không nhiễm nhân quả, bọn họ làm sao chịu ảnh hưởng?
Có người giải thích.
Nhưng sau khi thi cốt biến mất, tại nơi nó vừa rồi lại che giấu một cái hố nhỏ.
Mọi người nhìn nhau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt Cát Tường Thiên đầy kích động, nàng là người đầu tiên chui vào gốc cây.
Ngay cả một nữ tử Chú Đỉnh cũng dám tiến vào, bọn họ có gì không dám?
Các Sinh Đan cảnh cũng tiến vào trong cái hố kia, dường như bên trong có không gian vô tận, từng người đi vào lại không chật chội, không có việc người phía sau không thể tiến vào.
Qua một lúc mọi người bên ngoài tiến vào bên trong, lúc này Lăng Hàn mới đi theo vào, hắn hiện tại cảm thấy khó hiểu và mang theo vài phần hiếu kỳ
Theo lý, hắn đã đắc thủ tiên hà ở nơi này, có lẽ hắn cũng nên rời đi nhưng lòng hiếu kỳ của hắn nặng như vậy, hắn muốn tiếp tục xuống dưới xem thế nào.