“Tuy ngươi không thể kế thừa vong linh pháp thuật của ta, nhưng ngươi vẫn được lực lượng tử vong của ta. Ta sắp vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, hơn nữa tịnh hóa trong tay ngươi, với ta mà nói là nơi dừng chân tốt nhất. Từ năm đó ta bị oán và hận che mờ đôi mắt, chưa từng vui vẻ như hôm nay. Ta gần như trở lại những ngày khi còn là con trai quang minh. Giây phút cuối cùng sinh mạng và linh hồn ta, Thải Nhi, ngươi đồng ý kêu ta một tiếng lão sư được không?”
Khi Y Lai Khắc Tư hỏi Thải Nhi câu này, trên mặt bất giác lộ ra nhàn nhạt bi thương.
“Lão sư, người…” Thải Nhi phản xạ kêu lên.
Câu chuyện của Y Lai Khắc Tư làm sao không đánh động nàng và Long Hạo Thần được? Long Hạo Thần còn đỡ, tuy Y Lai Khắc Tư đáng thương nhưng y làm ra sai lầm đối với nhân loại thật là tội nghiệt sâu nặng. Long Hạo Thần đồng tình y nhưng tuyệt đối không tha thứ tội lỗi của y.
Nhưng Thải Nhi dù sao là con gái, tuổi nhỏ lại từng trải qua chuyện đau khổ như vậy, đồng tình Y Lai Khắc Tư nhiều hơn cả Long Hạo Thần. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy đã từng Vong Linh pháp sư vô cùng cường đại kỳ thật là người đáng thương, đối với chuyện y đã gặp chỉ còn lại đồng tình.
“Tốt, tốt, tốt…” Chỉ nghe Thải Nhi kêu hai chữ lão sư, cảm xúc của Y Lai Khắc Tư đã xuất hiện dao động linh hồn kịch liệt.
“Đứa trẻ ngoan. Tuy rằng ta không xứng làm lão sư của ngươi, nhưng nghe ngươi kêu ta một câu, lòng ta rốt cuộc có chút an ủi. Cả đời Y Lai Khắc Tư ta từng làm rất nhiều việc lớn, nhưng kết quả khiến ta cảm thấy tự hào nhất là có đệ tử giống như ngươi. Ngươi yên tâm đi, lão sư cho ngươi một món quà to lớn, khi ngươi trở về thế giới nhân loại rồi, không ai có thể khi dễ ngươi. Long Hạo Thần là con trai quang minh thì sao chứ? Đệ tử của Y Lai Khắc Tư ta tuyệt không thua hắn.”
Nói đến đây, kiêu ngạo thuộc về Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai dường như hiện ra. Y nâng lên tay phải vẫy hướng Thải Nhi, thoáng chốc hút lấy Lưỡi Hái Tử Thần trong tay nàng. Nói cũng kỳ, Lưỡi Hái Tử Thần cường đại như vậy, gần như là thiên địch với tất cả vong linh, nhưng lúc này ở trong tay Y Lai Khắc Tư lại bị lực lượng màu xám đen bao trùm, không thể phát ra lực lượng tịnh hóa.
Ngẩng đầu nhìn trời, Y Lai Khắc Tư lạnh lùng cười.
“Tháp Vĩnh Hằng này, có thể nói là một trong các thành tựu lớn nhất cuộc đời ta. Không ngờ ta ngủ say lâu như vậy, nó tự động tiến hóa đến trình độ cỡ đó. Muốn thoát khỏi sự khống chế của ta? Đã quá coi thường ta rồi. Thải Nhi, ta phải đi, ngươi đã kêu ta là lão sư, ta để lại tháp Vĩnh Hằng cho ngươi. Nó đã tiến hóa rất gần với tiêu chuẩn siêu thần khí, trí tuệ linh tính. Ta sẽ bỏ hết rất nhiều thứ của nó, sau này nó chính là vũ khí công phòng một thể của ngươi. Lực lượng dư thừa của nó sau khi ta tịnh hóa rồi, ngươi và các bạn cứ mặc sức hấp thu, đừng lãng phí. Đợi hấp thu xong lực lượng dư thừa, các người có thể rời khỏi đây.”
Trong lúc y nói chuyện thì tháp Vĩnh Hằng bỗng kịch liệt chấn động. Linh lực khổng lồ đột nhiên từ bốn phương tám hướng tuôn trào, hình như đang liều mạng giãy dụa.
Y Lai Khắc Tư kiêu ngạo nói.
“Còn định giãy dụa? Ngươi là ta sáng tạo ra, chẳng lẽ ngươi cho rằng có trị tuệ linh tính thì sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của ta sao? Trước kia khi sáng tạo ra ngươi thì ta đã nghĩ tới tương lai sẽ xuất hiện tình huống gì. Đừng nói ngươi cách siêu thần khí còn có một lằn ranh, dù ngươi thật sự thành siêu thần khí, ta muốn hủy diệt ngươi vẫn dễ như trở bàn tay!”
Tay trái chỉ lên trời, một luồng sáng xám đen bỗng bắn ra đâm thẳng đỉnh tháp Vĩnh Hằng. Bỗng chốc trong quan tài dưới thân Y Lai Khắc Tư, từng đoàn sương mù xám đen dày đặc tràn ra xung quanh. Lực lượng tháp Vĩnh Hằng càng tuôn trào mãnh liệt. Cả tháp Vĩnh Hằng dường như động đất, kịch liệt chấn động. Tiếng hú của vô số oán linh hóa thành kích động hét to.
Không biết Y Lai Khắc Tư làm cái gì, tháp Vĩnh Hằng chấn động bị khí lưu xám đen rót vào dần biến yếu, bắt đầu có thật nhiều ánh sáng trắng từ trên tháp Vĩnh Hằng bị bóc tách xuống, bềnh bồng trong không gian. Ngay sau đó, vô số khí lưu xám đen tựa như suối đổ về đại dương, từ khắp nơi hội tụ lại chỗ Y Lai Khắc Tư, rót vào linh hồn y. Chốc lát sau, linh hồn Y Lai Khắc Tư biến thành đen như mực.
“Tước đoạt trí tuệ, tước đoạt linh lực, tịnh hóa!” Thanh âm tràn ngập uy nghiêm của Y Lai Khắc Tư vang vọng từng tầng tháp Vĩnh Hằng.
Vô số oán linh đầy sợ hãi thét chói tai biến thành hư ảo. Lực lượng linh hồn tinh khiết nhất và các loại nguyên tố thuộc tính bị bóc tách ra tập trung một chỗ. Lực bóc tách khủng khiếp thậm chí thuộc tính bản thân những nguyên tố cũng bị tước đoạt hết, chỉ để lại năng lượng tinh khiết nhất.
Cùng với khí lưu xám đen ngày càng mãnh liệt, quanh người Y Lai Khắc Tư thậm chí bắt đầu xuất hiện quang hoàn xám đen. Tháp Vĩnh Hằng dần biến thành màu trắng tinh khiết, trắng không nhiễm hạt bụi, không chút tỳ vết.
Chấn động kịch liệt dần biến thành khẽ run, sau đó không còn động tĩnh, mọi thứ dường như biến trở về bình tĩnh. Chỉ có trong không khí bềnh bồng điểm sáng trắng ẩn chứa linh lực cường đại chậm rãi di chuyển.
Thải Nhi cảm giác rõ ràng, tháp Vĩnh Hằng biến đổi, biến thành yên tĩnh và tinh khiết. Dường như tất cả mặt trái, bao gồm cảm xúc, đều bị Y Lai Khắc Tư bóc tách biến mất hết. Hơn nữa có tia liên hệ kỳ quái xuất hiện trong lòng nàng, dường như liên hệ giữa Giai Điệu Vĩnh Hằng hình cái đầu Long Hạo Thần cùng với tháp Vĩnh Hằng biến thêm chặt chẽ.
“Sau khi tịnh hóa, tháp Vĩnh Hằng sẽ là thần khí công phòng một thể. Tuy ta tách ra rất nhiều lực lượng và trí tuệ của nó, nhưng nó vẫn mạnh hơn thần khí bình thường nhiều. Thông qua liên hệ giữa Giai Điệu Vĩnh Hằng và nó, nó sẽ dần dung hợp cùng linh hồn ngươi, trở thành một phần thân thể ngươi. Vậy thì ngươi sẽ có sinh mạng dài lâu như Long Hạo Thần kế thừa trái tim Vĩnh Hằng của ta.”
Thải Nhi trong mắt lộ tình cảm phức tạp. Có thể nói trước khi Long Hạo Thần bị Ma Thần Hoàng giết chết, nàng và Y Lai Khắc Tư chưa hề tiếp xúc. Nhưng nàng không bao giờ ngờ rằng, người cuối cùng kế thừa đa số lực lượng của Y Lai Khắc Tư lại là chính mình. Tuy Y Lai Khắc Tư không truyền Vong Linh pháp thuật cho nàng, nhưng dù là năng lượng tử vong khổng lồ ẩn chứa trong Giai Điệu Vĩnh Hằng, hay là tháp Vĩnh Hằng đều là tinh hoa Y Lai Khắc Tư tu luyện một đời. Lại nghĩ tới cuộc đời y cơ khổ, mắt Thải Nhi ươn ướt, hướng chỗ Y Lai Khắc Tư từ từ quỳ xuống, lần nữa kêu lên.
“Lão sư.”
Y Lai Khắc Tư cười, y cười rất vui vẻ, đó là vui sướng phát ra từ đáy lòng. Y cao giọng nói.
“Nếu thật có kiếp sau, ta không muốn làm con trai quang minh nữa, chỉ mong làm nhân loại bình thường. Tìm một người đàn bà đơn thuần yêu ta, cưới cô ấy, sinh nở con của chúng ta, bình tĩnh trôi qua một đời. Ta từng huy hoàng, cũng từng sa đọa. Tất cả sau giây phút này đều hóa thành mây khói. Tạm biệt, cô bé, hãy sống bên người ngươi yêu thật tốt, lão sư chúc phúc các ngươi.”
Nói xong y đột nhiên quay Lưỡi Hái Tử Thần ngược lại, lưỡi hái khổng lồ có lực lượng linh hồn khủng bố rót vào nở rộ hàng vạn ánh sáng trắng. Đó là ánh sáng tịnh hóa, thậm chí còn mạnh hơn khi Thải Nhi thi triển ra Tử Thần Thất Tuyệt. Lưỡi hái chém xuống, cắm vào quan tài dưới người y.
*Phập!*
Ánh sáng tịnh hóa khủng bố bị sức mạnh linh hồn mênh mông như biển của Y Lai Khắc Tư thúc đẩy, phát ra ánh sáng chói lòa chưa từng có. Tiếng *đinh đinh* chói tai vang lên, dường như có cái gì ở bên trong Lưỡi Hái Tử Thần muốn thoát ra.
Thanh âm cao ngạo của Y Lai Khắc Tư quanh quẩn.
“Tử Thần thì sao chứ? Khi ta tịnh hóa thì đã phá hủy phong ấn của ngươi, xem ngươi làm sao phản phệ đệ tử ta. Nếu như ta muốn, ta đã sớm là thần.”
“Tay nắm…nhật nguyệt…hái sao, thế gian…không người…như ta…ha ha, ha ha…ha ha…”
Tất cả hắc ám và dơ bẩn đều dần biến mất trong ánh sáng tịnh hóa trắng tinh khiết. Chỉ có thanh âm đầy cuồng ngạo của Y Lai Khắc Tư là quanh quẩn tại tầng bảy tháp Vĩnh Hằng.
Tay nắm nhật nguyệt hái sao, thế gian không người như ta. Đây là loại kiêu ngạo cỡ nào, tự cao cỡ nào, cỡ nào… thê lương.
Từng là con trai quang minh, Tử Linh Thánh Pháp Thần từng đem đến tai họa lớn lao cho nhân loại, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư, đã đi. Nhưng khi y vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, cuối cùng còn có một người đưa tiễn.
Thải Nhi quỳ trên đất, mặt đầy nước mắt.
So với đàn ông, phụ nữ càng thêm tình cảm. Bây giờ Thải Nhi hoàn toàn đã quên Vong Linh Thiên Tai đang đi hướng hư vô này từng đem đến cho nhân loại đả kích gần như trí mạng. Nàng chỉ biết, người sớm chết này chỉ còn lại linh hồn kiêu ngạo đã cứu người đàn ông của mình, làm trái tim mới cho Long Hạo Thần, khiến họ có thể tiếp tục ở bên nhau. Mặc kệ Y Lai Khắc Tư từng làm cái gì, bây giờ Thải Nhi vì y hồn phi phách tán mà đau lòng. Y Lai Khắc Tư cuộc đời trắc trở, nhưng khi y tan biến thì biểu hiện rất vui vẻ. Rốt cuộc còn có một người đau lòng vì y chết đi. Một việc đối với người bình thường cực kỳ đơn giản, với y thì rất quý giá.
Tịnh hóa kéo dài một tiếng đồng hồ thì không gian mới dần bình tĩnh lại. Chỉ có vô số điểm sáng trắng tràn ngập năng lượng tinh thuần là bềnh bồng trong không khí.
*Đinh!* một tiếng ngân vang, Lưỡi Hái Tử Thần rơi xuống đất, cũng đánh thức Thải Nhi khỏi thương cảm. Nàng bản năng tiến lên một bước nắm Lưỡi Hái Tử Thần trong tay.
Biến mất không chỉ là linh hồn Y Lai Khắc Tư, ngay cả quan tài sắc vàng ròng cũng biến mất, thậm chí không thể lại một chút hơi thở.
Khi Thải Nhi nắm lấy Lưỡi Hái Tử Thần, cảm giác kỳ lạ bỗng lan khắp toàn thân. Nàng chỉ cảm thấy dường như sinh mạng mình có thêm cái gì. Sự kỳ lạ này truyền đến từ Lưỡi Hái Tử Thần.
Đó là cảm giác máu thịt tương thông, dường như Tháp Vĩnh Hằng vốn là một phần thân thể của nàng.
Thần khí nhận chủ. Thải Nhi lập tức làm ra phán đoán chính xác. Bởi vì tình huống giống vậy nàng đã từng trải qua một lần. Lần đó là cảm giác khi nàng và Luân Hồi kiếm lần đầu dung hợp. Chỉ là lúc ấy Luân Hồi kiếm bá đạo hơn Tháp Vĩnh Hằng nhiều, không nhu hòa như vậy.
Y Lai Khắc Tư không uổng là thiên tài trong thiên tài, cường giả khủng bố dùng lực lượng bản thân đối kháng với cả đại lục nhân loại. Chỉ nhờ vào liên hệ giữa Lưỡi Hái Tử Thần, y đã hoàn thành Tháp Vĩnh Hằng nhận chủ Thải Nhi. Có thể tưởng tượng khi còn sống Y Lai Khắc Tư cường đại tới cỡ nào. Có lẽ, coi như là Ma Thần Hoàng cũng chưa chắc bằng y.
Lưỡi Hái Tử Thần dường như theo tịnh hóa Y Lai Khắc Tư mà xuất hiện một ít biến hóa kỳ lạ.
Vốn bản thể tối đen xung quanh lại bị ánh sáng trắng chiếu ra màu huyễn lam, huyễn tím, ít vài phần bá đạo, nhiều mấy phần kỳ lạ và cao ngạo.
Tay nắm Lưỡi Hái Tử Thần, Thải Nhi đứng đó thật lâu không nói gì. Trong lòng nàng vẫn luôn quanh quẩn chuyện xưa của ỵ, và trước khi y rời đi sự cuồng ngạo kinh thiên.
“Lão sư…” Thải Nhi thì thào lặp lại một câu.
Ngay sau đó, nàng chuyển hướng nhìn Long Hạo Thần ngồi xếp bằng, đã sớm tiến vào minh tưởng sâu.
Từ ngực Long Hạo Thần tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, lan tỏa mỗi góc thân thể hắn sau đó chậm rãi thu về. Cả người hắn chìm đắm trong tĩnh tu này.
Không thể nghi ngờ, hơi thở sự sống đã hoàn toàn ổn định. Y Lai Khắc Tư ra tay, hoàn toàn sống lại hắn, sự thần kỳ thuộc về Vong Linh pháp sư thật khiến người phải tán thán.
Không lập tức ngồi cạnh Long Hạo Thần, Thải Nhi động ý niệm, ngay sau đó, nàng đã trở lại tầng thứ sáu Tháp Vĩnh Hằng. Bây giờ nàng là chủ nhân nơi đây, muốn khống chế Tháp Vĩnh Hằng chỉ cần thông qua ý chí thì đủ rồi.
Thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đối với biến hóa xung quanh đã sớm rung động đến mất hồn, đang gian nan chờ đợi. Điểm sáng trắng trong không khí tuy tràn ngập năng lượng tinh thuần, nhưng nơi này là Tháp Vĩnh Hằng! Trước khi biết chuyện gì đã xảy ra, họ không dám lỗ mãng hấp thu. Huống chi, đối với họ thì quan trọng hơn là an nguy của Long Hạo Thần và Thải Nhi. Hai người kia sinh tử chưa biết, sao họ có thể tĩnh tâm tu luyện chứ?
“Thải Nhi!!!”
Thải Nhi đột nhiên xuất hiện khiến mọi người vui vẻ hò reo. Vương Nguyên Nguyên là người thứ nhất lao lên, ôm chặt nàng. Mấy người khác cũng vây quanh, Trần Anh Nhi ôm nàng khóc sướt mướt.
Hình ảnh Thải Nhi trèo lên đường lên trời để lại dấu ấn quá sâu trong lòng họ. Đó đã không chỉ đơn giản là xúc động. Họ vĩnh viễn không quên ba vệt máu lan tràn trên đường lên trời, càng không quên được váy đỏ máu của Thải Nhi.
Bị Vương Nguyên Nguyên và Trần Anh Nhi ôm, cảm nhận ánh mắt thân thiết nóng cháy từ đồng bạn, Thải Nhi sớm đã không còn sự lạnh lùng, mềm giọng nói.
“Tôi không sao, để mọi người lo lắng rồi.”
Lâm Hâm có chút sốt ruột hỏi.
“Vậy đoàn trưởng đâu rồi?”
Bọn họ không thấy sau lưng Thải Nhi có ai!
Thải Nhi mỉm cười nói.
“Anh ấy không có việc gì.”
Lời vừa thốt ra, mọi người đầu tiên là ngơ ngác vài giây, ngay sau đó tiếng hoan hô thoáng chốc vang dội trong tầng thứ sáu Tháp Vĩnh Hằng.
Mặc dù lúc Thải Nhi mới xuất hiện thì họ đã đoán được Long Hạo Thần bình an, nếu không thì Thải Nhi không thể lộ biểu tình thả lỏng như vậy, sẽ không thể không mang theo ‘xác’ Long Hạo Thần. Nhưng khi nàng chính miệng nói ra Long Hạo Thần bình an, cảm xúc mọi người đè ép bao lâu nay kiềm không được như núi lửa bùng nổ.
Đám người thiên tài tuổi trẻ đương đại này, bây giờ tựa như con nít hưng phấn nhảy nhót, vừa nhảy vừa múa. Đoàn trưởng của họ thế nhưng kỳ tích sống lại, Quang Chi Thần Hi bọn họ lại có linh hồn, có cột trụ tinh thần. Còn nghênh đón trở lại người anh em tốt của họ!
Thải Nhi bất giác rơi lệ.
“Cảm ơn, cảm ơn các người. Có được anh em chị em như mọi người là điều may mắn nhất của ta và Hạo Thần.”
Trần Anh Nhi vừa khóc vừa cười nói.
“Thải Nhi, cô nói sai rồi. Chúng ta là một đoàn thể, đừng đem cô và lão đại tách ra ngoài! Hi hi, quá tốt, thật là quá tốt!”
Tư Mã Tiên một tay ôm cổ Lâm Hâm, mặt đầy hiếu kỳ nói với Thải Nhi.
“Mau nói xem, rốt cuộc làm sao sống lại vậy? Thì ra chết cũng có thể sống lại được. Pháp thuật vong linh này đúng là kỳ diệu!”
Đương nhiên Thải Nhi phải cùng đồng bạn chia sẻ quá trình Long Hạo Thần sống lại. Cho nên, nàng kể tường tận sau khi mình leo lên đường lên trời đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Y Lai Khắc Tư gặp được bi thảm, đám người vốn nhảy nhót hưng phấn dần bình tĩnh trở lại. Vị Tử Linh Thánh Pháp Thần, Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư này trải qua thật quá thảm khốc. Cảm giác đồng tình bất giác xuất hiện trong lòng họ.
Thải Nhi khẽ thở dài nói.
“Lão sư cuối cùng đã tỉnh ngộ, tịnh hóa mọi thứ thuộc về mình, cũng tịnh hóa tất cả tội ác. Dù có thế nào, người vĩnh viễn là sư phụ của tôi. Trong Tháp Vĩnh Hằng để lại những năng lượng tinh thuần này là sau khi lão sư tịnh hóa mình, cùng với trí tuệ Tháp Vĩnh Hằng bị lão sư xóa đi sinh ra, đều là lực lượng thuần túy nhất. Mọi người cố gắng hấp thu đi. Chúng ta tạm thời ở lại chỗ này, cho đến khi chuyển hóa những năng lực này thành linh lực của chúng ta. Một siêu thần khí hạ thấp thành thần khí phóng thích ra năng lượng có thể giúp tu vi chúng ta tiến bộ bước dài.”
Tại Ma Đô thất bại nhiệm vụ đánh bất ngờ Tinh Ma Thần, khiến họ suýt nữa mất đi đoàn trưởng, tới Tháp Vĩnh Hằng, trải qua vô số gian nan hiểm trở mới rốt cuộc sống lại Long Hạo Thần, bây giờ, cơ hội tăng cao rốt cuộc đến rồi.
Thải Nhi vung tay áo, ánh sáng trắng lấp lánh. Ngay sau đó, mọi người cùng xuất hiện ở tầng thứ bảy Tháp Vĩnh Hằng. Tầng thứ bảy là trung tâm Tháp Vĩnh Hằng, tất cả năng lượng đều tập trung vào đây. Hơn nữa Thải Nhi muốn để đồng bạn chính mắt chứng kiến Long Hạo Thần sống lại.
Khi đám người thấy Long Hạo Thần ngồi xếp bằng tĩnh lặng tu luyện, họ không phát ra tiếng hoan hô, nước mắt không hẹn mà cùng tuôn rơi. Quang Chi Thần Hi, rốt cuộc lại đoàn tụ rồi.
Họ tự động ngồi xếp bằng như Long Hạo Thần, thật không dễ dàng ổn định tâm tình, bắt đầu tu luyện.
Minh tưởng vừa mới bắt đầu, mỗi người lại bị rung động thật sâu. Những điểm sáng trắng nhìn như nhu hòa này, mới hút vào người lập tức sinh ra biến hóa kịch liệt. Năng lượng tinh thuần dù dung hợp với linh lực thuộc tính gì đều có thể trong thời gian ngắn nhất hoàn thành dung hợp, không cần qua quá trình bài trừ tạp chất. Linh lực của mọi người trong lúc hấp thu đang lấy tốc độ kinh người tăng cao.
Thải Nhi khác với mọi người. Thải Nhi hấp thu không chỉ là năng lượng tinh thuần tại Tháp Vĩnh Hằng, còn có cả năng lượng tử vong thuần tịnh mà Y Lai Khắc Tư để lại trong Giai Điệu Vĩnh Hằng.
Tử Thần hay còn gọi là Tịnh Hóa Thần. Lực lượng của Tử Thần ở chỗ tịnh hóa oán linh. Trên đời này, có thể nói không có oán linh cường đại hơn cả Y Lai Khắc Tư. Khi Y Lai Khắc Tư dùng Lưỡi Hái Tử Thần, thanh lưỡi hái tịnh hóa nàyđã tịnh hóa bản thân, thậm chí khiến Lưỡi Hái Tử Thần tiến hóa.
Nhưng bản thân Lưỡi Hái Tử Thần là cùng một thể với Thải Nhi. Sau khi Thải Nhi thu hồi nó, vừa mới bắt đầu tu luyện, Lưỡi Hái Tử Thần lập tức quay ngược về Thải Nhi. Lực lượng tịnh hóa khổng lồ ùa vào người nàng, tụ hợp với linh lực bản thân nàng, hấp thu hơi thở tử vong từ Giai Điệu Vĩnh Hằng và năng lượng tinh thuần trong tháp Vĩnh Hằng. Gần như trong khoảnh khắc đã đẩy nội linh lực của Thải Nhi tăng lên đến đỉnh cấp bảy.
Thải Nhi trải qua kinh nghiệm phong phú, tích lũy nội tình đã sớm đủ. Không cần nàng làm cái gì, khi ngực, trán, bụng ba linh khiếu hoàn toàn tràn ngập, hai vai, đôi chân tự động xuất hiện linh khiếu, đem số lượng chớp mắt tăng lên tới bảy cái. Lúc trước chưa hấp thu xong linh lực khổng lồ bỗng chốc lấy tốc độ kinh người ùa vào, rót vào bốn linh khiếu mới tinh này. Từ giờ phút này bắt đầu, tu vi của Thải Nhi chính thức tăng lên tới cấp tám.
Tốc độ tăng cấp của mấy người khác tuy không nhanh bằng Thải Nhi, nhưng so sánh với bình thường tu luyện thì cũng đủ kinh người. Gần như mỗi lần vận chuyển linh lực một vòng thì sẽ có dâng tràn, loại cảm giác này thật khiến người hết sức hưng phấn. Mọi người đều biết, cơ hội như thế chỉ sợ trong đời chỉ có một lần, đương nhiên sẽ hết sức ứng phó. Đặc biệt là Đoạn Ức, Dương Văn Chiêu tự biết chênh lệch rất lớn với Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, càng liều mạng tu luyện. Thoáng chốc Tháp Vĩnh Hằng hoàn toàn yên tĩnh lại.
Chính vì sự yên tĩnh này, mọi người đều chìm đắm trong tu luyện, không ai trông thấy trên người Long Hạo Thần cũng bắt đầu xuất hiện biến đổi kỳ lạ.
Trái tim Vĩnh Hằng vào người, bổ khuyết vị trí trái tim Long Hạo Thần. Quang nguyên tố khổng lồ mà nhu hòa ở trong người hắn không ngừng lặp lại quá trình khuếch tán và ngưng tụ.
Khi trái tim Long Hạo Thần bị Ma Thần Hoàng đánh nát thì linh khiếu hạch tâm ở ngực hắn cũng tan vỡ. Lúc đó cho dù hắn có sống tiếp thì tu vi đã bị phế bỏ.
Sau khi Trái Tim Vĩnh Hằng rót vào, lập tức trở thành tụ điểm thông đến linh khiếu khác trong người hắn. Có Quang nguyên tố khổng lồ khuếch trương, rất nhanh đã thành lập liên hệ với mấy linh khiếu khác, đem những linh khiếu liên thông nhau. Cứ như vậy, Quang nguyên tố mới có thể thông thuận di chuyển trong người Long Hạo Thần, hồi phục tu vi vốn có của hắn.
Quá trình hồi phục này tiến hành cực nhanh. Ngay lúc Thải Nhi kể quá trình họ trải qua cho đồng bạn nghe thì đã hoàn thành. Khi linh lực Long Hạo Thần lại hồi phục đến trên cấp tám thì người hắn bắt đầu sinh ra biến hóa kỳ lạ.
Kỳ thật Trái Tim Vĩnh Hằng là một đoàn Quang nguyên tố cực kỳ tinh thuần, hạch tâm chính là huyết mạch con trai quang minh thuở ban đầu của Y Lai Khắc Tư. Bản thân Long Hạo Thần chính là con trai quang minh, dung hợp với huyết mạch con trai quang minh mấy ngàn năm trước, quá trình này vẫn xuất hiện sự bài xích ngắn ngủi.
So đấu lực lượng huyết mạch thì Long Hạo Thần mạnh hơn Y Lai Khắc Tư nhiều. Dù sao Y Lai Khắc Tư đã chết mấy ngàn năm. Có lẽ linh lực của y không tán, lực lượng linh hồn càng vô cùng cường đại nhưng huyết mạch đã sớm khô kiệt. Y tinh luyện ra chỉ là một phần tinh hoa trong huyết mạch. Thế nên sau ngắn ngủi bài xích, va chạm, lực lượng huyết mạch bản thân Long Hạo Thần bị hoàn toàn kích phát ra, hơn nữa dung nhập huyết mạch tinh thuần đó vào người.
Dưới tình huống như vậy, năng lực cường đại của Y Lai Khắc Tư hiển hiện ra. Dung hợp huyết mạch hoàn thành, bắt đầu có nhiều tổ chức cơ thể dao động trong ngực Long Hạo Thần. Một trái tim mới tinh đang trong quá trình sinh trưởng.
Cảm giác ngứa ngáy lan khắp người Long Hạo Thần, khiến hắn tỉnh lại khỏi trạng thái như say ngủ.
Long Hạo Thần rất nhanh phát hiện biến hóa trên người mình, cảm giác ngứa ngáy trước ngực còn khổ sở hơn cả bất cứ nỗi đau đớn nào. Nhưng hắn cắn chặt răng, khốn khổ chịu đựng. Hắn biết, giây phút này rất quan trọng với mình. Làm lại trái tim, hắn nghe cũng chưa từng nghe nói qua. Dù là cấm chú Phụ Hoạt Thuật quang hệ cường đại nhất cũng phải dưới tình huống cơ thể hoàn chỉnh mới có khả năng sống lại. Nhưng Y Lai Khắc Tư đã làm được rồi, kỳ tích này đang trình diễn trên người hắn. Nếu lúc này bởi vì cảm giác ngứa ngáy không thể chịu đựng mà bỏ dở nửa chừng, vậy thì coi như là tất cả thần linh giáng xuống cũng không thể cứu lại mạng sống của hắn. Vì Thải Nhi, vì thân nhân và vì các đồng bạn, sao Long Hạo Thần cho phép loại tình huống đó xảy ra?
Ngồi xếp bằng, trên người hắn ướt đẫm mồ hôi chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng vẫn không động đậy, thậm chí không phát ra một chút thanh âm. Hắn có thể cảm nhận được Thải Nhi ở cách mình không xa, càng là vậy thì hắn càng không thể để nàng thấy mình thống khổ. Nàng đã trả giá cho mình quá nhiều, quá nhiều rồi, cũng đã chịu đựng rất nhiều, Long Hạo Thần thật sự không muốn để nàng lại phải lo lắng vì mình.
Làm lại trái tim tuyệt đối là quá trình phức tạp, hơn nữa trong lúc làm thì linh lực của Long Hạo Thần liên tục tăng cao.
Tuy thân thể chịu đựng thống khổ cực độ, nhưng Long Hạo Thần phát hiện trái tim lúc cấu tạo lại rõ ràng khác với trước.
Hắn không phải thầy thuốc, cũng không là mục sư, đối với cấu tạo trái tim không hiểu gì hết. Nhưng dù là người không biết gì cả, nếu thấy bên trong cơ thể giống như bây giờ Long Hạo Thần đã thấy, chắc chắn cũng cảm giác được trong đó khác biệt. Sự khác biệt này biểu hiện rõ ràng nhất ở chỗ sắc màu.
Trái tim con người vốn nên là màu đỏ, dù lúc vận chuyển linh lực thì linh lực chỉ có thể hộ vệ quanh tâm mạch. Linh khiếu thứ nhất của cường giả các loại chức nghiệp chính là xuất hiện ở ngực mình, kỳ thật cũng là vì hộ vệ tâm mạch. Mà lúc trái tim Long Hạo Thần làm lại thì hoàn toàn khác, hắn cảm giác rõ máu thịt đang sinh trưởng, nhưng máu thịt mới này là màu vàng, đâu có chút điểm hồng nào? Hơn nữa khi trái tim sinh ra, linh lực tự do ra vào, hoàn toàn dung hợp với máu thịt.
Trong hình dung của nhân loại có một câu nói thế này, trái tim vàng. Bây giờ Long Hạo Thần khiến câu nói này biến thành thật. Trái tim của hắn đang sinh trưởng trong màu vàng này.
Tuy Long Hạo Thần không biết trái tim như vậy sẽ sinh ra biến hóa như thế nào, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Trước khi hôn mê, hắn nghe hết những lời Y Lai Khắc Tư nói, cũng hiểu y là vì tốt cho mình, y sợ mình sinh ra gánh nặng tâm lý sẽ ảnh hưởng tương lai tăng cấp.
Người đáng hận cũng có chỗ đáng thương! Long Hạo Thần không thể cũng không có tư cách vì nhân loại tha thứ Y Lai Khắc Tư, tội nghiệt của y thật sự quá sâu nặng. Nhưng khi hắn và Thải Nhi cùng nhau nghe chuyện kể của Y Lai Khắc Tư, trong lòng Long Hạo Thần đồng tình hoàn cảnh của y. Ít nhất đối với hắn, Y Lai Khắc Tư giúp ích lớn lao vô cùng, cho hắn sinh mệnh thứ hai.
Bởi vậy, khi Long Hạo Thần tỉnh lại, bản năng thầm nói tiếng cảm ơn với Y Lai Khắc Tư.
Làm lại trái tim đem đến thống khổ ngày càng mãnh liệt, ý chí lực của Long Hạo Thần chịu thử thách cực lớn. Tuy khác với trước kia Thải Nhi trèo lên đường lên trời, nhưng về mặt thể xác đau đớn thì hắn chịu đựng lớn hơn chút. Còn Thải Nhi lúc đó chủ yếu là hành hạ đến từ tinh thần.
Long Hạo Thần cứng rắn chống đỡ nỗi khổ này, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, vì Thải Nhi!
Chỉ dùng không tới một ngày, trừ Long Hạo Thần ra, các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đều tiến vào minh tưởng sâu.
Năng lượng trong Tháp Vĩnh Hằng thật sự quá tinh thuần, quá mức khổng lồ, chỉ có tiến vào minh tưởng sâu mới khiến họ hấp thu tốt hơn, cũng lĩnh ngộ tất cả tốt hơn. Loại cảm nhận này cực kỳ tuyệt vời, cơ hội như vậy có thể nói là độc nhất vô nhị.
Chớp mắt, ba ngày trôi qua.
Có thể thấy rõ, quần áo Long Hạo Thần đều biến thành màu đen. Dưới tác dụng ánh sáng trắng trong Tháp Vĩnh Hằng, đồ của hắn không ngừng rách toạc. Mỗi rách một chút thì sẽ bị năng lượng tinh thuần tịnh hóa. Long Hạo Thần đang dần đi hướng hoàn cảnh lúng túng, lỏa thân.
Những màu đen này là mồ hôi cơ thể toát ra. Tạp chất trong người, Ma Thần Hoàng để lại hắc ám ăn mòn trong người hắn, tất cả đều bị bài tiết ra. Càng quan trọng là, tuy Long Hạo Thần chịu đựng thống khổ cực lớn nhưng đoàn sáng vàng trước ngực hắn biến ngày càng chói lòa. Đúng thế, trái tim của hắn sắp tạo xong rồi.
Hành hạ tròn ba ngày, ý thức của Long Hạo Thần đã có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn cắn răng khổ sở chịu đựng. Hắn nhất định phải tỉnh táo đối mặt tất cả, nếu không thì, không ai biết sau khi hôn mê sẽ gặp phải chuyện gì. Hơn nữa trái tim xuất hiện biến hóa rõ ràng như vậy, nếu không chính mắt thấy toàn bộ quá trình làm lại, tương lai Long Hạo Thần tu luyện chắc chắn sẽ gặp khó khăn rất lớn.
Mắt thấy trái tim sắp hoàn chỉnh, bên trong từng sợi máu vàng đang khẽ dao động hoàn thành khơi thông, Long Hạo Thần biết, quá trình làm lại khâu quan trọng nhất sắp tới rồi. Chỉ khi trái tim mới này bắt đầu công tác bình thường thì mới xem như hắn hoàn toàn sống lại.
Đối mặt tình huống như vậy, trong lòng Long Hạo Thần phập phồng lo sợ. Hắn không sợ chết, nhưng tuyệt đối không muốn chết. Làm lại trái tim, đây đối với nhân loại đúng là trước nay chưa từng có, có thể thành công hay không? Trái Tim Vĩnh Hằng có thật sự có thể ngưng kết? Bây giờ Long Hạo Thần không có một chút tin chắc, trái tim màu vàng quá khác với nội tạng trong người. Một trái tim như vậy thật có thể giống như trái tim vốn có của hắn, tỏa ra sức sống sinh mệnh sao?
Không ai trả lời được vấn đề này của Long Hạo Thần, bao gồm cả Y Lai Khắc Tư đã ra đi. Nếu Y Lai Khắc Tư còn sống chắc chắn sẽ tự tin hơn Long Hạo Thần, nhưng y cũng không có nắm chắc trăm phần trăm.
Ngay lúc trái tim Long Hạo Thần sắp làm lại xong, bắt đầu vào quá trình hoạt động thì…
Tại một thế giới khác, trong thế giới đỏ và đen, một thân hình khổng lồ khẽ run.
Lân giáp sớm mất đi ánh sáng, thân xác khổng lồ quỳ rạp trên đất trong thời gian rất dài. Quanh người nó tràn đầy máu màu tím. Những giọt máu này là từ miệng mũi sáu cái đầu to của nó chảy ra.
Nó giữ trạng thái như vậy đã có một đoạn thời gian. Vốn hơi thở sự sống của nó hoàn toàn biến mất, nhưng ngay lúc này, nó lại khẽ run rẩy, một tia hơi thở sinh mệnh cũng theo đó xuất hiện trên người nó. Sinh mệnh dao động này đầu tiên xuất hiện trên vảy của nó. Cái vảy đen như mực vốn mất đi ảnh sáng, ngay lúc này, một khối vảy nhỏ xíu trên lưng đột nhiên tỏa ánh sáng tím chói mắt. Ánh sáng màu tím trong suốt dần xuất hiện, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến người nó rung động.
Đúng thế, nó chính là Hạo Nguyệt. Khi Long Hạo Thần bị đánh chết thì Hạo Nguyệt cũng mất sự sống.
Nhưng giống như Long Hạo Thần có Dạ Tiểu Lệ trợ giúp linh hồn không tiêu tan, Hạo Nguyệt vẫn giữ một tia hy vọng sống lại.
Trên thực tế, dù linh hồn Long Hạo Thần tán đi thì Hạo Nguyệt chân chính tử vong cũng sẽ trải qua quá trình. Mỗi khi thêm một cái đầu thì sức sống của nó càng mạnh vài phần. Nó đã có được sáu cái đầu, dù huyết mạch cạn kiệt mà chết cũng sẽ giử ba mươi sáu ngày thân xác không thối rữa, còn có khả năng sống lại. Đây chính là ưu thế huyết mạch. Huống chi tuy thân thể Long Hạo Thần chết nhưng linh hồn chưa tán. Bởi vậy Hạo Nguyệt vẫn luôn giữ lại một tia hơi thở.
Một khối vảy lóe sáng tựa như đốm lửa đốt thảo nguyên rộng lớn. Dần dần, một khối vảy lại một khối biến sáng ngời. Quái dị là trên mặt đất những giọt máu tím sậm dường như bị màu tím tỏa ra từ cái vảy lây nhiễm, dần xuất hiện sóng năng lượng nhè nhẹ dao động. Từng điểm sáng tím dần tách ra khỏi giọt máu tím sậm, bềnh bồng trên không trung rơi vào người Hạo Nguyệt.
Cơ thể Long Hạo Thần đột nhiên biến cứng ngắc, sợi máu cuối cùng trong trái tim sắp khơi thông, thời khắc quyết định rốt cuộc đến.
*Xoẹt!*
Máu và linh lực chui vào chướng ngại cuối cùng, cơ thể Long Hạo Thần co giật kịch liệt. Ý thức của hắn hoàn toàn đặt vào trái tim, bởi vì khẩn trương nên thân thể bất giác run bần bật.
Một cây mạch máu cuối cùng khơi thông, trái tim vàng theo đó kịch liệt co rút. Màu vàng thu lại, cũng thu hẹp linh hồn Long Hạo Thần. Có thể thấy rõ, trái tim rút lại thì có một tầng sáng vàng khuếch tán ra. Nhưng lần này không đơn giản là khuếch tán, thu lại mà nhuộm đẫm.
Long Hạo Thần chỉ cảm thấy trong người mình khoảnh khắc tất cả đều bị nhuộm Thành màu vàng, sau đó trái tim vàng lại phình ra.
*Thình thịch, thình thịch*