[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 6 - KISSES ON THE MIDWAY-Chương 139 : KISSES ON THE MIDWAY 6.36




Gallison dẫn Holly và Jerome đi tới… ừm, tới đâu đó. Hodges ngồi trên cái thùng loa, đầu gục xuống và chống hai tay lên đùi. Một nhân viên hậu cần ngập ngừng lại gần và ngỏ ý gọi xe cấp cứu cho ông. Hodges cảm ơn anh ta nhưng từ chối. Ông không tin là Brady có thể nghe thấy tiếng hú còi ầm ĩ của xe cứu thương đang tiến đến (hay bất kỳ thứ gì khác) trong cái mớ âm thanh hỗn độn mà Round Here đang tạo ra, nhưng ông sẽ không chấp nhận mạo hiểm. Mạo hiểm chính là nguyên nhân đưa họ đến nông nỗi này, khiến tất cả mọi người trong Khán phòng Mingo, gồm cả mẹ và em gái của Jerome, gặp nguy hiểm. Ông chẳng thà chết còn hơn mạo hiểm lần nữa, và thoáng hy vọng ông sẽ chết trước khi phải giải thích cái mớ bung bét thối tha này.

Chỉ có điều… Janey. Khi ông nghĩ đến Janey, cô vừa cười vừa chỉnh cái mũ phớt mượn của ông nghiêng đúng một góc ngông nghênh kiểu cách nhất, ông biết rằng nếu phải làm lại từ đầu, nhiều khả năng ông vẫn sẽ làm như thế.

Hừm… cơ bản là thế. Nếu được làm lại, có lẽ ông đã ít nhiều để ý hơn đến những gì bà Melboume nói.

Bà ấy nghĩ chúng nhởn nhơ lẫn trong chúng ta! Bowfinger đã nói thế, và cả bọn họ đã cười nhạo về chuyện đó, theo kiểu đàn ông với nhau, nhưng chẳng phải chính họ mới đáng bị cười sao? Bởi vì bà Melboume đã đúng. Brady Hartsfield thực sự là một kẻ ngoài hành tinh, và hắn nhởn nhơ giữa họ suốt ngần ấy thời gian, sửa máy tính và bán kem.

Holly và Jerome đã đi khỏi, Jerome mang theo khẩu 38 từng thuộc về bố của Hodges. Hodges có những hoài nghi tăm tối về việc cử thằng bé vào một khán phòng đông nghẹt người với một khẩu súng đã nạp đạn. Trong hoàn cảnh bình thường thì cậu là một thằng nhóc cực kỳ lành tính, nhưng nhiều khả năng cậu ta khó mà lành được khi mẹ và em gái đang gặp nguy hiểm. Mặc dù vậy Holly cần phải được bảo vệ. Hãy nhớ cháu chỉ làm nhiệm vụ yểm trợ thôi, Hodges đã bảo cậu trước khi Gallison dẫn họ đi, nhưng Jerome không tỏ vẻ gì là đồng tình. Ông còn không chắc liệu Jerome thậm chí có nghe thấy mình nói gì không nữa.

Dù sao đi nữa Hodges cũng đã làm tất cả những gì có thể. Điều duy nhất còn lại là ngồi đây, chống chọi với cơn đau, cố giữ cho đều hơi thở và chờ đợi một cơn bùng phát mà ông cầu nguyện sẽ không xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.