[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 6 - KISSES ON THE MIDWAY-Chương 134 : KISSES ON THE MIDWAY 6.31




“Ôi lạy Chúa Jesus lòng lành lóng lánh của con,” Holly nói, và đập lòng bàn tay vào trán. Cô đã xong với số Một của Brady - chẳng có gì nhiều nhặn - và chuyển sang số Hai.

Jerome ngẩng lên từ số Năm, hình như máy này được dành riêng cho các trò chơi điện tử, hầu hết là loại kiểu Grand Theft Auto và Call of Duty. “Sao cơ?”

“Chỉ là thỉnh thoảng cô lại gặp phải ai đó thậm chí còn loạn óc hơn cả mình,” cô nói. “Điều đó làm cô phấn chấn hẳn lên. Điều đó thật kinh khủng, cô biết là thế, nhưng không sao dừng được.”

Hodges lầm bầm đứng lên khỏi bậc thang và bước lại nhìn. Màn hình đầy những bức ảnh nhỏ. Có vẻ như là những bức ảnh mát mẻ vô hại, không khác mấy so với loại mà ông và đám bạn từng chết mê chết mệt trong Adam và Spicy Leg Art hồi cuối thập niên 1950. Holly phóng to ba bức và sắp xếp vào thành một hàng. Đây là Deborah Hartsfield mặc áo choàng mỏng tang. Và Deborah Hartsfield mặc đồ ngủ kiểu váy búp bê. Và Deborah Hartsfield trong bộ đồ lót màu hồng.

“Lạy Chúa, đó là mẹ hắn,” Jerome nói. Trên gương mặt cậu là hình ảnh mẫu mực của cảm xúc ghê tởm, ngỡ ngàng và kinh ngạc. “Mà nhìn như thể là bà ta còn tạo dáng nữa.”

Cả Hodges cũng thấy như thế.

“Chuẩn,” Holly nói. “Đúng kiểu bác sĩ Freud. Sao ông cứ xoa vai mãi thế, ông Hodges?”

“Bị căng cơ,” Hodges nói. Nhưng ông đang bắt đầu băn khoăn về điều đó.

Jerome liếc nhìn màn hình số Ba, bắt đầu kiểm tra lại những bức ảnh của mẹ Brady Hartsfield lần nữa, rồi lướt thêm lần nữa. “Oao,” cậu nói. “Xem cái này này, bác Bill.”

Ở góc dưới bên trái của màn hình số Ba và biểu tượng Chiếc Ô Xanh.

“Mở nó ra,” Hodges nói.

Cậu làm theo, nhưng nó trống không. Chẳng có gì chưa được gửi đi và như họ đã biết, tất cả những nội dung trao đổi trên Chiếc Ô Xanh của Debbie đi thẳng lên thiên đường của các dữ liệu.

Jerome ngồi xuống số Ba. “Đây chắc chắn là cái hộp thần chú của hắn, Hols. Gần như chắc chắn là nó.”

Cô nhập bọn với cậu. “Cô nghĩ những cái khác chủ yếu là để khoe hàng thôi - hắn có thể giả vờ như đang ở trên khoang điều khiển của tàu Enterprise hoặc thứ gì đó.”

Hodges chỉ vào thư mục có tiêu đề 2009. “Hãy xem cái đó nào.”

Một cái nhấp chuột làm lộ ra một thư mục con có tiêu đề CITY CENTER. Jerome mở nó ra và họ chăm chú nhìn vào một danh sách dài những bài báo về chuyện đã xảy ra tại đó hồi tháng Tư năm 2009.

“Tổng tập báo chí của thằng khốn kiếp ấy,” Hodges nói.

“Kiểm tra mọi thứ trên máy này,” Holly bảo Jerome. “Bắt đầu với ổ cứng.”

Jerome mở chương trình duyệt ổ cứng ra. “Ôi trời, nhìn cái của nợ này xem.” Cậu chỉ vào một thư mục có tiêu đề CHẤT NỔ.

“Mở ra!” Holly vừa nói vừa lay vai cậu. “Mở ra, mở ra, mở ra!”

Jerome làm theo, và khui ra một thư mục con đầy ắp khác. Ngăn kéo trong ngăn kéo, Hodges nghĩ. Một chiếc máy tính kỳ thực cũng chẳng khác gì một chiếc tủ ngăn kéo kiểu Victoria, toàn những ngăn bí mật.

Holly nói, “Này mọi người, xem cái này đi.” Cô chỉ tay. “Hắn tải về cả bộ Cẩm nang người vô chính phủ qua BitTorrent. Như thế là phi pháp!”

“Thế cơ ạ,” Jerome nói, và cô đấm vào tay cậu.

Cơn đau vai của Hodges trở nên tệ hơn. Ông trở lại bậc thang và nặng nhọc ngồi xuống. Jerome và Holly, đang chúi đầu vào số Ba, không để ý là ông đã đi khỏi. Ông đặt hai tay lên đùi (Cặp đùi thừa cân của mình, ông nghĩ, cặp đùi thừa cân tồi tệ của mình) và bắt đầu hít những hơi dài và chậm rãi. Điều duy nhất có thể khiến đêm nay tồi tệ hơn chính là bị lên cơn đau tim trong một ngôi nhà mà ông đã xâm nhập trái phép cùng một người vị thành niên và một phụ nữ ít nhất cũng cách xa cả dặm so với tiêu chí đầu óc ổn định. Một ngôi nhà có người tình trong mộng của một kẻ giết người điên khùng bệnh hoạn đang nằm chết trên tầng.

Lạy Chúa, đừng có cơn đau tim nào hết. Xin Người.

Ông hít thêm những hơi dài. Ông cố kìm một tiếng ợ và cơn đau bắt đầu dịu đi.

Đầu cúi thấp xuống, ông nhận ra mình đang nhìn vào giữa những bậc thang. Có thứ gì đó lấp lánh dưới ánh sáng của đèn huỳnh quang trên đầu. Hodges quỳ gối và lồm cồm bò xuống dưới để xem nó là gì. Hóa ra là một viên bi bằng thép không gỉ, to hơn cả những viên bi trong cái Happy Slapper, nó nặng trịch trong tay ông. Ông 31

◄○►

“Ôi lạy Chúa Jesus lòng lành lóng lánh của con,” Holly nói, và đập lòng bàn tay vào trán. Cô đã xong với số Một của Brady - chẳng có gì nhiều nhặn - và chuyển sang số Hai.

Jerome ngẩng lên từ số Năm, hình như máy này được dành riêng cho các trò chơi điện tử, hầu hết là loại kiểu Grand Theft Auto và Call of Duty. “Sao cơ?”

“Chỉ là thỉnh thoảng cô lại gặp phải ai đó thậm chí còn loạn óc hơn cả mình,” cô nói. “Điều đó làm cô phấn chấn hẳn lên. Điều đó thật kinh khủng, cô biết là thế, nhưng không sao dừng được.”

Hodges lầm bầm đứng lên khỏi bậc thang và bước lại nhìn. Màn hình đầy những bức ảnh nhỏ. Có vẻ như là những bức ảnh mát mẻ vô hại, không khác mấy so với loại mà ông và đám bạn từng chết mê chết mệt trong Adam và Spicy Leg Art hồi cuối thập niên 1950. Holly phóng to ba bức và sắp xếp vào thành một hàng. Đây là Deborah Hartsfield mặc áo choàng mỏng tang. Và Deborah Hartsfield mặc đồ ngủ kiểu váy búp bê. Và Deborah Hartsfield trong bộ đồ lót màu hồng.

“Lạy Chúa, đó là mẹ hắn,” Jerome nói. Trên gương mặt cậu là hình ảnh mẫu mực của cảm xúc ghê tởm, ngỡ ngàng và kinh ngạc. “Mà nhìn như thể là bà ta còn tạo dáng nữa.”

Cả Hodges cũng thấy như thế.

“Chuẩn,” Holly nói. “Đúng kiểu bác sĩ Freud. Sao ông cứ xoa vai mãi thế, ông Hodges?”

“Bị căng cơ,” Hodges nói. Nhưng ông đang bắt đầu băn khoăn về điều đó.

Jerome liếc nhìn màn hình số Ba, bắt đầu kiểm tra lại những bức ảnh của mẹ Brady Hartsfield lần nữa, rồi lướt thêm lần nữa. “Oao,” cậu nói. “Xem cái này này, bác Bill.”

Ở góc dưới bên trái của màn hình số Ba và biểu tượng Chiếc Ô Xanh.

“Mở nó ra,” Hodges nói.

Cậu làm theo, nhưng nó trống không. Chẳng có gì chưa được gửi đi và như họ đã biết, tất cả những nội dung trao đổi trên Chiếc Ô Xanh của Debbie đi thẳng lên thiên đường của các dữ liệu.

Jerome ngồi xuống số Ba. “Đây chắc chắn là cái hộp thần chú của hắn, Hols. Gần như chắc chắn là nó.”

Cô nhập bọn với cậu. “Cô nghĩ những cái khác chủ yếu là để khoe hàng thôi - hắn có thể giả vờ như đang ở trên khoang điều khiển của tàu Enterprise hoặc thứ gì đó.”

Hodges chỉ vào thư mục có tiêu đề 2009. “Hãy xem cái đó nào.”

Một cái nhấp chuột làm lộ ra một thư mục con có tiêu đề CITY CENTER. Jerome mở nó ra và họ chăm chú nhìn vào một danh sách dài những bài báo về chuyện đã xảy ra tại đó hồi tháng Tư năm 2009.

“Tổng tập báo chí của thằng khốn kiếp ấy,” Hodges nói.

“Kiểm tra mọi thứ trên máy này,” Holly bảo Jerome. “Bắt đầu với ổ cứng.”

Jerome mở chương trình duyệt ổ cứng ra. “Ôi trời, nhìn cái của nợ này xem.” Cậu chỉ vào một thư mục có tiêu đề CHẤT NỔ.

“Mở ra!” Holly vừa nói vừa lay vai cậu. “Mở ra, mở ra, mở ra!”

Jerome làm theo, và khui ra một thư mục con đầy ắp khác. Ngăn kéo trong ngăn kéo, Hodges nghĩ. Một chiếc máy tính kỳ thực cũng chẳng khác gì một chiếc tủ ngăn kéo kiểu Victoria, toàn những ngăn bí mật.

Holly nói, “Này mọi người, xem cái này đi.” Cô chỉ tay. “Hắn tải về cả bộ Cẩm nang người vô chính phủ qua BitTorrent. Như thế là phi pháp!”

“Thế cơ ạ,” Jerome nói, và cô đấm vào tay cậu.

Cơn đau vai của Hodges trở nên tệ hơn. Ông trở lại bậc thang và nặng nhọc ngồi xuống. Jerome và Holly, đang chúi đầu vào số Ba, không để ý là ông đã đi khỏi. Ông đặt hai tay lên đùi (Cặp đùi thừa cân của mình, ông nghĩ, cặp đùi thừa cân tồi tệ của mình) và bắt đầu hít những hơi dài và chậm rãi. Điều duy nhất có thể khiến đêm nay tồi tệ hơn chính là bị lên cơn đau tim trong một ngôi nhà mà ông đã xâm nhập trái phép cùng một người vị thành niên và một phụ nữ ít nhất cũng cách xa cả dặm so với tiêu chí đầu óc ổn định. Một ngôi nhà có người tình trong mộng của một kẻ giết người điên khùng bệnh hoạn đang nằm chết trên tầng.

Lạy Chúa, đừng có cơn đau tim nào hết. Xin Người.

Ông hít thêm những hơi dài. Ông cố kìm một tiếng ợ và cơn đau bắt đầu dịu đi.

Đầu cúi thấp xuống, ông nhận ra mình đang nhìn vào giữa những bậc thang. Có thứ gì đó lấp lánh dưới ánh sáng của đèn huỳnh quang trên đầu. Hodges quỳ gối và lồm cồm bò xuống dưới để xem nó là gì. Hóa ra là một viên bi bằng thép không gỉ, to hơn cả những viên bi trong cái Happy Slapper, nó nặng trịch trong tay ông. Ông nhìn hình ảnh phản chiếu méo mó của mặt mình trên bề mặt cong của viên bi, và một ý nghĩ bắt đầu lớn dần. Chỉ có điều nó không hẳn là lớn lên; nó trỗi dậy, giống như thân xác lềnh phềnh của thứ gì đó bị nhấn chìm.

Xa hơn bên dưới cầu thang là một cái túi rác màu xanh. Hodges lom khom bò tới chỗ nó, trong khi một tay vẫn nắm chặt viên bi, ông cảm thấy những sợi tơ nhện lơ lửng dưới gầm cầu thang cọ vào mái tóc đang lùi dần và cái trán mỗi ngày một mở rộng của mình. Jerome và Holly đang hào hứng bàn bạc, nhưng ông không để ý.

Ông chộp lấy cái túi rác bằng bàn tay còn lại và bắt đầu lùi ra khỏi gầm cầu thang. Một giọt mồ hôi chảy vào mắt trái của ông, cay xè, và ông chớp mắt cho nó tan ra. Ông lại ngồi xuống bậc thang.

“Mở mail của hắn ra,” Holly nói.

“Chúa ơi, cô hách dịch thật đấy,” Jerome nói.

“Mở ra, mở ra, mở ra!”

Chuẩn luôn, Hodges nghĩ, và mở cái túi rác ra. Có những mẩu vụn dây điện bên trong, và một thứ nhìn như bảng mạch bị vứt đi. Chúng nằm trên một món đồ màu kaki trông như là áo sơ mi. Ông phủi những mẩu dây điện sang bên, lôi món đồ ra, giơ lên. Không phải áo sơ mi mà là áo khoác gi lê cho người leo núi, loại có rất nhiều túi. Lớp lót trong đã bị rạch khoảng sáu bảy chỗ. Ông thọc tay vào một lỗ rạch, sờ xung quanh, và lôi ra thêm ai viên bi nữa. Nó không phải là áo khoác leo núi, ít nhất cũng không còn là thế nữa. Nó đã được chế lại.

Giờ nó là một chiếc áo đánh bom tự sát.

Hoặc từng là. Brady đã tháo bỏ nó vì lý do nào đó. Vì kế hoạch của hắn đã chuyển sang sự kiện Ngày Hướng nghiệp hôm thứ Bảy? Chắc hẳn là thế rồi. Chỗ thuốc nổ có lẽ vẫn ở trong xe của hắn, trừ phi hắn đã ăn cắp một chiếc khác rồi. Hắn…

“Không!” Jerome thốt lên. Rồi cậu hét lên. “Không! Không, không, ÔI LẠY CHÚA KHÔNG!”

“Lạy Chúa đừng để là nó,” Holly thút thít. “Đừng để là nó.”

Hodges thả cái áo xuống và vội vã chạy tới chỗ máy tính để xem họ đang nhìn vào thứ gì. Đó là một mail từ một trang web tên là FanTastic, cảm ơn ông Brady Hartsfield vì đơn hàng.

Ông có thể tải xuống ngay lập tức tấm vé in ra được của mình. Không được phép mang túi hay ba lô tại buổi diễn. Cảm ơn vì đã đặt mua từ FanTastic, chỉ cần một cú nhấp chuột là có đủ tất cả chỗ ngồi tốt nhất cho những chương trình biểu diễn lớn nhất.

Bên dưới đó: ROUND HERE KHÁN PHÒNG MINGO TỔ HỢP NGHỆ THUẬT VÀ VĂN HÓA TRUNG TÂY 7 GIỜ TỐI NGÀY 3 THÁNG SÁU NĂM 2010.

Hodges nhắm mắt lại. Rốt cuộc chính là buổi biểu diễn chết tiệt đó. Bọn ta đã phạm phải một sai lầm dễ hiểu… nhưng không thể tha thứ. Lạy Chúa, đừng để cho hắn vào được bên trong. Lạy Chúa, hãy để người của Thiên lôi bắt hắn tại cửa.

Nhưng ngay cả điều đó cũng có thể là một cơn ác mộng, vì Larry Windom đang chắc mẩm rằng anh ta đang tìm một tên quấy rối trẻ em, chứ không phải một kẻ đánh bom điên khùng. Nếu anh ta phát hiện ra Brady và tìm cách tóm cổ hắn bằng cái kiểu hành động mạnh tay thô thiển mọi khi…

“Bây giờ là bảy giờ kém mười lăm,” Holly nói, chỉ tay vào đồng hồ trên số Ba của Brady. “Có thể hắn vẫn chờ trong hàng, nhưng cũng có thể hắn đã vào trong rồi.”

Hodges biết là cô nói đúng. Với ngần ấy bọn trẻ, việc sắp chỗ sẽ phải bắt đầu trước sáu rưỡi.

“Jerome,” ông nói.

Cậu thanh niên không trả lời. Cậu còn đang chằm chằm nhìn tờ biên nhận vé trên màn hình, và khi Hodges đặt tay lên vai Jerome, cảm giác giống như đang chạm tay vào đá.

Jerome quay người lại một cách chậm chạp. Hai mắt cậu mở to. “Chúng ta đã thật ngu ngốc,” cậu thì thầm.

“Gọi cho mẹ cháu đi,” giọng của Hodges vẫn bình tĩnh, mà cũng chẳng phải cố gắng nhiều, vì ông đang sốc kinh khủng. Ông chỉ nhìn thấy viên bi sắt. Và cái áo khoác bị rạch. “Làm ngay đi. Bảo bà ấy túm lấy Barbara và những đứa khác bà ấy dẫn theo rồi nhanh chân rời khỏi đó.”

Jerome rút điện thoại ra khỏi móc đeo trên thắt lưng và bấm số gọi nhanh cho mẹ. Holly dán mắt vào cậu, cánh tay cô khoanh chặt trước ngực, môi cô bặm chặt vào nhau tạo thành vẻ mặt nhăn nhó.

Jerome chờ đợi, buột ra một tiếng rủa, rồi nói, “Mẹ phải rời khỏi đó ngay, mẹ. Hãy đưa bọn trẻ đi ngay. Đừng gọi lại cho con và hỏi gì hết, cứ đi thôi. Đừng chạy. Nhưng hãy ra khỏi đó!”

Cậu kết thúc cuộc gọi và nói ra điều họ đã biết. “Thư thoại. Điện thoại đổ chuông nhiều lần, nghĩa là mẹ cháu không hiểu nổi.”

“Còn em gái cháu thì sao?” Hodges nói. “Chắc nó phải có điện thoại chứ.”

Jerome lại ấn nút gọi nhanh lần nữa trước khi ông kịp nói dứt câu. Cậu căng tai nghe trong khoảng thời gian mà Hodges cảm giác như là một thế kỷ, dù ông biết nó 31

◄○►

“Ôi lạy Chúa Jesus lòng lành lóng lánh của con,” Holly nói, và đập lòng bàn tay vào trán. Cô đã xong với số Một của Brady - chẳng có gì nhiều nhặn - và chuyển sang số Hai.

Jerome ngẩng lên từ số Năm, hình như máy này được dành riêng cho các trò chơi điện tử, hầu hết là loại kiểu Grand Theft Auto và Call of Duty. “Sao cơ?”

“Chỉ là thỉnh thoảng cô lại gặp phải ai đó thậm chí còn loạn óc hơn cả mình,” cô nói. “Điều đó làm cô phấn chấn hẳn lên. Điều đó thật kinh khủng, cô biết là thế, nhưng không sao dừng được.”

Hodges lầm bầm đứng lên khỏi bậc thang và bước lại nhìn. Màn hình đầy những bức ảnh nhỏ. Có vẻ như là những bức ảnh mát mẻ vô hại, không khác mấy so với loại mà ông và đám bạn từng chết mê chết mệt trong Adam và Spicy Leg Art hồi cuối thập niên 1950. Holly phóng to ba bức và sắp xếp vào thành một hàng. Đây là Deborah Hartsfield mặc áo choàng mỏng tang. Và Deborah Hartsfield mặc đồ ngủ kiểu váy búp bê. Và Deborah Hartsfield trong bộ đồ lót màu hồng.

“Lạy Chúa, đó là mẹ hắn,” Jerome nói. Trên gương mặt cậu là hình ảnh mẫu mực của cảm xúc ghê tởm, ngỡ ngàng và kinh ngạc. “Mà nhìn như thể là bà ta còn tạo dáng nữa.”

Cả Hodges cũng thấy như thế.

“Chuẩn,” Holly nói. “Đúng kiểu bác sĩ Freud. Sao ông cứ xoa vai mãi thế, ông Hodges?”

“Bị căng cơ,” Hodges nói. Nhưng ông đang bắt đầu băn khoăn về điều đó.

Jerome liếc nhìn màn hình số Ba, bắt đầu kiểm tra lại những bức ảnh của mẹ Brady Hartsfield lần nữa, rồi lướt thêm lần nữa. “Oao,” cậu nói. “Xem cái này này, bác Bill.”

Ở góc dưới bên trái của màn hình số Ba và biểu tượng Chiếc Ô Xanh.

“Mở nó ra,” Hodges nói.

Cậu làm theo, nhưng nó trống không. Chẳng có gì chưa được gửi đi và như họ đã biết, tất cả những nội dung trao đổi trên Chiếc Ô Xanh của Debbie đi thẳng lên thiên đường của các dữ liệu.

Jerome ngồi xuống số Ba. “Đây chắc chắn là cái hộp thần chú của hắn, Hols. Gần như chắc chắn là nó.”

Cô nhập bọn với cậu. “Cô nghĩ những cái khác chủ yếu là để khoe hàng thôi - hắn có thể giả vờ như đang ở trên khoang điều khiển của tàu Enterprise hoặc thứ gì đó.”

Hodges chỉ vào thư mục có tiêu đề 2009. “Hãy xem cái đó nào.”

Một cái nhấp chuột làm lộ ra một thư mục con có tiêu đề CITY CENTER. Jerome mở nó ra và họ chăm chú nhìn vào một danh sách dài những bài báo về chuyện đã xảy ra tại đó hồi tháng Tư năm 2009.

“Tổng tập báo chí của thằng khốn kiếp ấy,” Hodges nói.

“Kiểm tra mọi thứ trên máy này,” Holly bảo Jerome. “Bắt đầu với ổ cứng.”

Jerome mở chương trình duyệt ổ cứng ra. “Ôi trời, nhìn cái của nợ này xem.” Cậu chỉ vào một thư mục có tiêu đề CHẤT NỔ.

“Mở ra!” Holly vừa nói vừa lay vai cậu. “Mở ra, mở ra, mở ra!”

Jerome làm theo, và khui ra một thư mục con đầy ắp khác. Ngăn kéo trong ngăn kéo, Hodges nghĩ. Một chiếc máy tính kỳ thực cũng chẳng khác gì một chiếc tủ ngăn kéo kiểu Victoria, toàn những ngăn bí mật.

Holly nói, “Này mọi người, xem cái này đi.” Cô chỉ tay. “Hắn tải về cả bộ Cẩm nang người vô chính phủ qua BitTorrent. Như thế là phi pháp!”

“Thế cơ ạ,” Jerome nói, và cô đấm vào tay cậu.

Cơn đau vai của Hodges trở nên tệ hơn. Ông trở lại bậc thang và nặng nhọc ngồi xuống. Jerome và Holly, đang chúi đầu vào số Ba, không để ý là ông đã đi khỏi. Ông đặt hai tay lên đùi (Cặp đùi thừa cân của mình, ông nghĩ, cặp đùi thừa cân tồi tệ của mình) và bắt đầu hít những hơi dài và chậm rãi. Điều duy nhất có thể khiến đêm nay tồi tệ hơn chính là bị lên cơn đau tim trong một ngôi nhà mà ông đã xâm nhập trái phép cùng một người vị thành niên và một phụ nữ ít nhất cũng cách xa cả dặm so với tiêu chí đầu óc ổn định. Một ngôi nhà có người tình trong mộng của một kẻ giết người điên khùng bệnh hoạn đang nằm chết trên tầng.

Lạy Chúa, đừng có cơn đau tim nào hết. Xin Người.

Ông hít thêm những hơi dài. Ông cố kìm một tiếng ợ và cơn đau bắt đầu dịu đi.

Đầu cúi thấp xuống, ông nhận ra mình đang nhìn vào giữa những bậc thang. Có thứ gì đó lấp lánh dưới ánh sáng của đèn huỳnh quang trên đầu. Hodges quỳ gối và lồm cồm bò xuống dưới để xem nó là gì. Hóa ra là một viên bi bằng thép không gỉ, to hơn cả những viên bi trong cái Happy Slapper, nó nặng trịch trong tay ông. Ông nhìn hình ảnh phản chiếu méo mó của mặt mình trên bề mặt cong của viên bi, và một ý nghĩ bắt đầu lớn dần. Chỉ có điều nó không hẳn là lớn lên; nó trỗi dậy, giống như thân xác lềnh phềnh của thứ gì đó bị nhấn chìm.

Xa hơn bên dưới cầu thang là một cái túi rác màu xanh. Hodges lom khom bò tới chỗ nó, trong khi một tay vẫn nắm chặt viên bi, ông cảm thấy những sợi tơ nhện lơ lửng dưới gầm cầu thang cọ vào mái tóc đang lùi dần và cái trán mỗi ngày một mở rộng của mình. Jerome và Holly đang hào hứng bàn bạc, nhưng ông không để ý.

Ông chộp lấy cái túi rác bằng bàn tay còn lại và bắt đầu lùi ra khỏi gầm cầu thang. Một giọt mồ hôi chảy vào mắt trái của ông, cay xè, và ông chớp mắt cho nó tan ra. Ông lại ngồi xuống bậc thang.

“Mở mail của hắn ra,” Holly nói.

“Chúa ơi, cô hách dịch thật đấy,” Jerome nói.

“Mở ra, mở ra, mở ra!”

Chuẩn luôn, Hodges nghĩ, và mở cái túi rác ra. Có những mẩu vụn dây điện bên trong, và một thứ nhìn như bảng mạch bị vứt đi. Chúng nằm trên một món đồ màu kaki trông như là áo sơ mi. Ông phủi những mẩu dây điện sang bên, lôi món đồ ra, giơ lên. Không phải áo sơ mi mà là áo khoác gi lê cho người leo núi, loại có rất nhiều túi. Lớp lót trong đã bị rạch khoảng sáu bảy chỗ. Ông thọc tay vào một lỗ rạch, sờ xung quanh, và lôi ra thêm ai viên bi nữa. Nó không phải là áo khoác leo núi, ít nhất cũng không còn là thế nữa. Nó đã được chế lại.

Giờ nó là một chiếc áo đánh bom tự sát.

Hoặc từng là. Brady đã tháo bỏ nó vì lý do nào đó. Vì kế hoạch của hắn đã chuyển sang sự kiện Ngày Hướng nghiệp hôm thứ Bảy? Chắc hẳn là thế rồi. Chỗ thuốc nổ có lẽ vẫn ở trong xe của hắn, trừ phi hắn đã ăn cắp một chiếc khác rồi. Hắn…

“Không!” Jerome thốt lên. Rồi cậu hét lên. “Không! Không, không, ÔI LẠY CHÚA KHÔNG!”

“Lạy Chúa đừng để là nó,” Holly thút thít. “Đừng để là nó.”

Hodges thả cái áo xuống và vội vã chạy tới chỗ máy tính để xem họ đang nhìn vào thứ gì. Đó là một mail từ một trang web tên là FanTastic, cảm ơn ông Brady Hartsfield vì đơn hàng.

Ông có thể tải xuống ngay lập tức tấm vé in ra được của mình. Không được phép mang túi hay ba lô tại buổi diễn. Cảm ơn vì đã đặt mua từ FanTastic, chỉ cần một cú nhấp chuột là có đủ tất cả chỗ ngồi tốt nhất cho những chương trình biểu diễn lớn nhất.

Bên dưới đó: ROUND HERE KHÁN PHÒNG MINGO TỔ HỢP NGHỆ THUẬT VÀ VĂN HÓA TRUNG TÂY 7 GIỜ TỐI NGÀY 3 THÁNG SÁU NĂM 2010.

Hodges nhắm mắt lại. Rốt cuộc chính là buổi biểu diễn chết tiệt đó. Bọn ta đã phạm phải một sai lầm dễ hiểu… nhưng không thể tha thứ. Lạy Chúa, đừng để cho hắn vào được bên trong. Lạy Chúa, hãy để người của Thiên lôi bắt hắn tại cửa.

Nhưng ngay cả điều đó cũng có thể là một cơn ác mộng, vì Larry Windom đang chắc mẩm rằng anh ta đang tìm một tên quấy rối trẻ em, chứ không phải một kẻ đánh bom điên khùng. Nếu anh ta phát hiện ra Brady và tìm cách tóm cổ hắn bằng cái kiểu hành động mạnh tay thô thiển mọi khi…

“Bây giờ là bảy giờ kém mười lăm,” Holly nói, chỉ tay vào đồng hồ trên số Ba của Brady. “Có thể hắn vẫn chờ trong hàng, nhưng cũng có thể hắn đã vào trong rồi.”

Hodges biết là cô nói đúng. Với ngần ấy bọn trẻ, việc sắp chỗ sẽ phải bắt đầu trước sáu rưỡi.

“Jerome,” ông nói.

Cậu thanh niên không trả lời. Cậu còn đang chằm chằm nhìn tờ biên nhận vé trên màn hình, và khi Hodges đặt tay lên vai Jerome, cảm giác giống như đang chạm tay vào đá.

Jerome quay người lại một cách chậm chạp. Hai mắt cậu mở to. “Chúng ta đã thật ngu ngốc,” cậu thì thầm.

“Gọi cho mẹ cháu đi,” giọng của Hodges vẫn bình tĩnh, mà cũng chẳng phải cố gắng nhiều, vì ông đang sốc kinh khủng. Ông chỉ nhìn thấy viên bi sắt. Và cái áo khoác bị rạch. “Làm ngay đi. Bảo bà ấy túm lấy Barbara và những đứa khác bà ấy dẫn theo rồi nhanh chân rời khỏi đó.”

Jerome rút điện thoại ra khỏi móc đeo trên thắt lưng và bấm số gọi nhanh cho mẹ. Holly dán mắt vào cậu, cánh tay cô khoanh chặt trước ngực, môi cô bặm chặt vào nhau tạo thành vẻ mặt nhăn nhó.

Jerome chờ đợi, buột ra một tiếng rủa, rồi nói, “Mẹ phải rời khỏi đó ngay, mẹ. Hãy đưa bọn trẻ đi ngay. Đừng gọi lại cho con và hỏi gì hết, cứ đi thôi. Đừng chạy. Nhưng hãy ra khỏi đó!”

Cậu kết thúc cuộc gọi và nói ra điều họ đã biết. “Thư thoại. Điện thoại đổ chuông nhiều lần, nghĩa là mẹ cháu không hiểu nổi.”

“Còn em gái cháu thì sao?” Hodges nói. “Chắc nó phải có điện thoại chứ.”

Jerome lại ấn nút gọi nhanh lần nữa trước khi ông kịp nói dứt câu. Cậu căng tai nghe trong khoảng thời gian mà Hodges cảm giác như là một thế kỷ, dù ông biết nó có thể chỉ là mười hay mười lăm giây gì đó. Rồi cậu nói, “Barb! Thế quái nào mà em không nghe máy hả? Em và mẹ cùng mấy đứa khác phải rời khỏi chỗ đó ngay!” Cậu tắt cuộc gọi. “Cháu không hiểu nổi. Con bé lúc nào cũng mang theo điện thoại mà, cái đó khác gì được ghép vào tay nó đâu, và ít nhất nó cũng phải thấy điện thoại ru…”

Holly nói, “Ôi, cứt đái thật.” Nhưng từng đó vẫn chưa đủ đối với cô. “Ôi, mẹ kiếp!”

Họ quay sang nhìn cô.

“Cái chỗ ấy lớn bằng đâu? Nó có thể chứa bao nhiêu người?”

Hodges cố gắng nhớ lại những gì ông biết về Khán phòng Mingo. “Bốn nghìn chỗ ngồi. Tôi không biết họ có cho phép khách đứng không, tôi không nhớ phần về quy định cứu hỏa.”

“Và trong buổi biểu diễn này, hầu như tất cả khán giả là con gái,” cô nói. “Những cô bé với điện thoại di động gắn vào tay đúng theo nghĩa đen. Hầu hết chúng đều đang nấu cháo trong lúc chờ buổi diễn bắt đầu. Hoặc nhắn tin.” Mắt cô mở to chán nản. “Bị nghẽn mạng rồi. Quá tải. Cháu phải tiếp tục cố thôi, Jerome. Cháu phải tiếp tục cố đến khi nào kết nối được.”

Cậu ngơ ngẩn gật đầu, nhưng cậu đang nhìn Hodges. “Bác nên gọi cho bạn bác. Cái ông bộ phận an ninh.”

“Ừ, nhưng không phải từ đây. Mà là ở trong xe.” Hodges lại nhìn đồng hồ. Bảy giờ kém mười. “Chúng ta sẽ đến MAC.”

Holly ép hai nắm tay lên hai bên mặt mình. “Đúng rồi,” cô nói, và Hodges chợt nhớ lại những gì cô đã nói trước đó: Họ không thể tìm ra hắn đâu. Chúng ta mới tìm được.

Trái ngược với mong muốn được đối mặt với Hartsfield của ông - được chộp tay quanh cổ hắn và nhìn cặp mắt của thằng khốn kiếp ấy lồi ra trong lúc hơi thở của hắn nghẹn lại - Hodges vẫn hy vọng rằng cô đã sai về chuyện đó. Bởi vì nếu chuyện này phụ thuộc vào họ, thì có thể là đã quá muộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.