[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 6 - KISSES ON THE MIDWAY-Chương 132 : KISSES ON THE MIDWAY 6.29




Điều hòa nhiệt độ trong sảnh của MAC phả vào Brady như một cái tát, làm cổ và hai cánh tay nhớp nháp mồ hôi của hắn nổi gai ốc. Khu vực chính của lối đi trống trơn, vì họ chưa cho phép những khán giả bình thường vào trong, nhưng mạn bên tay phải, chỗ có dải thừng nhung và một tấm biển đề dòng chữ LỐI VÀO CHO NGƯỜI KHUYẾT TẬT, xếp dài những chiếc xe lăn đang chầm chậm di chuyển về phía trạm kiểm tra và khán phòng phía sau đó.

Brady không thích mọi chuyện diễn tiến theo hướng này.

Hắn đã đinh ninh là mọi người sẽ ùn ùn đổ vào cùng một lúc, giống như trong trận đấu của đội Cleveland Indians mà hắn đi xem năm mười tám tuổi, và mấy gã nhân viên an ninh đành bị áp đảo, chỉ kịp lướt nhanh qua từng người rồi cho họ qua. Việc buổi biểu diễn cho bọn què cụt tắc ngơ vào trước là điều mà lẽ ra hắn phải nhận ra từ trước, vậy mà lại không.

Có ít nhất cũng hơn chục người cả nam lẫn nữ mặc đồng phục xanh với những mảng phù hiệu màu nâu trên vai in dòng chữ AN NINH MAC, và lúc này thì họ chẳng có gì để làm ngoài việc kiểm tra những người khuyết tật đang chầm chậm lăn qua chỗ mình. Càng lúc càng thấy lạnh, Brady để ý dù không kiểm tra túi đựng đồ trên tất cả các xe lăn, họ vẫn thực sự kiểm tra vài xe trong số đó - cứ ba hoặc bốn thì lại kiểm tra một, và có khi cả hai cái liên tiếp. Khi những kẻ tàn tật kia qua cửa an ninh, những người dẫn chỗ mặc áo phông Round Here đi tới hướng dẫn họ vào khu dành cho người khuyết tật của khán phòng.

Hắn vẫn biết rằng hắn có thể bị chặn ở cửa kiểm tra an ninh, nhưng đã đinh ninh là hắn có thể mang theo rất nhiều mạng sống người hâm mộ nhỏ tuổi của Round Here nếu điều đó xảy ra. Lại một suy đoán tệ hại nữa. Mảnh kính văng có thể giết một vài đứa ở gần cửa nhất, nhưng xác của chúng cũng sẽ có tác dụng như những ụ chắn.

Khốn kiếp, hắn nghĩ. Dù sao - mình cũng đã thịt được tám mạng ở City Center. Chắc chắn mình phải làm tốt hơn thế.

Hắn đẩy xe tiến lên, bức ảnh của Frankie trong lòng. Viền khung ảnh đè lên công tắc. Vào khoảnh khắc mà một trong những gã nhân viên an ninh kia cúi xuống nhòm vào những cái túi hai bên hông xe lăn, Brady sẽ ấn một bàn tay xuống bức ảnh, đèn vàng sẽ chuyển sang xanh, và dòng điện sẽ chạy xuống kíp chì azua gắn trong chỗ thuốc nổ tự chế.

Chỉ có khoảng hơn chục chiếc xe lăn phía trước. Không khí mát lạnh phả xuống da thịt nóng bừng của hắn. Hắn nghĩ đến City Center, và cảnh chiếc xe hầm hố của con mụ Trelawney xóc và nẩy lên khi nó nghiến qua xác người sau khi hắn đã húc họ ngã lăn ra. Cứ như thể đang lên đỉnh vậy. Hắn nhớ mùi cao su ngai ngái bên trong chiếc mặt nạ và cảnh hắn rú lên sung sướng và đắc thắng. Rú đến khi giọng hắn khản đặc đến nỗi khó khăn lắm mới nói thành tiếng và phải bảo với mẹ hắn và Tones Frobisher ở DE là hắn đã bị viêm thanh quản.

Lúc này chỉ còn vẻn vẹn mười chiếc xe lăn ở giữa hắn và cửa kiểm tra. Một nhân viên bảo vệ - có lẽ là tên đầu sỏ, vì gã là người lớn tuổi nhất và là người duy nhất đội mũ - lấy một chiếc ba lô của cô gái trẻ còn trọc hơn cả Brady. Gã giải thích gì đó với cô gái, và đưa cho cô ta thẻ nhận đồ.

Bọn chúng sẽ bắt được mình, Brady lạnh bùng nghĩ. Sắp rồi, vì vậy hãy sẵn sàng chết đi.

Hắn đã sẵn sàng. Đã sẵn sàng từ lâu rồi.

Tám chiếc xe lăn giữa hắn và cửa kiểm tra. Bảy. Sáu. Giống như trình đếm ngược trên máy tính của hắn.

Sau đó tiếng hát bắt đầu từ bên ngoài, đầu tiên còn lẻ tẻ.

“The sun, baby, the sun shines when you look at me… The moon, baby…”

Khi đến đoạn điệp khúc, tiếng hát lan ra hệt như một dàn đồng ca nhà thờ lũ con gái đang hát đến hết cả hơi.

I WANT TO LOVE YOU MY WAY… WE’LL DRIVE THE BEACHSIDE HICHWAY…”

Đúng lúc đó, những cánh cửa bật mở. Mấy đứa con gái reo ầm lên; hầu hết số còn lại tiếp tục hát, mà còn to hơn bao giờ hết.

“IT’S GONNA BE A NEW DAY… I’LL GIVE YOU KISSES ON THE MIDWAY!”

Bọn con gái mặc áo Round Here và lần đầu tiên trang điểm ùn ùn đổ vào, bố mẹ chúng (hầu hết là các bà mẹ) vất vả đuổi theo và bám sát lấy lũ ranh con nhà mình. Sợi dây nhung giữa khu vực chính của lối đi và khu vực dành cho người khuyết tật bị hất đổ nhào và giẫm đạp dưới chân. Một con bé to béo khoảng mười hai hay mười ba 29

◄○►

Điều hòa nhiệt độ trong sảnh của MAC phả vào Brady như một cái tát, làm cổ và hai cánh tay nhớp nháp mồ hôi của hắn nổi gai ốc. Khu vực chính của lối đi trống trơn, vì họ chưa cho phép những khán giả bình thường vào trong, nhưng mạn bên tay phải, chỗ có dải thừng nhung và một tấm biển đề dòng chữ LỐI VÀO CHO NGƯỜI KHUYẾT TẬT, xếp dài những chiếc xe lăn đang chầm chậm di chuyển về phía trạm kiểm tra và khán phòng phía sau đó.

Brady không thích mọi chuyện diễn tiến theo hướng này.

Hắn đã đinh ninh là mọi người sẽ ùn ùn đổ vào cùng một lúc, giống như trong trận đấu của đội Cleveland Indians mà hắn đi xem năm mười tám tuổi, và mấy gã nhân viên an ninh đành bị áp đảo, chỉ kịp lướt nhanh qua từng người rồi cho họ qua. Việc buổi biểu diễn cho bọn què cụt tắc ngơ vào trước là điều mà lẽ ra hắn phải nhận ra từ trước, vậy mà lại không.

Có ít nhất cũng hơn chục người cả nam lẫn nữ mặc đồng phục xanh với những mảng phù hiệu màu nâu trên vai in dòng chữ AN NINH MAC, và lúc này thì họ chẳng có gì để làm ngoài việc kiểm tra những người khuyết tật đang chầm chậm lăn qua chỗ mình. Càng lúc càng thấy lạnh, Brady để ý dù không kiểm tra túi đựng đồ trên tất cả các xe lăn, họ vẫn thực sự kiểm tra vài xe trong số đó - cứ ba hoặc bốn thì lại kiểm tra một, và có khi cả hai cái liên tiếp. Khi những kẻ tàn tật kia qua cửa an ninh, những người dẫn chỗ mặc áo phông Round Here đi tới hướng dẫn họ vào khu dành cho người khuyết tật của khán phòng.

Hắn vẫn biết rằng hắn có thể bị chặn ở cửa kiểm tra an ninh, nhưng đã đinh ninh là hắn có thể mang theo rất nhiều mạng sống người hâm mộ nhỏ tuổi của Round Here nếu điều đó xảy ra. Lại một suy đoán tệ hại nữa. Mảnh kính văng có thể giết một vài đứa ở gần cửa nhất, nhưng xác của chúng cũng sẽ có tác dụng như những ụ chắn.

Khốn kiếp, hắn nghĩ. Dù sao - mình cũng đã thịt được tám mạng ở City Center. Chắc chắn mình phải làm tốt hơn thế.

Hắn đẩy xe tiến lên, bức ảnh của Frankie trong lòng. Viền khung ảnh đè lên công tắc. Vào khoảnh khắc mà một trong những gã nhân viên an ninh kia cúi xuống nhòm vào những cái túi hai bên hông xe lăn, Brady sẽ ấn một bàn tay xuống bức ảnh, đèn vàng sẽ chuyển sang xanh, và dòng điện sẽ chạy xuống kíp chì azua gắn trong chỗ thuốc nổ tự chế.

Chỉ có khoảng hơn chục chiếc xe lăn phía trước. Không khí mát lạnh phả xuống da thịt nóng bừng của hắn. Hắn nghĩ đến City Center, và cảnh chiếc xe hầm hố của con mụ Trelawney xóc và nẩy lên khi nó nghiến qua xác người sau khi hắn đã húc họ ngã lăn ra. Cứ như thể đang lên đỉnh vậy. Hắn nhớ mùi cao su ngai ngái bên trong chiếc mặt nạ và cảnh hắn rú lên sung sướng và đắc thắng. Rú đến khi giọng hắn khản đặc đến nỗi khó khăn lắm mới nói thành tiếng và phải bảo với mẹ hắn và Tones Frobisher ở DE là hắn đã bị viêm thanh quản.

Lúc này chỉ còn vẻn vẹn mười chiếc xe lăn ở giữa hắn và cửa kiểm tra. Một nhân viên bảo vệ - có lẽ là tên đầu sỏ, vì gã là người lớn tuổi nhất và là người duy nhất đội mũ - lấy một chiếc ba lô của cô gái trẻ còn trọc hơn cả Brady. Gã giải thích gì đó với cô gái, và đưa cho cô ta thẻ nhận đồ.

Bọn chúng sẽ bắt được mình, Brady lạnh bùng nghĩ. Sắp rồi, vì vậy hãy sẵn sàng chết đi.

Hắn đã sẵn sàng. Đã sẵn sàng từ lâu rồi.

Tám chiếc xe lăn giữa hắn và cửa kiểm tra. Bảy. Sáu. Giống như trình đếm ngược trên máy tính của hắn.

Sau đó tiếng hát bắt đầu từ bên ngoài, đầu tiên còn lẻ tẻ.

“The sun, baby, the sun shines when you look at me… The moon, baby…”

Khi đến đoạn điệp khúc, tiếng hát lan ra hệt như một dàn đồng ca nhà thờ lũ con gái đang hát đến hết cả hơi.

I WANT TO LOVE YOU MY WAY… WE’LL DRIVE THE BEACHSIDE HICHWAY…”

Đúng lúc đó, những cánh cửa bật mở. Mấy đứa con gái reo ầm lên; hầu hết số còn lại tiếp tục hát, mà còn to hơn bao giờ hết.

“IT’S GONNA BE A NEW DAY… I’LL GIVE YOU KISSES ON THE MIDWAY!”

Bọn con gái mặc áo Round Here và lần đầu tiên trang điểm ùn ùn đổ vào, bố mẹ chúng (hầu hết là các bà mẹ) vất vả đuổi theo và bám sát lấy lũ ranh con nhà mình. Sợi dây nhung giữa khu vực chính của lối đi và khu vực dành cho người khuyết tật bị hất đổ nhào và giẫm đạp dưới chân. Một con bé to béo khoảng mười hai hay mười ba tuổi có cặp mông to bằng cả bang Iowa bị xô ngã vào chiếc xe lăn ngay phía trước Brady, và con bé ngồi trong đó, con bé có khuôn mặt xinh xắn tươi cười nhưng đôi chân và hai chiếc gậy, suýt nữa bị hất lộn nhào.

“Ê, để ý nào!” mẹ con bé ngồi xe lăn quát lên, nhưng con oắt con béo mặc quần jean cỡ rộng gấp đôi đã chạy biến đi, một tay vung chiếc cờ đuôi nheo Round Here còn tay kia cầm vé. Ai đó đập vào ghế của Brady, bức ảnh xộc xệch trong lòng hắn, và trong một giây ớn lạnh hắn đã nghĩ tất cả sắp sửa sẽ bắn tung lên trong một quầng sáng và một cơn mưa bi sắt. Khi điều đó không xảy ra, hắn nhấc bức ảnh lên đủ để nhòm xuống dưới, và thấy đèn vẫn đang nháy màu vàng.

Suýt nữa thì, Brady nghĩ, và nhếch mép cười.

Trong sảnh là một cảnh hỗn độn sung sướng, và tất cả đám nhân viên an ninh đang kiểm tra khán giả khuyết tật đều di chuyển để xem có thể làm gì với dòng người toàn lũ choai choai và chíp hôi đang hò hát điên cuồng mới đổ vào, chỉ để lại một người duy nhất. Nhân viên an ninh còn lại ở khu vực dành cho người khuyết tật là một phụ nữ trẻ, và cô ta đang vẫy những chiếc xe lăn đi qua mà hầu như không thèm liếc đến. Khi Brady lại gần cô ta, hắn để ý thấy gã chỉ huy, Honcho Đội Mũ, đang đứng gần như đối diện trực tiếp ở phía kia của hành lang. Cao đến cả mét chín, gã rất dễ quan sát, vì gã đứng lừng lững qua đầu bọn con gái, và mắt gã không ngừng quét. Trên tay gã cầm một mảnh giấy mà chốc chốc gã lại cúi xuống nhìn.

“Cho tôi xem vé của hai người nào,” nữ nhân viên an ninh nói với con bé ngồi xe lăn xinh xắn và mẹ nó. “Cửa bên phải.”

Brady thấy một điều thú vị. Gã nhân viên an ninh cao lớn đội mũ túm lấy một tay khoảng tầm hai mươi tuổi gì đó trông có vẻ như đi một mình và lôi anh ta ra khỏi đám người.

“Tiếp!” nhân viên an ninh gọi hắn. “Đừng làm nghẽn hàng!”

Brady đẩy xe tiến lên, sẵn sàng đẩy bức ảnh của Frankie vào công tắc trên Thiết bị Hai nếu cô ta thể hiện dù chỉ là một chút quan tâm thoáng qua đến những chiếc túi trên xe lăn của hắn. Hành lang lúc này đã chật cứng lũ con gái đang xô đẩy, hát hò, và điểm số hắn ghi được sẽ cao hơn ba mươi nhiều. Nếu phải giải quyết ngay ngoài hành lang này thì cũng tốt thôi.

Nhân viên an ninh chỉ vào bức ảnh. “Ai vậy, ông bạn?”

“Con trai tôi,” Brady nói với một nụ cười giả lả. “Cháu qua đời trong một vụ tai nạn năm ngoái. Cũng chính vụ đó khiến tôi…” Hắn trỏ vào chiếc xe lăn. “Nó hâm mộ Round Here, nhưng nó chưa bao giờ được nghe album mới của họ. Giờ thì nó sẽ được nghe.”

Cô ta đang cáu kỉnh, nhưng chưa đến mức không còn biết cảm thông; mắt cô ta dịu lại. “Tôi rất tiếc về sự mất mát của ông.”

“Cảm ơn, thưa cô,” Brady vừa nói vừa thầm nghĩ, Đồ con đĩ ngu ngốc.

“Đi thẳng qua đi, thưa ông, rồi rẽ phải. Ông sẽ thấy hai lối đi dành cho người khuyết tật giữa khán phòng. Vị trí quan sát rất tuyệt vời. Nếu ông cần giúp đỡ khi đi xuống dốc - khá dốc đấy - hãy tìm một nhân viên dẫn chỗ đeo băng tay màu vàng.”

“Tôi sẽ không sao đâu,” Brady vừa nói, vừa mỉm cười với cô ta. “Cục cưng này có phanh ngon lắm.”

“Tốt cho ông. Xem vui vẻ nhé.”

“Cảm ơn, thưa cô. Nhất định tôi sẽ thế rồi. Cả Frankie nữa.”

Brady nhích về phía lối vào chính. Ở cửa kiểm soát phía sau, Larry Windom - vốn vẫn được đám cảnh sát đồng nghiệp gọi là Thiên lôi - thả cậu thanh niên trẻ đã ngẫu hứng tranh thủ sử dụng cái vé của cô em gái bị bệnh bạch cầu đơn nhân. Trông cậu ta chẳng có gì là giống với tên biến thái trong bức ảnh mà Bill Hodges đã gửi cho anh ta.

Khán phòng có kiểu bố trí ghế ngồi giống sân vận động, điều đó làm Brady thích thú. Hình bát loe này sẽ tập trung sức công phá của vụ nổ. Hắn có thể tưởng tượng cảnh những gói bi sắt được dán dưới ghế bắn tỏa ra. Nếu may mắn, hắn nghĩ, hắn sẽ thịt luôn được cả ban nhạc cùng với nửa chỗ khán giả.

Tiếng nhạc vang ra từ những chiếc loa trên đầu, nhưng lũ con gái đang lấp đầy các ghế và làm nghẽn lối đi đã át tiếng nhạc bằng chất giọng trẻ con hăm hở của chúng. Ánh đèn rọi lia qua lia lại trên đầu đám đông. Đĩa Frisbee bay loang loáng. Hai quả bóng bãi biển to đùng nẩy qua nẩy lại. Điều duy nhất khiến Brady ngạc nhiên là không thấy bóng dáng cái đu quay và tất cả những thứ hổ lốn đó trên sân khấu. Tại sao bọn chúng phải chất tất cả vào trong này, nếu không định dùng đến chúng?

Một người dẫn chỗ đeo băng tay vàng vừa mới xong việc xếp chỗ cho cô bé xinh xắn có đôi chân que, bước tới hỗ trợ Brady, nhưng Brady xua anh ta đi. Anh ta ngoác miệng cười và vỗ nhẹ lên vai hắn đi đi lách qua để giúp người khác. Brady lăn xe tới chỗ đầu tiên trong hai ô dành riêng cho người khuyết tật. Hắn dừng xe bên cạnh cô bé xinh xắn với đôi chân que.

Cô bé quay sang hắn mỉm cười. “Đúng là vui thật nhỉ?”

Brady vừa mỉm cười đáp lại, vừa nghĩ, Mày chưa biết sẽ còn vui đến đâu nữa đâu, đồ con đĩ què.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.