[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 6 - KISSES ON THE MIDWAY-Chương 129 : KISSES ON THE MIDWAY 6.26




Hodges mắc kẹt trong dòng giao thông giao điểm và mãi đến hơn sáu giờ tối mới quay trở lại được khu North Side. Jerome và Holly vẫn đi cùng ông; cả hai đều muốn theo đuổi vụ này đến cùng, bất chấp hậu quả, và vì có vẻ như họ hiểu những hậu quả đó có thể là gì. Hodges đã quyết định ông không thể từ chối họ. Ông cũng chẳng có nhiều lựa chọn; Holly nhất định không tiết lộ điều cô biết. Hoặc nghĩ là mình biết.

Hank Beeson đang ở bên ngoài ngôi nhà của lão và băng qua phố trước khi Hodges kịp dừng hẳn chiếc Mercedes của Olivia Trelawney trên lối đi nhà Hartsfield. Hodges thở dài và hạ cửa sổ phía người lái xuống.

“Đương nhiên là tôi muốn biết đang có chuyện gì,” lão Beeson nói. “Có dính dáng gì đến màn nhốn nháo ở Lowtown không vậy?”

“Ông Beeson,” Hodges nói, “tôi đánh giá cao sự lo lắng của ông, nhưng ông cần phải quay trở về nhà mình và…”

“Không, chờ đã,” Holly nói. Cô đang nhoài người qua khoảng giữa chiếc Mercedes để có thể nhìn thẳng vào mặt Beeson. “Hãy cho tôi biết nghe ông Hartsfield nói như thế nào. Tôi cần biết giọng ông ta nghe như thế nào.”

Beeson tỏ vẻ ngạc nhiên. “Tôi nghĩ là cũng như bất kỳ ai thôi. Tại sao chứ?”

“Có trầm không? Ông biết chứ, giọng nam trầm ấy?”

“Ý cô là như một gã nghệ sĩ opera béo ấy à?” Beeson cười. “Quỷ tha ma bắt, không có đâu. Hỏi cái kiểu gì vậy?”

“Cũng không cao và the thé chứ?”

Quay sang Hodges, Beeson nói, “Cộng sự của ông bị điên?”

Hơi một chút thôi, Hodges nghĩ. “Hãy trả lời câu hỏi đi, thưa ông.”

“Không trầm, không cao và the thé. Bình thường! Có chuyện gì vậy hả?”

“Không âm sắc địa phương chứ?” Holly vẫn dai dẳng. “Giống như… ừm… giọng miền Nam? Hoặc vùng New England? Hay có lẽ là Brooklyn?”

“Không, tôi đã bảo rồi. Giọng anh ta nghe như bất kỳ ai.”

Holly ngồi trở lại ghế, có vẻ đã hài lòng.

Hodges nói, “Vào nhà đi, ông Beeson. Làm ơn.”

Beeson khịt mũi nhưng vẫn lùi lại. Lão dừng lại chân bậc thềm để ném một cái trừng mắt qua vai. Đó là thứ mà Hodges đã thấy nhiều lần, cái lườm Tao trả lương cho mày đấy, đồ khốn. Rồi lão vào trong nhà, đóng rầm cửa lại sau lưng như để bảo đảm họ hiểu được thông điệp. Chỉ lát sau lão đã lại hiện ra ở cửa sổ hai tay khoanh lại trước ngực.

“Nếu chẳng may lão gọi đến đồn cảnh sát để hỏi chúng ta đang làm gì ở đây thì sao?” Jerome hỏi từ băng ghế sau.

Hodges mỉm cười. Nụ cười lạnh tanh nhưng hoàn toàn thật. “Tối nay thì… chúc lão ta may mắn. Xin cứ việc.”

Khi đang dẫn họ đi hàng một dọc theo lối đi hẹp giữa ngôi nhà và garage, ông kiểm tra đồng hồ. Sáu giờ mười lăm. Ông nghĩ bụng, thời gian trôi vèo vèo khi người ta đang vui.

Họ vào bếp. Hodges mở cửa tầng hầm và với tay tìm công tắc điện.

“Không,” Holly nói. “Để thế đi.”

Ông nhìn cô dò hỏi, nhưng Holly đã quay sang Jerome.

“Cháu phải làm việc đó thôi. Ông Hodges thì già quá còn cô lại là phụ nữ.”

Thoạt đầu Jerome không hiểu, rồi cậu hiểu ra. “Điều khiển tương đương với bóng điện?”

Cô gật đầu. Mặt cô đầy vẻ tập trung và căng thẳng. “Nó sẽ có tác dụng nếu giọng cháu chỉ cần hơi giống giọng hắn.”

Jerome bước vào ngưỡng cửa, hồi hộp hắng giọng, và nói, “Điều khiển.” Tầng hầm vẫn tối om.

Hodges nói, “Cháu có giọng trầm tự nhiên. Không phải giọng nam trầm, nhưng cũng vẫn trầm. Đó là lý do trên điện thoại nghe giọng cháu già hơn tuổi thật. Hãy xem liệu cháu có thể cất giọng cao hơn một chút không.”

Jerome nhắc lại từ đó, và các bóng điện trong tầng hầm bật sáng. Holly Gibney, người phụ nữ có cuộc đời không hoàn toàn giống như một bộ phim sitcom, bật cười và vỗ tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.