[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 6 - KISSES ON THE MIDWAY-Chương 124 : KISSES ON THE MIDWAY 6.21




Vì Holly đang nghiến răng nghiến lợi trong bếp còn Jerome cũng làm việc tương tự trong phòng làm việc, nên Hodges thả người vào chiếc ghế LA-Z-Boy trong phòng khách, nhìn đăm đăm vào chiếc ti vi không bật. Đó là một chỗ thật tệ, có khi là tệ nhất. Phần logic trong tâm trí ông hiểu rằng tất cả những gì đã xảy ra là lỗi của Brady Hartsfield, nhưng khi ngồi trong chiếc ghế LA-Z-Boy, là nơi mà ông đã trải qua vô số buổi chiều ủ ê, ngập ngụa ti vi, cảm thấy thật vô dụng và lạc lõng khỏi cái bản thể mà ông vẫn ỷ y là mình luôn sở hữu trong đoạn đời còn làm việc của mình, thì logic cũng đánh mất sức mạnh của nó. Thứ len lỏi trườn vào thế chỗ nó là một ý nghĩ khủng khiếp: ông, Kermit William Hodges, đã phạm vào cái tội điều tra chẳng ra đầu ra đũa, thông qua đó đã tiếp tay và khuyến khích tên Sát nhân Mercedes. Hắn và ông là những ngôi sao của chương trình truyền hình thực tế tên là Bill và Brady Thịt mấy Quý bà. Vì khi Hodges nhìn lại, có vẻ như quá nhiều nạn nhân là phụ nữ: Janey, Olivia Trelawney, Janice Cray và con gái Patricia… cộng với Deborah Hartsfield, bà ta có thể đã bị đầu độc chứ không phải tự đầu độc chính mình. Và, ông nghĩ, đấy là mình còn chưa tính cả Holly, khả năng cao là cô sẽ bước ra khỏi chuyện này với trạng thái bệnh thần kinh trầm trọng hơn cả lúc bước vào, vì nếu cô không tìm ra được cái mật khẩu ấy… hoặc nếu cô có tìm ra được và chẳng có gì trong máy tính của bà mẹ giúp chúng ta tìm ra thằng con. Mà thực tình, khả năng lớn chừng nào chứ?

Ngồi đây trong cái ghế - thâm tâm biết là mình nên đứng lên mà không sao nhúc nhích được - Hodges nghĩ hồ sơ hủy hoại phụ nữ của ông thậm chí còn trải dài ngược về xa hơn thế. Chuyện vợ cũ của ông giờ là vợ cũ cũng có lý do của nó. Những năm tháng uống đến gần như nghiện rượu là một phần của lý do ấy, nhưng đối với Corinne (chính bản thân bà hồi ấy cũng thích đôi ba ly và có lẽ kể cả bây giờ vẫn vậy) thì đấy không phải phần chính. Nguyên nhân chính là sự lạnh nhạt lúc đầu đã len lỏi luồn vào những khe rạn nứt của cuộc hôn nhân và cuối cùng đã khiến nó đông cứng thành đá. Là việc ông khép mình lại với bà, tự nhủ rằng như thế là tốt cho bà ấy, vì hầu hết những việc ông làm đều độc địa và tăm tối. Là việc ông tỏ rõ bằng hơn chục cách - lớn có, bé có - rằng trong cuộc đua giữa bà và công việc, Corinne Hodges luôn về nhì. Còn con gái ông… ừm. Trời ạ. Allie không bao giờ quên gửi thiệp sinh nhật và Giáng sinh cho ông (dù những tấm thiệp ngày Valentine đã chấm dứt từ mười năm trước), và con bé hầu như chẳng bao giờ bỏ qua cuộc điện thoại nghĩa vụ tối thứ Bảy, nhưng đã mấy năm nay con bé không về thăm ông. Bản thân điều đó đủ nói lên tất cả những gì cần nói về việc ông đã phá hỏng mối quan hệ đó như thế nào.

Tâm trí ông tha thẩn nhớ đến chuyện con bé xinh đẹp biết bao khi nó còn nhỏ, những vết tàn nhang và mái tóc đỏ ấy - chỏm cà rốt nhỏ bé của ông. Con bé thường lao bổ dọc cả hành lang ra với ông khi ông về đến nhà và nhảy tót lên chẳng biết sợ hãi, vì nó biết ông sẽ buông hết bất kỳ thứ gì đang cầm để đỡ lấy mình. Janey nói cô từng phát cuồng về Bay City Rollers, thì Allie cũng có những thần tượng, những nam ca sĩ ẽo uột thời thổi kẹo cao su. Con bé mua đĩa của họ bằng tiền tiêu vặt, những cái đĩa hát nhỏ với cái lỗ to tướng ở giữa. Có ai trên đó nhỉ? Ông chẳng thể nào nhớ nổi, chỉ nhớ là một bài hát trong số ấy cứ lải nhải mãi về những chuyển động và những bước đi Bananarama hay Thompson Twins nhỉ? Ông không biết, nhưng ông biết là ông chưa bao giờ đưa con đến một buổi biểu diễn, mặc dù Corinne có thể đã đưa cô bé đi xem Cyndi Lauper.

Suy nghĩ về Allie và tình yêu đối với nhạc pop của con bé gợi lên một ý nghĩ mới, ý nghĩ khiến ông bật ngồi thẳng dậy, mắt mở to, tay túm chặt lấy tay vịn bọc đệm của cái ghế LA-Z-Boy.

Liệu ông có cho Allie đến buổi biểu diễn tối nay không?

Câu trả lời là tuyệt đối không. Không đời nào.

Hodges xem đồng hồ và thấy đã gần bốn giờ rồi. Ông đứng lên, định bụng vào phòng làm việc và bảo Jerome gọi nhắn mẹ cậu giữ lũ con gái tránh xa MAC bất kể chúng có rên rỉ nỉ non như thế nào đi nữa. Ông đã gọi cho Larry Windom và tiến hành các biện pháp đề phòng, nhưng quỷ tha ma bắt cái đề phòng đó đi. Ông sẽ không đời nào đi đặt mạng sống của Allie vào tay Thiên lôi cả. Không bao giờ.

Ông chưa kịp đi được hai bước về phía phòng làm việc thì Jerome đã gọi vọng ra, “Bác Bill! Cô Holly! Lại đây! Cháu nghĩ cháu đã tìm được thứ gì đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.