[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 6 - KISSES ON THE MIDWAY-Chương 123 : KISSES ON THE MIDWAY 6.20




Hodges bật máy tính của ông lên và nói với Jerome điều ông muốn: một danh sách tất cả những sự kiện tụ tập đông người nơi công cộng trong vòng bảy ngày tới.

“Cháu làm được,” Jerome nói, “nhưng có lẽ trước hết bác muốn kiểm tra cái này đã.”

“Gì vậy?”

“Một tin nhắn. Ở trang dưới Chiếc Ô Xanh.”

“Nhấp vào xem.” Hai tay Hodges đang siết chặt thành những nắm đấm, nhưng khi ông đọc thông điệp cuối cùng của merckill, chúng từ từ mở ra. Tin nhắn có nội dung ngắn ngủi, và mặc dù chẳng giúp được gì ngay lúc này, nó chứa đựng một tia hy vọng.

Vĩnh biệt, ĐỒ KHỐN KIẾP.

TB: Tận hưởng Cuối Tuần của mày đi, tao thì đương nhiên rồi.

Jerome nói, “Cháu nghĩ bác vừa nhận được thư chia tay tình cũ rồi.”

Hodges cũng nghĩ vậy, nhưng ông không quan tâm. Ông đang chú ý đến dòng tái bút. Ông biết có thể nó chỉ là chiêu trò đánh lạc hướng, nhưng nếu không phải thế thì nghĩa là họ sẽ có thêm chút thời gian.

Trong bếp bay ra một làn khói thuốc lá mỏng và lại một tiếng hét tức tối chó chết.

“Bác Bill này? Cháu vừa nghĩ đến một điều tồi tệ.”

“Chuyện gì vậy?”

“Buổi biểu diễn tối nay. Cái nhóm nhạc nam ấy, Round Here. Ở Mingo. Em gái và mẹ cháu sẽ đến đó.”

Hodges cân nhắc thông tin đó. Khán phòng Mingo có bốn nghìn chỗ ngồi, tám mươi phần trăm khách tham dự đêm nay là nữ - các bà mẹ và những cô con gái tuổi ẩm ương. Sẽ có cả đàn ông tham gia, nhưng hầu hết là đi kèm con gái và bạn của con gái mình. Brady Hartsfield là một gã dễ coi khoảng ba mươi và nếu hắn thử một mình đến buổi hòa nhạc đó, nhìn hắn sẽ lạc lõng như một ngón tay sưng. Ở nước Mỹ thế kỷ hai mươi mốt, bất kỳ gã đàn ông nào đi một mình ở một sự kiện chủ yếu nhắm đến những cô bé sẽ thu hút sự chú ý và ngờ vực.

Lại còn: Tận hưởng Cuối Tuần của mày đi, tao thì đương nhiên rồi.

“Bác có nghĩ cháu nên gọi điện bảo mẹ cháu giữ bọn trẻ ở nhà không?” Nhìn mặt Jerome thật khổ sở trước viễn cảnh đó. “Barb có lẽ sẽ không thèm nói chuyện với cháu nữa. Chưa kể con bé Hilda bạn nó và mấy đứa nữa…”

Từ trong bếp: “Ôi, cái đồ chết tiệt này! Có thôi không thì bảo!”

Hodges chưa kịp trả lời thì Jerome đã nói, “Mặt khác thì rõ ràng là nghe có vẻ như hắn đã có kế hoạch nào đó cho cuối tuần, và hôm nay mới là thứ Năm. Hay đó chính là điều mà hắn muốn chúng ta tưởng thế?”

Hodges thì thiên về hướng câu khiêu khích đó là thật. “Cháu tìm lại cho bác cái ảnh Cyber Parol của Hartsfield được không? Cái bức ảnh hiện ra khi ta nhấp chuột vào dòng HÃY GẶP CÁC CHUYÊN GIA ấy.”

Trong lúc Jerome làm việc đó, Hodges gọi cho Marlo Everett ở Phòng Hồ sơ Cảnh sát.

“A lô, Marlo à, lại là Bill Hodges đây. Tôi… ừ, dưới Lowtown đang náo loạn lắm, tôi nghe thấy chuyện đó từ Pete. Nửa lực lượng đang ở dưới đó, đúng không?… ừ hứ… ừm, tôi sẽ không giữ cô lâu đâu. Cô có biết là Larry Windom còn phụ trách an ninh ở MAC không ấy nhỉ? Ừ, đúng rồi, tay thiên lôi ấy. Chắc chắn rồi, tôi sẽ giữ máy.”

Vừa cầm máy, ông vừa kể cho Jerome là Larry Windom về hưu sớm vì MAC đề nghị với anh ta công việc có mức lương gấp đôi mức lương thanh tra của anh ta. Ông không nói đó không phải là lý do duy nhất Windom giã từ cuộc chơi sau hai mươi năm. Và rồi Marlo quay lại. Đúng, Larry vẫn làm ở MAC. Cô thậm chí còn có cả số của bộ phận an ninh. Trước khi ông kịp chào tạm biệt, cô hỏi ông xem có vấn đề gì không. “Vì tối nay có một buổi hòa nhạc lớn ở đó.

Cháu gái tôi cũng đi xem. Con bé phát cuồng vì mấy cái thằng dở hơi ấy.”

“Không sao đâu, Marls. Chỉ là mấy công chuyện cũ thôi.”

“Bảo Larry là hôm nay chúng tôi có thể dùng đến anh ta rồi,” Marlo nói. “Phòng sinh hoạt chung của sở vắng tanh luôn. Không thấy bóng dáng một thanh tra nào.”

“Tôi sẽ làm thế.”

Hodges gọi cho bộ phận an ninh của MAC, tự giới thiệu mình là Thanh tra Bill Hodges, và yêu cầu gặp Windom. Trong khi chờ đợi ông đăm đăm nhìn vào Brady Hartsfield. Jerome đã phóng to bức ảnh lấp đầy cả màn hình. Hodges bị thu hút bởi đôi mắt. Trong phiên bản nhỏ hơn, và khi ở cùng hang với hai đồng nghiệp khác, đôi mắt đó có vẻ cũng dễ chịu bình thường. Tuy nhiên, khi bức ảnh choán đầy màn hình, điều đó đã thay đổi. Cái miệng đang mỉm cười; đôi mắt thì không. Đôi mắt lạnh tanh và hờ hững. Gần như chết.

Vớ vẩn, Hodges tự nhủ (tự rủa). Đây là trường hợp kinh điển của việc nhìn thấy những thứ không hề tồn tại dựa trên những kiến thức mới thu lượm được - kiểu như một nhân chứng vụ cướp ngân hàng tuyên bố Lúc đó tôi đã nghĩ nhìn hắn thật đáng ngờ ngay cả trước khi hắn hút khẩu súng đó ra.

Nghe thì đúng lắm, nghe thì chuyên nghiệp đấy, nhưng Hodges không tin điều đó. Ông nghĩ đôi mắt đang nhìn ra từ trong màn hình là đôi mắt của một con cóc náu mình dưới một là hòn đá. Hoặc dưới một chiếc ô màu xanh tơi tả.

Rồi Windom hiện ra trên đường dây. Anh ta có cái giọng oang oang khiến ta muốn giữ điện thoại cách xa tai cả năm phân khi nói chuyện, và anh ta vẫn là gã chuyên xổ cả tràng như trước. Anh ta muốn biết tất cả về vụ phá án bự chiều hôm đó. Hodges bảo anh ta rằng đó là một siêu vụ án, chắc hẳn rồi, nhưng ngoài cái đó ra thì ông chẳng biết gì cả. Ông nhắc Larry là ông nghỉ hưu rồi.

Nhưng.

“Trong tình hình này,” ông nói, “kiểu như Pete Huntley đã ám chỉ cho tôi gọi cậu. Hy vọng cậu không phiền.”

“Lạy Chúa, không. Tôi muốn ngồi uống với anh một chầu, là Billy. Nói về những ngày xưa mà giờ đây hai chúng ta đều đã ra khỏi nó. Ông biết đấy, bới tàn moi rác.”

“Chắc sẽ vui lắm.” Có mà địa ngục thì đúng hơn.

“Tôi có thể giúp được gì đây?”

“Tối nay chỗ các cậu có một buổi biểu diễn, Pete bảo thế. Một nhóm nhạc hot boy nào đó. Kiểu mà lũ con gái nhỏ vẫn thích ấy.”

“Chậc chậc chậc, lúc nào chẳng thế. Chưa gì chúng đã chen chúc xếp hàng rồi đây. Lại còn hòa giọng chứ. Cứ một đứa hét tên của một trong những thằng nhóc ấy, là tất cả lại gào ầm lên. Mới từ ở ngoài bãi đỗ xe đi vào là chúng đã gào rú ầm lên rồi. Hệt như cái hội chứng cuồng Beatles ngày xưa, chỉ có điều căn cứ vào những gì tôi nghe thì cái bọn này không sánh được với Beatles. Các anh có đe dọa đánh bom hay à? Hãy bảo với tôi là không đi. Lũ oắt này sẽ xé xác tôi mất và mấy bà mẹ sẽ chén sạch những gì còn lại.”

“Những gì tôi có là tin mật báo rằng tối nay có thể các anh sẽ có một tên quấy rối trẻ em phải xử lý đấy. Đây là một kẻ rất, rất xấu, Larry.”

“Tên tuổi và nhận dạng?” Nhanh chóng và dứt khoát, không lằng nhằng. Một người rời bỏ lực lượng vì anh dùng đến nắm đấm hơi quá nhanh. Những vấn đề về giận dữ, nói theo ngôn ngữ bác sĩ tâm thần của sở. Ông thiên lôi, theo ngôn ngữ của đồng nghiệp.

“Tên hắn là Brady Hartsfield. Tôi sẽ gửi ảnh của hắn qua mail cho cậu.” Hodges liếc nhìn Jerome, cậu gật đầu và vẽ một vòng tròn bằng ngón cái và ngón trỏ. “Hắn xấp xỉ ba mươi. Nếu cậu thấy hắn, trước hết hãy gọi cho tôi, rồi tóm hắn. Hành động thận trọng nhé. Nếu thằng khốn ấy cố tìm cách chống cự, hãy khống chế hắn.”

“Rất sẵn lòng, Billy, tôi sẽ quán triệt lại cho người của mình. Có khả năng nào hắn sẽ đi cùng một… tôi không biết… một cái đuôi chăng? Một em gái tuổi teen hoặc thậm chí ai đó trẻ hơn thì sao?”

“Ít có khả năng nhưng không phải là không thể. Nếu cậu phát hiện ra hắn trong đám đông, Lar, cậu phải chộp lấy hắn bất ngờ vào. Có khả năng hắn có vũ khí đấy.”

“Có bao nhiêu khả năng là hắn sẽ đến?” Giọng anh ta nghe hăm hở và hy vọng thực sự, điển hình kiểu Larry Windom.

“Không nhiều lắm.” Hodges tuyệt đối tin tưởng vào điều đó, và không chỉ bởi vì lời ám chỉ về dịp cuối tuần mà Hartsfield đã buông ra. Hắn phải biết là giữa đám khán giả của một đêm hoàn toàn dành cho gái trẻ, hắn sẽ chẳng có cách nào để không bị chú ý. “Dù thế nào đi nữa, chắc cậu cũng hiểu là tại sao sở không thể cử cảnh sát đến, đúng không? Trong khi ở Lowtown đang xảy ra chuyện như thế?”

“Không cần họ đâu,” Windom nói. “Tối nay tôi có ba mươi lăm người, hầu hết là cảnh sát về hưu cả. Chúng tôi biết mình làm gì.”

“Tôi biết vậy mà,” Hodges nói. “Nhớ nhé, gọi cho tôi trước. Cánh về hưu bọn mình không mấy khi được hành động, vậy nên chúng ta phải bảo vệ những gì mình kiếm được chứ.”

Windom cười. “Tôi nghe anh vụ này. Email ảnh cho tôi.” Anh ta đọc địa chỉ mail cho Hodges ghi lại và chuyển cho Jerome. Nếu chúng tôi thấy hắn, chúng tôi tóm hắn. Sau đó thì là vụ phá án của ông… chú Bill.

“Quỷ tha ma bắt cậu đi, cho Larry,” Hodges nói. Ông tắt máy, quay sang Jerome.

“Ảnh đã được gửi cho ông ấy rồi,” Jerome nói.

“Tốt lắm.” Sau đó, Hodges nói ra câu rồi sẽ ám ảnh ông suốt cả phần đời còn lại. “Nếu Hartsfield mà thông minh như bác nghĩ, hắn sẽ không lảng vảng đến gần Mingo tối nay đâu. Bác nghĩ mẹ và em gái cháu yên tâm đi được. Nếu hắn cố lẻn vào buổi hòa nhạc, người của Larry sẽ tóm hắn trước khi hắn kịp vào đến cửa.”

Jerome mỉm cười. “Tuyệt vời.”

“Xem cháu tìm được gì nữa. Hãy tập trung vào thứ Bảy và Chủ nhật, nhưng đừng bỏ qua tuần tới. Cũng đừng bỏ qua ngày mai, bởi vì…”

“Vì cuối tuần tính từ thứ Sáu mà. Có ngay đây.”

Jerome bận rộn vào việc. Hodges bước ra bếp để kiểm tra xem Holly đang làm ăn thế nào. Ông đứng sững lại trước những gì mình nhìn thấy. Cạnh chiếc laptop mượn về là một cái ví màu đỏ. Giấy chứng minh của Deborah Hartsfield, thẻ tín dụng, và hóa đơn nằm vung vãi trên bàn. Holly, đã sang điếu thuốc thứ ba, đang giơ một cái thẻ MasterCard lên và nghiên cứu nó qua làn khói xanh. Cô nhìn ông với ánh mắt vừa hốt hoảng vừa thách thức.

“Tôi chỉ đang cố mò ra cái mật khẩu chết giẫm của bà ta! Lúc ấy xắc tay của bà ta đang treo lủng lẳng sau lưng ghế, còn cái ví thì ở ngay phía trên, nên tôi đã cho nó vào túi. Thỉnh thoảng người ta vẫn cất mật khẩu trong ví của mình. Nhất là phụ nữ. Tôi không cần tiền của bà ta, ông Hodges. Tôi có tiền của tôi mà. Tôi có tiền tiêu vặt.”

Tiền tiêu vặt, Hodges nghĩ. Ôi, Holly.

Mắt cô đang ầng ậc nước và cô lại đang cắn môi. “Tôi sẽ không đời nào ăn cắp.”

“Được rồi,” ông nói. Ông định vỗ vỗ lên tay cô rồi lại quyết định rằng lúc này đó có thể là một ý tưởng tồi. “Tôi hiểu mà.”

Và lạy Chúa, có cháy nhà chết người đếch gì đâu chứ? So với tất cả những chuyện kinh khủng ông đã trải qua kể từ khi lá thư khốn kiếp ấy được thả qua khe cửa nhà mình, thì thó cái ví của một phụ nữ đã chết chỉ là chuyện vặt. Khi toàn bộ chuyện này đã phơi bày - chắc chắn là thế rồi - Hodges sẽ nói là chính ông đã lấy nó.

Trong khi đó, Holly vẫn chưa chịu thôi.

“Tôi có thẻ tín dụng riêng, và tôi có tiền mà. Tôi thậm chí còn có cả một tài khoản thanh toán. Tôi mua trò chơi và ứng dụng cho cái iPad. Tôi mua quần áo. Với cả khuyên tai, tôi thích khuyên tai lắm. Tôi có năm mươi sáu đôi. Và tôi tự mua thuốc lá, mặc dù bây giờ thuốc lá đắt lắm rồi. Có thể ông sẽ thấy quan tâm khi biết là ở thành phố New York, một bao thuốc lá bây giờ có giá mười một đô la. Tôi cố gắng để không trở thành gánh nặng vì mình không đi làm được và bà ấy bảo tôi không phải thế nhưng tôi biết tôi là…”

“Holly, thôi nào. Cô cứ để dành những thứ đó cho bác sĩ của mình, nếu cô có một bác sĩ.”

“Tất nhiên là tôi có chứ.” Cô nở một nụ cười tối sầm với cái màn hình nhập mật khẩu bướng bỉnh của bà Hartsfield. “Tôi bị thần kinh, ông không thấy à?” Hodges quyết định phớt lờ câu đó.

“Tôi đang tìm một mảnh giấy có ghi mật khẩu,” cô nói, “nhưng không thấy. Nên tôi đã thử số An sinh Xã hội của bà ta, đầu tiên là xuôi rồi ngược. Cũng làm như vậy với các thẻ tín dụng, tôi thậm chí còn thử cả mã an ninh của thẻ tín dụng nữa.”

“Còn ý tưởng nào nữa không?”

“Dăm ba. Hãy để tôi yên.” Ông đang rời khỏi gian bếp thì cô gọi, “Tôi xin lỗi về khói thuốc, nhưng nó thực sự giúp tôi suy nghĩ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.