[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 6 - KISSES ON THE MIDWAY-Chương 121 : KISSES ON THE MIDWAY 6.18




Ba giờ kém mười lăm chiều hôm đó, Brady rời căn phòng Motel 6 của hắn ra ngoài hít thở không khí cho thoáng và thấy một cửa hàng Chicken Coop ở bên kia đường. Hắn đi sang và gọi bữa ăn cuối cùng của đời mình: một phần Clucker Delight thêm nước xốt và salad bắp cải. Khu vực nhà hàng gần như vắng tanh, và hắn mang khay ra một bàn cạnh cửa sổ để có thể ngồi trong ánh nắng. Chẳng mấy mà sẽ chẳng còn chút nắng nào dành cho hắn nữa, nên hắn muốn tha hồ thưởng thức một chút trong lúc còn có thể.

Hắn ăn chậm rãi, nhớ lại tất cả những lần hắn mua đồ ăn của Chicken Coop mang về nhà, và lần nào mẹ hắn cũng yêu cầu một phần Clucker với gấp đôi salad bắp cải. Hắn vừa mới gọi đúng bữa ăn của bà ta mà thậm chí còn không ngờ đến. Nó khiến hắn ứa nước mắt, và hắn lấy khăn giấy ăn lau chúng đi. Khổ thân mẹ!

Ánh nắng cũng tốt, nhưng lợi ích của nó thật phù du. Brady nghĩ về những lợi ích lâu bền hơn mà bóng tối mang đến. Không còn phải nghe những màn rên rẩm đồng tính nữ quyền của Freddi Linklatter. Không còn phải nghe Tones Frobisher giải thích tại sao gã không thể ra ngoài làm dịch vụ chăm sóc khách hàng bởi vì TRÁCH NHIỆM CỦA GÃ ĐỐI VỚI CỬA HÀNG, trong khi thực tế là vì gã còn chẳng biết sập ổ cứng là gì dù nó có đập vào mặt gã. Không còn cảm thấy hai quả thận biến thành đá khi hắn lái lòng vòng trong xe tải Mr. Tastey giữa tháng Tám với máy làm lạnh bật mức cao. Không còn phải nện rầm rầm vào bảng điều khiển chiếc Subaru mỗi khi radio tậm tịt. Không còn phải nghĩ đến những cái quần chíp thêu ren của mẹ hắn và cặp đùi dài, thật dài. Không còn cuồng nộ vì bị phớt lờ và xem thường. Không còn những cơn đau đầu. Và không còn những đêm mất ngủ, vì sau ngày hôm nay sẽ chỉ còn toàn là ngủ, lúc nào cũng ngủ.

Mà không có giấc mơ nào.

Khi đã xong bữa (hắn ăn sạch từng miếng một), Brady dọn bàn, lấy một cái khăn giấy khác lau sạch vết nước xốt rớt ra, và đổ rác. Cô nàng quầy hỏi hắn xem mọi thứ có ổn không. Brady vừa trả lời là có vừa băn khoăn không biết liệu bao nhiêu thịt gà và nước xốt cùng với bánh quy và salad bắp cải sẽ có cơ hội được tiêu hóa trước khi vụ nổ xé toang dạ dày hắn ra và làm bắn tung tóe những gì còn lại ra khắp nơi.

Chúng sẽ nhớ mình, hắn nghĩ trong lúc đứng ở rìa đường, chờ dòng xe thưa bớt để quay trở lại nhà nghỉ. Điểm cao nhất từ xưa đến nay. Mình sẽ đi vào lịch sử. Giờ thì hắn thấy mừng vì đã không giết được lão cớm béo về vườn. Hodges nên sống để chứng kiến những gì sẽ xảy ra đêm nay. Lão sẽ phải ghi nhớ. Lão sẽ phải sống chung với nó.

Quay vào phòng, hắn nhìn cỗ xe lăn và cái túi đi tiểu nhồi đầy thuốc nổ nằm trên tấm đệm CHỖ ĐẬU MÔNG cũng nhồi đầy thuốc nổ. Hắn muốn đến MAC sớm (nhưng không quá sớm; hắn hoàn toàn không muốn khiến mình lạc lõng thêm nữa ngoài việc hắn là đàn ông và đã hơn mười ba tuổi), nhưng vẫn còn chút thời gian. Hắn đã mang theo laptop của mình, cũng chẳng vì lý do gì đặc biệt mà chỉ theo thói quen, và giờ thì hắn mừng vì điều đó. Hắn mở nó ra, kết nối với Wifi của nhà nghỉ, và vào trang Chiếc Ô Xanh của Debbie. Vào đó hắn để lại một tin nhắn cuối cùng - một kiểu hợp đồng bảo hiểm.

Lo xong chuyện đó, hắn đi bộ ra bãi đỗ xe sân bay và lấy lại chiếc Subaru.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.