[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 6 - KISSES ON THE MIDWAY-Chương 115 : KISSES ON THE MIDWAY 6.12




Hodges bước theo lối đi, để mắt nhìn những tấm rèm rủ xuống trong cửa sổ lớn phía trước. Ông đảo mắt qua chiếc Honda và nhận thấy không có gì đáng lưu ý. Ông thử cánh cửa bên phía lái phụ. Nó để mở. Không khí bên trong phả ra hơi nóng và bí, phảng phất mùi rượu. Ông đóng cửa xe lại, bước lên bậc thềm và nhấn chuông cửa. Ông nghe tiếng chuông kính coong bên trong nhà. Không ai ra mở cửa. Ông thử lần nữa, rồi gõ cửa. Ông lấy nắm đấm nện thình thịch, thâm tâm hiểu rõ rằng lão Beeson bên kia đường đang theo dõi tất cả những hành động này. Không có ai ra.

Ông đi vòng ra garage và nhòm qua một cửa sổ phía trên cánh cửa cuốn. Dăm ba dụng cụ, một cái tủ lạnh mini, không thấy gì nhiều nhặn hơn.

Ông lấy điện thoại di động ra và gọi Jerome. Khu này của phố Elm rất tĩnh lặng, và ông có thể nghe thấy - loáng thoáng - tiếng nhạc chuông của AC/DC khi cuộc gọi được kết nối. Ông thấy Jerome nghe máy.

“Bảo Holly mở iPad và kiểm tra hồ sơ thuế của thành phố xem tên chủ nhà số 49 phố Elm. Cô ấy có làm được không?” Ông nghe thấy Jerome đề nghị Holly.

“Cô ấy nói để xem cô ấy có thể làm được gì.”

“Tốt lắm. Bác sẽ đi vòng ra phía sau. Giữ máy sẵn sàng nhé. Cứ khoảng ba mươi giây bác sẽ báo cáo một lần. Nếu quá một phút mà không nghe thấy gì từ bác, hãy gọi 911.”

“Bác chắc chắn là mình muốn làm chuyện này chứ, Bill?”

“Ừ. Hãy chắc chắn để Holly biết là cho dù có tìm được tên thì cũng chẳng quan trọng lắm. Bác không muốn cô ấy bị kích động quá.”

“Cô ấy bình tĩnh mà,” Jerome nói. “Chưa gì đã gõ nhoay nhoáy rồi. Nhớ giữ liên lạc nhé.”

“Yên tâm đi.”

Ông bước giữa garage và ngôi nhà. Sân sau nhỏ nhắn nhưng gọn gàng. Có một bồn hoa hình tròn ở giữa. Hodges tự hỏi ai là người trồng chúng, bà mẹ hay thằng con. Ông bước ba bậc thang gỗ lên hiên sau. Có một cánh cửa lưới nhôm và một cánh cửa khác bên trong. Cửa lưới để mở. Cửa trong thì không.

“Jerome? Bác đây. Yên ổn cả.”

Ông nhòm qua cửa kính và thấy một gian bếp. Nó được sắp xếp ngăn nắp. Có vài chiếc đĩa và ly trong giá để ráo nước gần bồn rửa. Một chiếc khăn lau đĩa được gấp gọn gàng treo miếng lót nào cho Gấu Bố, khớp với chân dung mà ông đã vạch ra trên tập ghi chép màu vàng. Ông gõ, rồi đấm cửa. Không ai ra.

“Jerome? Bác đây. Ổn cả.”

Ông đặt điện thoại xuống thềm hiên sau và lấy ra chiếc túi da dẹt, hài lòng là ông đã nghĩ ra nó. Bên trong là đồ nghề cạy khóa của bố ông - ba thanh vam bạc với những chiếc móc kích thước khác nhau gắn ở đầu. Ông chọn thanh nhỡ. Lựa chọn đúng đắn; nó luồn vào trong một cách dễ dàng. Ông vặn quanh, đầu tiên là xoay thanh vam theo chiều này, rồi chiều kia, dò dẫm tìm hiểu cơ chế. Vừa lúc ông sắp sửa tạm dừng tay để cập nhật với Jerome thì thanh vam bập đúng chỗ. ông vặn, nhanh và dứt khoát, đúng như bố ông đã dạy, và một tiếng tách vang lên khi chốt khóa bật mở ra bên phía cửa trong bếp. Trong khi đó, điện thoại của ông đang vang loạn tên ông. Ông cầm máy lên.

“Jerome? ổn cả.”

“Bác làm cháu lo quá,” Jerome nói. “Bác đang làm gì vậy?”

“Phá cửa và vào trong.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.