[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 6 - KISSES ON THE MIDWAY-Chương 111 : KISSES ON THE MIDWAY 6.8




Cô nàng tóc vàng xỉn ngẩng lên nhìn ông, rồi quay lại với màn hình máy tính. Cũng chẳng có dấu hiệu nào nhận ra ông từ phía cô ta cả. Cô ta không mặc áo đồng phục của Electronix; áo của cô ta mang dòng chữ KHI TÔI MUỐN BIẾT Ý KIẾN CỦA TÔI, TÔI SẼ CHO BẠN BIẾT. Ông nhận thấy cô ta đang chơi một phiên bản mới cập nhật của trò Pitfall!, một phiên bản dữ dằn hơn của trò chơi đã khiến cô con gái Alison của ông mê mệt một phần tư thế kỷ trước. Tít mù nó lại vòng quanh, Hodges nghĩ. Tất nhiên là một ý niệm Thiền đạo rồi.

“Trừ phi ông hỏi về máy tính, còn không thì hãy nói chuyện với Tones,” cô ta nói. “Tôi chỉ làm về máy tính thôi.”

“Tones tức là Anthony Frobisher ấy à?”

“Vâng. Quý ông Sành điệu đeo cà vạt ấy.”

“Vậy còn cô là Freddi Linklatter. Của Cyber Patrol.”

“Vâng.” Cô ta tạm dừng trò Pitfall Harry giữa chừng một cú nhảy qua con rắn nằm cuốn đuôi để nhìn ông kỹ hơn. Thứ cô ta thấy là thẻ cảnh sát của Hodges, với ngón tay cái của ông được đặt một cách đầy chiến lược để che đi phần năm hết hạn.

“Ối”, cô ta nói, và chìa tay ra, hai cổ tay gầy như que củi ép vào nhau. “Tôi là một cô gái hư, hư lắm và đáng bị còng tay. Hãy quất tôi, hãy đánh tôi, hãy bắt tôi viết séc khống đi.”

Hodges khẽ mỉm cười và cất tấm thẻ đi. “Brady Hartsfield là thành viên thứ ba trong cái băng vui nhộn của cô phải không? Tôi không thấy anh ta.”

“Nghỉ làm vì bị cúm. Cậu ta nói thế. Muốn biết tôi đoán thế nào không?”

“Tự nhiên.”

“Tôi nghĩ có lẽ cuối cùng cậu ta cũng phải đưa bà mẹ già yêu quý vào trại cai nghiện. Cậu ta nói bà ta nhậu nhẹt và lúc nào cậu ta cũng phải chăm sóc. Đó có lẽ là lý do tại sao cậu ta chưa bao giờ có gấu ôm cả. Ông biết thế nghĩa là gì chứ?”

“Ừ, tôi biết tàm tạm.”

Cô ta chăm chú săm soi ông với vẻ quan tâm đầy hớn hở và châm chọc. “Brady gặp rắc rối gì à? Tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Cậu ta kể cũng hơi hâm hâm chập chập.”

“Tôi chỉ cần nói chuyện với cậu ta thôi.”

Anthony Frobisher - Tones - nhập bọn. “Tôi có thể giúp ông được không?”

“Cảnh sát đấy,” Freddi nói. Cô ngoác miệng nhăn nhó với Frobisher khoe ra hàm răng nhỏ rất cần được làm sạch. “Ông ấy phát hiện ra chỗ sản xuất ma túy đá phía sau rồi.”

“Thôi đi, Freddi.”

Cô ta làm một động tác kéo khóa mồm rất kịch, kết thúc bằng cách vặn một cái chìa khóa vô hình, nhưng cũng không quay lại với trò chơi của mình.

Trong túi Hodges, điện thoại di động của ông đổ chuông. Ông lấy ngón cái bấm tắt đi.

“Tôi là Thanh tra Bill Hodges, ông Frobisher. Tôi có vài câu hỏi cho Brady Hartsfield.”

“Cậu ấy đang xin nghỉ vì bị cúm. Cậu ta gây ra chuyện gì vậy?”

“Tones là một nhà thơ mà không hề biết,” Freddi Linklatter nhận xét. “Mặc dù chân anh ta để lộ ra hết, vì chúng là Longfel…”

“Im đi, Freddi. Lần cuối đấy.”

“Cho tôi địa chỉ của cậu ta được không?”

“Tất nhiên. Tôi sẽ lấy cho ông.”

“Tôi mở mồm một phút được không?” Freddi hỏi.

Hodges gật đầu. Cô ta gõ một phím trên máy tính. Pitfall Harry được thay bằng một bảng có tiêu đề NHÂN SỰ CỬA HÀNG.

“Úm ba la,” cô ta nói. “Số 49 phố Elm. Đó là bên…”

“North Side, đúng vậy,” Hodges nói. “Cảm ơn cả hai. Hai người đã giúp rất nhiều.”

Khi ông đi ra, Freddi Linklatter gọi với theo, “Chắc chắn là liên quan đến mẹ cậu ta, tôi cá với ông. Cậu ta và bà mẹ quái đản lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.