[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 6 - KISSES ON THE MIDWAY-Chương 109 : KISSES ON THE MIDWAY 6.6




Lúc Hodges và Jerome đến Birch Hill Mall là gần mười một giờ sáng. Có rất nhiều chỗ đỗ, và Jerome tấp chiếc Wrangler của cậu vào một chỗ ngay trước Discount Electronix, tất cả các cửa sổ đều đang trưng những tấm biển KHUYẾN MẠI to đùng. Một cô nàng tuổi teen đang ngồi trên vệ đường ngay trước cửa hàng, chụm gối xòe cẳng chân, mải mê cắm mặt vào chiếc iPad. Một điếu thuốc lá lập lòe giữa những ngón tay trên bàn tay trái cô ta. Chỉ đến khi họ lại gần Hodges mới nhận ra màu xám trên mái tóc của cô gái. Tim ông chùng xuống.

“Holly?” Jerome nói, đúng lúc Hodges cũng nói, “Cô đang làm cái quái gì ở đây thế này?”

“Tôi tin là ông sẽ lần ra thôi,” cô nói, dụi điếu thuốc và đứng lên, “nhưng tôi đã bắt đầu lo lắng. Tôi đã định gọi nếu ông không đến đây trước mười một rưỡi. Tôi đang uống Lexapro đấy, ông Hodges.”

“Cô cũng bảo thế rồi, và tôi mừng khi nghe điều đó. Giờ hãy trả lời câu hỏi của tôi và cho tôi biết cô đang làm gì ở đây.”

Môi cô run rẩy, và mặc dù thoạt đầu cô cũng cố giao tiếp mắt, hướng nhìn của cô lúc này đã cắm xuống đôi giày. Hodges không ngạc nhiên vì lúc đầu ông đã nhầm cô với một cô nàng tuổi teen, vì xét từ nhiều góc độ thì đúng là thế thật, cô phát triển một cách còi cọc vì những nỗi bất an và áp lực căng thẳng khi phải cố giữ thăng bằng trên sợi dây cảm xúc mà cô vẫn bước bên trên trong cả đời mình.

“Ông giận tôi à? Xin đừng giận tôi.”

“Có ai giận cô đâu,” Jerome nói. “Chỉ là ngạc nhiên thôi.”

Sốc thì đúng hơn, Hodges nghĩ.

“Cô đã dành cả buổi sáng nay trong phòng, lướt qua cộng đồng IT trong thành phố, nhưng như chúng ta đã nghĩ, có đến hàng trăm người. Mẹ cô và cậu Henry đã đi nói chuyện với cảnh sát. Cô nghĩ họ sẽ nói về Janey. Cô chắc sẽ có một đám tang nữa, nhưng cô ghét phải nghĩ về những thứ ở trong quan tài. Nó chỉ khiến cô khóc mãi, khóc mãi.”

Và thật vậy, những giọt nước mắt lớn đang lăn xuống má cô. Jerome quàng một tay quanh người cô. Cô trao cho cậu ánh mắt biết ơn bẽn lẽn.

“Cô khó mà suy nghĩ được gì mỗi khi có mẹ cô bên. Cứ như thể là bà ấy phát sóng gây nhiễu vào đầu cô vậy. Chắc cô nói vậy nghe giống bị điên lắm nhỉ.”

“Cháu không thấy thế,” Jerome nói. “Cháu cũng thấy hệt như vậy với em gái. Nhất là khi nó bật mấy cái đĩa CD boy-band nhảm nhí của nó.”

“Khi họ đã đi khỏi và ngôi nhà trở nên vắng lặng, cô nảy ra một ý. Cô quay trở lại máy tính của Olivia và kiểm tra email của chị ấy.”

Jerome vỗ vào trán. “Chết tiệt! Cháu thậm chí còn không hề nghĩ đến việc kiểm tra email của bà ấy.”

“Đừng lo, chẳng có gì đâu. Chị ấy có ba tài khoản - Mac Mail, Gmail, và AO-Hell - nhưng cả ba thư mục đều trống trơn. Có thể chính chị ấy đã xóa chúng, nhưng cô không nghĩ vậy vì…”

“Vì trên màn hình chính và ổ cứng của bà ấy còn đủ các thứ,” Jerome nói.

“Đúng vậy. Chị ấy có phim The Bridge on the River Kwai trong tài khoản iTunes. Cô chưa xem phim đó bao giờ. Có lẽ cô sẽ xem thử nếu có dịp.”

Hodges liếc về phía Discount Electronix. Ánh mặt trời chói chang chiếu trên cửa sổ nên không thể biết được là có ai đang theo dõi họ không. Ông thấy đứng ngoài này thật trơ trọi, như một con bọ trên tảng đá. “Đi dạo một chút nào,” ông nói, và dẫn họ về phía Savoy Shoes, Barnes & Noble, và Whitey’s Happy Frogurt Shoppe.

Jerome nói, “Đi thôi, cô Holly, đi mà. Ở đây cô làm cháu phát điên mất.”

Câu đó khiến cô mỉm cười, làm cô trông già hơn. Đúng tuổi cô hơn. Và sau khi họ đã đi khỏi những cửa sổ trưng bày to đùng của Discount Electronix, Hodges thấy dễ chịu hơn. Điều hiển nhiên với ông là Jerome quý Holly và ông cũng thế (dù thâm tâm ít nhiều không muốn), nhưng kể cũng không có gì đáng tự hào khi nhận ra ông bị cuốn hút bởi một con bệnh thần kinh phụ thuộc vào Lexapro.

“Hắn đã quên gỡ chương trình MA QUÁI, nên tôi nghĩ có thể hắn cũng quên xóa thư rác của chị ấy nữa, và tôi đã đúng. Chị ấy phải có đến cả mấy tá mail của Discount Electronix. Một số trong đó là thông báo khuyến mại - giống như đợt khuyến mại họ đang triển khai lúc này, mặc dù tôi cá là những DVD duy nhất mà họ còn lại cũng chẳng hay gì, có lẽ chúng là đồ Hàn Quốc hay gì đó - và một số bức thư là coupon giảm giá hai mươi phần trăm. Chị ấy có cả coupon giảm giá ba mươi phần trăm. Coupon ba mươi phần trăm áp dụng cho lần tiếp theo chị ấy gọi dịch vụ sửa máy tại nhà của Cyber Patrol.” Cô nhún vai. “Và thế là tôi ở đây.”

Jerome chăm chú nhìn cô. “Tất cả chỉ cần có thế thôi à? Chỉ nhòm qua folder thư rác của bà ấy?”

“Đừng có bất ngờ thế chứ,” Hodges nói. “Tất cả những gì cần thiết để bắt Con trai của Sam chỉ là một cái vé phạt đậu xe.”

“Tôi đã đi lòng vòng phía sau trong lúc chờ hai người,” Holly nói. “Trang web của họ nói là chỉ có ba nhân viên IT trong bộ phận Cyber Patrol, và có cả ba chiếc Beetle xanh ở phía sau kia. Nên tôi đoán tên đó hôm nay cũng đi làm. Ông sẽ bắt hắn chứ, ông Hodges?” Cô lại đang cắn môi. “Nhỡ nếu hắn chống cự thì sao? Tôi không muốn ông bị thương.” Hodges đang vắt óc suy nghĩ. Ba kỹ thuật viên máy tính trong Cyber Patrol: Frobisher, Hartsfield, và Linklatter, người phụ nữ tóc vàng lòng khòng. Ông gần như chắc chắn đó sẽ là Frobisher hoặc Hartsfield, và dù là ai đi nữa thì hắn cũng không hề được chuẩn bị để thấy kermitfrog19 bước qua cửa. Ngay cả nếu gã Mercedes không bỏ chạy, hắn cũng sẽ không thể giấu được vẻ sốc ban đầu khi nhận ra ông.

“Tôi sẽ vào trong. Hai người ở lại ngoài này.”

“Vào trong mà không có hỗ trợ sao?” Jerome nói. “Trời ạ, bác Bill, cháu không nghĩ như thế là khôn…”

“Bác sẽ không sao, bác có yếu tố bất ngờ làm lợi thế rồi, nhưng nếu sau mười phút nữa mà không thấy bác trở ra, hãy gọi 911. Hiểu chứ?”

“Vâng.”

Hodges trỏ tay vào Holly. “Cô ở bên cạnh Jerome nhé. Không có thêm cuộc điều tra đơn độc nào nữa.” Mình nên nói chuyện, ông nghĩ.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, và Hodges đi khỏi trước khi họ kịp lôi ông vào bàn bạc thêm. Vừa bước về phía cửa của Discount Electronix, ông vừa cởi khuy áo khoác. Sức nặng khẩu súng của bố ông đè lên khung sườn thật dễ chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.