[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 6 - KISSES ON THE MIDWAY-Chương 107 : KISSES ON THE MIDWAY 6.4




Khi Hodges ra mở cửa, thứ đầu tiên Jerome dán mắt vào là khẩu 38 trong bao đeo dưới vai. “Bác không định bắn ai bằng thứ đó đấy chứ?”

“Bác ngờ là thế. Cứ xem nó là vật lấy may thôi. Đây là súng của bố bác. Và bác có giấy phép mang súng trong người, nếu đó là điều khiến cháu bận tâm.”

“Điều cháu bận tâm,” Jerome nói, “là nó có nạp đạn hay không.”

“Tất nhiên là có. Cháu nghĩ bác sẽ làm gì nếu bác buộc phải dùng đến nó? Ném chắc?”

Jerome thở dài và vò mái tóc đen. “Nghiêm trọng rồi đây.”

“Muốn rút à? Nếu thế, cháu cứ về đi. Ngay lúc này. Bác thuê xe cũng được mà.”

“Không, cháu ổn. Cháu lo cho bác thôi. Dưới mắt bác bây giờ không phải là bọng mắt nữa, mà là va li rồi.”

“Bác không sao. Dù thế nào, ngày hôm nay là dành cho bác. Nếu từ giờ đến tối mà bác không lần ra được hắn, bác sẽ gặp cộng sự cũ và nói tất cả với anh ta.”

“Bác sẽ gặp rắc rối đến mức nào?”

“Không biết và cũng không quan tâm.”

“Cháu sẽ gặp rắc rối đến mức nào?”

“Không gì hết. Nếu bác không đảm bảo được điều đó thì giờ này cháu đang ngồi học môn số học ở trường rồi.”

Jerome trao cho ông một cái nhìn thương hại. “Số học là chuyện của bốn năm trước. Hãy cho cháu biết cháu có thể làm gì”.

Hodges làm như cậu bảo. Jerome sẵn lòng nhưng vẫn ngờ vực.

“Tháng trước - bác không được nói với bố mẹ cháu chuyện này đâu nhé - bọn cháu tìm cách chui vào Punch anh Judy, cái vũ trường mới ở trung tâm ấy?

Gã đứng ở cửa thậm chí còn chẳng thèm nhìn cái chứng minh thư giả đẹp đẽ của cháu, mà cứ thế vẫy cháu ra khỏi hàng và bảo cháu đi tìm sữa mà uống.”

Hodges nói, “Bác không ngạc nhiên. Mặt cháu rành rành mười bảy tuổi, nhưng may cho bác, giọng cháu thì ít nhất là hai lăm.” Ông thảy cho Jerome một mảnh giấy có số điện thoại. “Gọi điện đi.”

Jerome nói với người lễ tân của công ty dịch vụ bảo vệ Vigilant trên điện thoại rằng lý là Martin Lounsbury, trợ lý luật tại công ty Canton, Silver, Makepeace và Jackson. Cậu nói hiện mình đang làm việc với George Schron, một đối tác nhỏ được phân công thắt chặt nốt mấy đầu mối còn lỏng lẻo dính dáng đến tài sản của bà Olivia Trelawney quá cố. Một trong những đầu mối lỏng lẻo đó có liên quan đến máy tính của bà Trelawney. Việc của cậu ngày hôm nay là xác định tay chuyên viên IT đã sửa máy, và dường như có khả năng là một nhân viên của Vigilant tại Sugar Heights có thể giúp cậu tìm ra người đó.

Hodges lấy ngón cái và ngón trỏ bắt thành một hình tròn ra hiệu là Jerome đang làm tốt, và chuyển cho cậu một mảnh giấy.

Jerome đọc nó và nói, “Một hàng xóm của bà Trelawney, bà Helen Wilcox, có nhắc đến một người tên là Rodney Peeples?” Cậu lắng nghe, rồi gật đầu. “Radney, tôi hiểu rồi. Thật là một cái tên thú vị. Có lẽ anh ấy có thể gọi cho tôi, nếu không quá phiền phức? Sếp tôi cũng hơi quân phiệt, và thực sự là đây tôi bị gí súng vào đầu.” Cậu lắng nghe. “Được ạ? Ồ, thế thì tuyệt quá. Cảm ơn rất nhiều.” Cậu cho người lễ tân số điện thoại di động và số cố định của Hodges, sau đó ngắt máy và lau mồ hôi tưởng tượng trên trán. “Xong rồi, mừng quá. Ôi chà!”

“Cháu làm tốt lắm,” Hodges trấn an cậu.

“Nhỡ chẳng may cô ta gọi cho Canton, Silver và Whoozis để kiểm tra thì sao? Và phát hiện ra là họ chưa bao giờ nghe thấy cái tên Martin Lounsbury?”

“Việc của cô ấy là chuyển tiếp thông điệp, chứ không phải điều tra chúng.”

“Thế nhỡ Peeples đi kiểm tra thì sao?”

Hodges không cho là anh ta sẽ làm thế. Ông nghĩ cái tên Helen Wilcox sẽ ngăn anh ta lại. Khi nói chuyện với Peeples bên ngoài ngôi nhà ở Sugar Heights ngày hôm ấy, Hodges có cảm giác mạnh mẽ rằng quan hệ của Peeples với Helen Wilcox còn hơn cả mức độ trong sáng. Có thể là hơn một chút, có thể là rất nhiều. Ông cho rằng Peeples sẽ cho Martin Lounsbury những gì hắn muốn để hắn biến đi cho xong.

“Giờ chúng ta làm gì đây?” Jerome hỏi.

Họ làm điều Hodges đã làm trong ít nhất nửa sự nghiệp của mình. “Chờ đợi.”

“Không, không phải thế. Tôi chỉ cần tên của người đã sửa nó cho bà ấy. Phần việc còn lại tùy thuộc vào sếp tôi.” Jerome chăm chú nghe, lông mày nhíu lại. “Ông không thể à? Ồ, thật là đáng xấu…”

Nhưng Peeples lại đang nói tiếp. Mồ hôi trên trán Jerome không còn là thứ tưởng tượng nữa. Cậu với tay qua bàn, chụp lấy bút của Hodges, và bắt đầu viết nguệch 4

◄○►

Khi Hodges ra mở cửa, thứ đầu tiên Jerome dán mắt vào là khẩu 38 trong bao đeo dưới vai. “Bác không định bắn ai bằng thứ đó đấy chứ?”

“Bác ngờ là thế. Cứ xem nó là vật lấy may thôi. Đây là súng của bố bác. Và bác có giấy phép mang súng trong người, nếu đó là điều khiến cháu bận tâm.”

“Điều cháu bận tâm,” Jerome nói, “là nó có nạp đạn hay không.”

“Tất nhiên là có. Cháu nghĩ bác sẽ làm gì nếu bác buộc phải dùng đến nó? Ném chắc?”

Jerome thở dài và vò mái tóc đen. “Nghiêm trọng rồi đây.”

“Muốn rút à? Nếu thế, cháu cứ về đi. Ngay lúc này. Bác thuê xe cũng được mà.”

“Không, cháu ổn. Cháu lo cho bác thôi. Dưới mắt bác bây giờ không phải là bọng mắt nữa, mà là va li rồi.”

“Bác không sao. Dù thế nào, ngày hôm nay là dành cho bác. Nếu từ giờ đến tối mà bác không lần ra được hắn, bác sẽ gặp cộng sự cũ và nói tất cả với anh ta.”

“Bác sẽ gặp rắc rối đến mức nào?”

“Không biết và cũng không quan tâm.”

“Cháu sẽ gặp rắc rối đến mức nào?”

“Không gì hết. Nếu bác không đảm bảo được điều đó thì giờ này cháu đang ngồi học môn số học ở trường rồi.”

Jerome trao cho ông một cái nhìn thương hại. “Số học là chuyện của bốn năm trước. Hãy cho cháu biết cháu có thể làm gì”.

Hodges làm như cậu bảo. Jerome sẵn lòng nhưng vẫn ngờ vực.

“Tháng trước - bác không được nói với bố mẹ cháu chuyện này đâu nhé - bọn cháu tìm cách chui vào Punch anh Judy, cái vũ trường mới ở trung tâm ấy?

Gã đứng ở cửa thậm chí còn chẳng thèm nhìn cái chứng minh thư giả đẹp đẽ của cháu, mà cứ thế vẫy cháu ra khỏi hàng và bảo cháu đi tìm sữa mà uống.”

Hodges nói, “Bác không ngạc nhiên. Mặt cháu rành rành mười bảy tuổi, nhưng may cho bác, giọng cháu thì ít nhất là hai lăm.” Ông thảy cho Jerome một mảnh giấy có số điện thoại. “Gọi điện đi.”

Jerome nói với người lễ tân của công ty dịch vụ bảo vệ Vigilant trên điện thoại rằng lý là Martin Lounsbury, trợ lý luật tại công ty Canton, Silver, Makepeace và Jackson. Cậu nói hiện mình đang làm việc với George Schron, một đối tác nhỏ được phân công thắt chặt nốt mấy đầu mối còn lỏng lẻo dính dáng đến tài sản của bà Olivia Trelawney quá cố. Một trong những đầu mối lỏng lẻo đó có liên quan đến máy tính của bà Trelawney. Việc của cậu ngày hôm nay là xác định tay chuyên viên IT đã sửa máy, và dường như có khả năng là một nhân viên của Vigilant tại Sugar Heights có thể giúp cậu tìm ra người đó.

Hodges lấy ngón cái và ngón trỏ bắt thành một hình tròn ra hiệu là Jerome đang làm tốt, và chuyển cho cậu một mảnh giấy.

Jerome đọc nó và nói, “Một hàng xóm của bà Trelawney, bà Helen Wilcox, có nhắc đến một người tên là Rodney Peeples?” Cậu lắng nghe, rồi gật đầu. “Radney, tôi hiểu rồi. Thật là một cái tên thú vị. Có lẽ anh ấy có thể gọi cho tôi, nếu không quá phiền phức? Sếp tôi cũng hơi quân phiệt, và thực sự là đây tôi bị gí súng vào đầu.” Cậu lắng nghe. “Được ạ? Ồ, thế thì tuyệt quá. Cảm ơn rất nhiều.” Cậu cho người lễ tân số điện thoại di động và số cố định của Hodges, sau đó ngắt máy và lau mồ hôi tưởng tượng trên trán. “Xong rồi, mừng quá. Ôi chà!”

“Cháu làm tốt lắm,” Hodges trấn an cậu.

“Nhỡ chẳng may cô ta gọi cho Canton, Silver và Whoozis để kiểm tra thì sao? Và phát hiện ra là họ chưa bao giờ nghe thấy cái tên Martin Lounsbury?”

“Việc của cô ấy là chuyển tiếp thông điệp, chứ không phải điều tra chúng.”

“Thế nhỡ Peeples đi kiểm tra thì sao?”

Hodges không cho là anh ta sẽ làm thế. Ông nghĩ cái tên Helen Wilcox sẽ ngăn anh ta lại. Khi nói chuyện với Peeples bên ngoài ngôi nhà ở Sugar Heights ngày hôm ấy, Hodges có cảm giác mạnh mẽ rằng quan hệ của Peeples với Helen Wilcox còn hơn cả mức độ trong sáng. Có thể là hơn một chút, có thể là rất nhiều. Ông cho rằng Peeples sẽ cho Martin Lounsbury những gì hắn muốn để hắn biến đi cho xong.

“Giờ chúng ta làm gì đây?” Jerome hỏi.

Họ làm điều Hodges đã làm trong ít nhất nửa sự nghiệp của mình. “Chờ đợi.”

“Không, không phải thế. Tôi chỉ cần tên của người đã sửa nó cho bà ấy. Phần việc còn lại tùy thuộc vào sếp tôi.” Jerome chăm chú nghe, lông mày nhíu lại. “Ông không thể à? Ồ, thật là đáng xấu…”

Nhưng Peeples lại đang nói tiếp. Mồ hôi trên trán Jerome không còn là thứ tưởng tượng nữa. Cậu với tay qua bàn, chụp lấy bút của Hodges, và bắt đầu viết nguệch ngoạc. Vừa viết, cậu vừa liên tục nhả một tràng những tiếng ừ hứ và được rồi và tôi hiểu. Cuối cùng thì:

“Chà, thật là tuyệt quá. Tuyệt vô cùng. Tôi tin chắc ông Schron có thể hài lòng với việc này. Ông đã giúp rất nhiều, ông Peeples. Nên tôi sẽ chỉ…” Cậu lắng nghe thêm một lúc. “Vâng, đó là một chuyện khủng khiếp. Tôi tin là ông Schron đang giải quyết với một số… ừm… một số khía cạnh của chuyện đó ngay lúc chúng ta nói chuyện đây, nhưng tôi thực sự không biết bất kỳ điều… ông biết à? Oao! Ông Peeples, ông thật là tuyệt. Vâng, tôi sẽ đề cập điều đó. Chắc chắn tôi sẽ làm. Cảm ơn, ông Peeples.”

Cậu ngắt máy và tì hai cườm tay vào hai thái dương, như thể để dẹp yên một cơn đau đầu.

“Chúa ơi, căng thẳng quá đi mất. Anh ta muốn nói về những gì xảy ra hôm qua. Và muốn cháu nói với người thân của cô Janey là công ty Vigilant sẵn sàng giúp đỡ bằng bất kỳ cách gì có thể.”

“Tuyệt lắm, bác chắc chắn anh ta sẽ nhận được bằng khen cho vào hồ sơ, nhưng…”

“Anh ta còn bảo anh ta đã nói chuyện với cái ông có chiếc xe bị nổ tung. Anh ta đã thấy ảnh của bác trên bản tin sáng nay.”

Hodges không ngạc nhiên và trong giây phút này, ông cũng chẳng quan tâm. “Cháu có hỏi được tên không? Hãy nói là cháu lấy được một cái tên.”

“Tên của gã IT thì không, nhưng cháu đã lấy được tên của công ty hắn làm việc. Công ty ấy tên là Cyber Patrol. Peeples nói họ đi lại trong những chiếc VW Beetle màu xanh. Anh ta bảo lúc nào cũng thấy họ ở Sugar Heights, và không lẫn vào đâu được. Anh ta đã thấy một phụ nữ và một người đàn ông lái những chiếc xe đó, cả hai có lẽ khoảng ngoài hai mươi tuổi. Theo lời anh ta thì người phụ nữ ‘kiểu như dân đồng tính’.”

Hodges thậm chí chưa bao giờ cân nhắc ý tưởng rằng tên Sát nhân Mercedes có khi thực ra lại là Mụ Sát nhân Mercedes. Ông cho rằng về lý thuyết thì điều đó là hoàn toàn có thể, và sẽ là giải pháp ngon lành cho một cuốn tiểu thuyết của Agatha Christie, nhưng đây là đời thực. “Anh ta có bảo tên đó trông như thế nào không?” Jerome lắc đầu.

“Đi vào phòng làm việc của bác nào. Cháu có thể cầm lái cái máy tính và bác sẽ làm lái phụ.”

Chưa đến một phút sau, họ đã đang nhìn vào một dãy ba chiếc VW Beetle màu xanh với dòng chữ CYBER PATROL in hai bên. Đó không phải là một công ty độc lập, mà là một phần của chuỗi cửa hàng tên là Disount Electronix với một cửa hàng bán lẻ lớn trong thành phố. Nó được đặt trong Birch Hill Mall.

“Chúa ơi, cháu đã mua đồ ở đó,” Jerome nói. “Cháu đã mua hàng ở đó rất nhiều lần. Trò chơi video, thiết bị máy tính, cả rổ DVD phim chưởng hạ giá.”

Bên dưới ảnh xe Beetle là dòng chữ HÃY GẶP NHỮNG CHUYÊN GIA. Hodges với qua vai Jerome và nhấp chuột vào đó, Ba bức ảnh hiện ra. Thứ nhất là một cô gái có gương mặt hẹp với mái tóc vàng xỉn. Thứ hai là một gã múp míp đeo kính kiểu John Lennon và vẻ mặt nghiêm trọng. Thứ ba là một tay nói chung là đẹp trai với mái tóc nâu chải ngay ngắn và nụ cười cứng đờ gượng gạo. Những cái tên bên dưới là FREDDI LINKLATTER, ANTHONY FROBISHER và BRADY HARTSFIELD.

“Giờ thì sao?” Jerome nói.

“Giờ chúng ta đi một vòng. Trước hết bác phải lấy cái này đã.”

Hodges vào phòng ngủ và bấm mã số chiếc két nhỏ trong tủ. Bên trong, cùng với hai hợp đồng bảo hiểm và một vài giấy tờ tài chính khác, là một tập buộc dây nịt những thẻ nhựa tráng laminate giống chiếc thẻ ông đang mang trong ví. Cảnh sát thành phố được cấp thẻ chứng minh mới hai năm một lần, và mỗi lần nhận thẻ mới, ông lại cất thẻ cũ vào trong này. Sự khác biệt mấu chốt là không tấm nào trong mớ thẻ cũ có dòng ĐÃ NGHỈ HƯU màu đỏ đóng ngang bên trên. Ông rút tấm thẻ hết hạn vào tháng Mười hai năm 2008, bỏ thẻ chứng minh cuối cùng của mình ra khỏi ví, và thay nó bằng chiếc ông vừa lấy trong két ra. Tất nhiên trưng nó ra lại là một tội nữa - luật bang điều 190.25, tội mạo danh sĩ quan cảnh sát, tội hình sự loại E có thể phải chịu mức phạt 25.000 đô la, năm năm tù, hoặc cả hai - nhưng ông hơi đâu mà lo đến những thứ đó.

Ông nhét ví vào túi sau, đã định đóng két, rồi nghĩ lại. Trong đó còn một thứ nữa mà ông có thể muốn: một cái vỏ da nhỏ và dẹt trông như thứ mà một người đi lại thường xuyên có thể dùng để nhét hộ chiếu vào. Đó cũng là của bố ông.

Ông nhét nó vào túi cùng với cái Happy Slapper.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.