Hodges băng ngang qua khu quầy riêng của Phòng Thanh tra, đương đầu với những cái liếc mắt tò mò và những câu hỏi đầy ngụ ý bằng vẻ mặt lạnh lùng như đá chỉ giãn ra đúng một lần. Cassie Sheen, người ông đã làm việc nhiều nhất mỗi khi Pete nghỉ phép, nói, “Nhìn ông kìa. Vẫn còn sống và lại còn xấu xí hơn bao giờ hết.”
Ông mỉm cười. “Nếu đây không phải là Cassie Sheen, thì chắc là nữ hoàng Botox rồi.” Ông giơ tay lên giả vờ đỡ đòn khi cô ta nhấc cái chặn giấy trên bàn lên và vung vẩy nó. Tất cả có cảm giác như vừa giả tạo vừa chân thực. Giống như một vụ mấy ả đàn bà ẩu đả trên chương trình ti vi buổi chiều.
Trong hành lang, có một dãy ghế gần những chiếc máy bán đồ ăn vặt và nước giải khát. Dì Charlotte và cậu Henry ngồi trên hai chiếc ghế ở đó. Holly không đi cùng họ, và Hodges sờ tay vào chiếc hộp kính trong túi quần theo bản năng. Ông hỏi thăm cậu Henry xem ông ta có thấy đỡ hơn không. Cậu Henry nói rằng có, và cảm ơn. Ông quay sang dì Charlotte và hỏi bà ta thế nào rồi.
“Tôi ổn. Tôi lo là lo cho Holly. Tôi nghĩ nó đang tự dằn vặt, vì nó là lý do… anh biết đấy.”
Hodges biết. Lý do Janey lái xe của ông. Tất nhiên là đằng nào thì Janey cũng sẽ ở đó, nhưng ông không tin điều đó có thể lại thay đổi cảm giác của Holly.
“Tôi mong là anh sẽ nói chuyện với nó. Không hiểu sao nó gắn bó với anh.” Mắt bà ta ánh lên vẻ khó chịu. “Giống như anh gắn bó với Janelle. Chắc hẳn anh phải có cách gì đó.”
“Tôi sẽ làm thế,” Hodges nói, và ông sẽ làm, nhưng Jerome sẽ nói chuyện với Holly trước đã. Ấy là nếu như số điện thoại trên hộp kính có tác dụng. Theo như ông biết, đó là số của một đường dây điện thoại cố định ở… đâu ấy nhỉ? Cincinnati? Cleveland?”
“Tôi hy vọng chúng tôi không bị đề nghị nhận dạng con bé,” cậu Henry nói. Một tay ông ta cầm cốc cà phê bằng nhựa xốp. Ông ta hầu như chưa động gì đến nó, và Hodges không lấy làm ngạc nhiên. Cà phê của sở cảnh sát vẫn khét tiếng xưa nay. “Làm sao chúng tôi làm được? Con bé bị nổ tan tành.”
“Đừng có ngớ ngẩn như thế,” dì Charlotte nói. “Họ không muốn chúng ta làm thế đâu. Họ không thể.”
Hodges nói, “Nếu cô ấy từng được lấy dấu vân tay - hầu hết mọi người đều thế - thì họ sẽ làm theo cách đó. Có thể họ sẽ cho quý vị xem những bức ảnh chụp quần áo cô ấy, hoặc những đồ trang sức riêng tư.”
“Làm sao chúng tôi biết đồ trang sức của nó được?” dì Charlotte khóc lóc. Một viên cảnh sát đang mua nước ngọt quay sang nhìn bà ta. “Mà tôi thì hầu như không để ý là nó mặc gì nữa.”
Hodges thì lại đoán bà ta đã soi giá từng mũi chỉ, nhưng ông không nhận xét gì. “Có thể họ sẽ có vài câu hỏi khác.” Một số câu về ông. “Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Có thang máy, nhưng Hodges chọn đi cầu thang bộ. Đến chiếu nghỉ của một nhịp cầu thang, ông dựa người vào tường, mắt nhắm nghiền, và thở một mạch cả nửa tá những hơi dài, hổn hển. Giờ thì nước mắt đã chảy. Ông lấy ống tay áo lau chúng đi. Dì Charlotte đã bày tỏ nỗi lo lắng về Holly - một nỗi lo lắng mà Hodges cũng chia sẻ - nhưng không hề có chút thương đau nào về người cháu gái bị nổ tan thành từng mảnh của bà ta. Ông đoán mối quan tâm lớn nhất của dì Charlotte đối với Janey lúc này là điều gì sẽ xảy ra vời khoản gia tài béo bở mà Janey thừa kế từ chị gái.
Mình hy vọng cô ấy để lại nó cho một bệnh viện chết tiệt nào đó dành cho chó, ông nghĩ bụng.
Hodges ngồi xuống với một hơi thở hắt ra phì phò. Sử dụng một bậc thang làm chiếc bàn dã chiến, ông mở cái hộp kính ra và, lấy trong ví của mình, một mảnh giấy ghi chép nhàu nhĩ với hai dãy số trên đó.