[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 5 - GỌI HỒN-Chương 96 : GỌI HỒN 5.24




Hodges lại có mặt trong Phòng Thẩm vấn số 4 - IR4, căn phòng may mắn của ông - nhưng lần này ông phía bên kia của chiếc bàn, đối mặt với Pete Huntley và cộng sự mới của Pete, cô nàng là bắt mắt với mái tóc dài màu đỏ và đôi mắt màu xám như có lẻ sương phủ. Cuộc thẩm vấn diễn ra thân tình, nhưng điều đó cũng không thay đổi thực tế cơ bản: xe của ông đã nổ tung và một người phụ nữ đã bị giết. Một thực tế khác là thẩm vấn vẫn là thẩm vấn.

“Nó có dính dáng gì đến tên Sát nhân Mercedes không?” Pete hỏi. “Anh nghĩ sao, Billy? Ý tôi là, như thế là khả dĩ nhất còn gì, anh thấy sao? Căn cứ vào việc nạn nhân là em gái của Olivia Trelawney?”

Thế đấy: nạn nhân. Người phụ nữ đã ngủ với ông, sau cái cột mốc trong đời mà ông đã ngỡ sẽ chẳng bao giờ ngủ với người đàn bà nào nữa. Người phụ nữ đã khiến ông cười và mang cho ông cảm giác yên bình, người phụ nữ chẳng kém gì Pete Huntley trước kia trong vai trò là cộng sự của ông trong cuộc điều tra cuối cùng này. Người phụ nữ chun mũi lại với ông và nhại tiếng ừ của ông. Cậu đừng có bao giờ để tôi nghe thấy cậu gọi họ là nạn nhân, Frank Sledge đã bảo ông, hồi những ngày xưa ấy… nhưng ngay lúc này ông phải chấp nhận điều đó.

“Tôi không hiểu sao lại liên quan được,” ông nói nhẹ nhàng. “Tôi biết nhìn thì có vẻ thế, nhưng thỉnh thoảng một điếu xì gà cũng chỉ là một làn khói và trùng hợp chỉ đơn giản là trùng hợp thôi.”

“Làm thế nào mà anh…” Isabelle Jaynes mở lời, rồi lắc đầu “Đó là câu hỏi không chính xác. Tại sao anh lại gặp cô ấy? Hay là anh đang tự điều tra vụ City Center?” Đóng vai ông chú ở cấp độ cực hoành tráng mới là điều cô ta không nói ra, có lẽ vì còn ngại Pete. Xét cho cùng, dù sao thì họ cũng đang thẩm vấn chính người đồng đội cùng vào sống ra chết ngày trước của Pete, người đàn ông hộ pháp này đang mặc quần âu nhàu nhĩ và áo sơ mi loang lổ vết máu, chiếc cà vạt ông tròng vào sáng nay giờ đã bị kéo xuống lưng chừng bộ ngực khổng lồ.

“Tôi có thể uống chút nước trước khi bắt đầu được không? Tôi vẫn còn choáng váng. Cô ấy là một phụ nữ tử tế.”

Janey còn hơn thế cả tỷ lần, nhưng phần lạnh lùng trong đầu ông, thứ mà - trong lúc này - đang giam giữ phần sôi nóng ở yên trong lồng, nói với ông rằng đi như thế là đúng đường, hành trình dẫn dắt vào phần còn lại của câu chuyện giống như một ngã rẽ nhỏ dẫn vào con đường cao tốc bốn làn xe. Pete đứng lên và đi ra ngoài. Isabelle không nói gì cho đến khi anh ta quay lại, chỉ chăm chú nhìn Hodges với đôi mắt xám mờ sương.

Hodges uống ực một hơi hết nửa cốc giấy, rồi nói, “Được rồi. Nó bắt đầu từ bữa trưa của chúng ta ở DeMasio’s, Pete. Nhớ chứ?”

“Chắc chắn rồi.”

“Tôi đã hỏi cậu về những vụ án mà chúng ta đang điều tra tôi muốn nói đến những vụ lớn - lúc tôi nghỉ hưu, nhưng vụ mà tôi thực sự quan tâm là vụ Thảm sát City Center. Tôi nghĩ là cậu đã biết điều đó rồi.”

Pete không nói gì, nhưng khẽ mỉm cười.

“Cậu có nhớ tôi đã hỏi là cậu có bao giờ băn khoăn về bà Trelawney không? Cụ thể là liệu có phải bà ta đã nói thật về chuyện không có chìa khóa dự phòng?”.

“Ừ hứ.”

“Điều tôi thực sự trăn trở là chúng ta đã đối xử công bằng với bà ấy chưa. Hay là chúng ta đã tự che mắt mình vì cái kiểu của bà ấy.”

“Anh nói cái kiểu của bà ấy là thế nào?”

“Một người khiến ta khó chịu. Vừa bứt rứt lại kênh kiệu và dễ chạm tự ái. Để có cái nhìn cho đúng, hãy thử đảo ngược một phút và nghĩ đến tất cả những kẻ đã tin Donald Davis khi hắn khẳng định rằng hắn vô tội. Tại sao? Bởi vì hắn không bứt rứt, kênh kiệu và dễ chạm tự ái. Hắn thực sự đã diễn rất đạt vai người chồng đau khổ dằn vặt, và hắn lại còn đẹp trai nữa chứ. Tôi đã nhìn thấy hắn trên Kênh 6 một lần, và cặp đùi của cô dẫn chương trình tóc vàng hoe xinh đẹp ấy đã ép chặt vào nhau theo đúng nghĩa đen luôn.”

“Tởm quá,” Isabelle nói, nhưng cô ta nói câu đó với một nụ cười.

“Ừ, nhưng đúng thôi. Hắn là một kẻ quyến rũ. Trong khi đó thì Olivia Trelawney lại không quyến rũ. Vậy nên tôi bắt đầu tự hỏi liệu có bao giờ chúng ta đánh giá một cách công bằng câu chuyện của bà ấy chưa.”

“Có mà,” Pete điềm nhiên nói.

“Có thể là có. Dù sao thì, nhìn tôi mà xem, tôi nghỉ hưu rồi, tha hồ nhiều thời gian. Quá nhiều thời gian. Và một hôm - ngay trước khi tôi rủ cậu đi ăn trưa, Pete - tôi tự nhủ, Giả sử là bà ta đã nói thật. Nếu vậy, chiếc chìa khóa thứ hai đã ở đâu? Và rồi - đó là ngay sau bữa trưa của chúng ta - tôi lên mạng Internet và bắt đầu tìm hiểu đôi chút. Và hai người có biết tôi đã tìm thấy gì không? Một trò công nghệ cao được gọi là ‘đánh cắp mắt thần’.”

“Cái đó là thế nào?” Isabelle hỏi.

“Ôi, trời,” Pete nói. “Anh thực sự nghĩ là một thiên tài máy tính nào đó đã đánh cắp tín hiệu chìa khóa của bà ta à? Và sau đó tình cờ lại tìm thấy chìa khóa dự phòng nhét trong hộc đựng đồ hoặc dưới ghế chăng? Cái chìa khóa dự phòng mà bà ta bỏ quên? Ít có khả năng trùng hợp như thế lắm, Bill. Nhất là khi ta bổ sung thực tế rằng hoàn toàn có thể đặt chân dung người phụ nữ đó bên cạnh mục Loại A[44] trong từ điển.”

Một cách bình tĩnh, như thể không phải mới ba tiếng đồng hồ trước chính ông đã dùng áo khoác của mình để che phủ cho cánh tay đứt rời của người phụ nữ mình yêu, Hodges tóm tắt những gì Jerome tìm ra về mánh ăn trộm, giới thiệu về nó như thể nghiên cứu của chính mình. Ông kể cho họ rằng ông đã tới tòa chung cư ở đại lộ Lake để hỏi thăm mẹ của Olivia Trelawney (“tôi cũng không chắc là lúc đó bà ấy còn sống hay không”) và tìm thấy em gái của Olivia, Janelle, đang sống ở đó. Ông không đả động gì đến chuyện mình đến ngôi nhà ở Sugar Heights và cuộc nói chuyện với Radney Peeples, tay bảo vệ làm việc cho công ty Vigilant, vì điều đó có thể dẫn đến những câu hỏi mà ông sẽ buộc phải trả lời. Cuối cùng thì họ sẽ lần ra, nhưng lúc này ông đã tiến gần đến tên Sát nhân Mercedes, ông biết là thế. Tất cả những gì ông cần là một chút thời gian.

Ông hy vọng thế.

“Cô Patterson cho tôi biết là mẹ cô ấy một nhà dưỡng lão cách đây khoảng ba mươi dặm - Suruly Acres. Cô ấy đề nghị tới đó cùng tôi và lo phần giới thiệu. Nhờ vậy tôi có thể hỏi được vài câu.”

“Tại sao cô ấy lại làm thế?” Isabelle hỏi.

“Vì cô ấy nghĩ có thể chúng ta đã dồn ép chị gái cô ấy, và điều đó khiến bà ta tự tử.”

“Vớ vẩn,” Pete nói.

“Tôi sẽ không tranh cãi với cậu về điều đó, nhưng cậu hiểu được suy nghĩ ấy, đúng không? Và cả hy vọng sẽ xóa bỏ cho chị cô ấy tội sao nhãng?”

Pete ra hiệu cho ông tiếp tục. Hodges làm theo, sau khi uống nết cốc nước. Ông muốn ra khỏi đây. Đến lúc này có lẽ gã Mercedes đã đọc tin nhắn của Jerome rồi. Nếu thế, có thể hắn sẽ bỏ chạy. Hodges thấy vậy cũng tốt. Một kẻ đang chạy sẽ dễ bị phát hiện hơn là một kẻ đang ẩn náu.

“Tôi đã hỏi bà cụ và không thu được gì. Tất cả những gì tôi làm được là khiến bà ấy đau lòng. Không bao lâu sau, bà ấy bị đột quị và qua đời.” Ông thở dài. “Cô Patterson - Janelle - đã rất đau khổ.”

“Cô ấy có oán trách anh không?” Isabelle hỏi.

“Không. Vì chính cô ấy cũng ủng hộ ý tưởng đó. Sau đó, khi mẹ cô ấy qua đời, cô ấy không biết ai khác trong thành phố ngoài y tá của mẹ mình, bản thân bà này cũng già yếu lắm rồi. Tôi đã cho cô ấy số của tôi, và cô ấy gọi cho tôi. Cô ấy nói cần giúp đỡ, nhất là với một đám họ hàng đang bay đến mà cô ấy hầu như không biết gì về họ, và tôi đã sẵn lòng giúp. Janelle lo viết cáo phó. Tôi phụ trách sắp xếp mọi việc.”

“Tại sao cô ấy lại ở trong xe ông khi nó phát nổ?”

Hodges giải thích về cơn bùng nổ của Holly. Ông không đề cập đến việc Janey lấy chiếc mũ mới của ông đúng vào phút chót, không phải vì nó sẽ làm lung lay câu chuyện mà vì điều đó thật quá đau đớn.

“Được rồi,” Isabelle nói. “Anh đã gặp em gái của Olivia Trelawney, và anh có cảm tình với cô ấy đủ để gọi cô ấy bằng tên riêng. Cô em gái sắp xếp cho anh một cuộc nói chuyện với bà mẹ. Bà mẹ bị đột quị và qua đời, có thể là vì hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện khiến bà ấy quá kích động. Cô em gái bị bom nổ chết sau đám tang - trong xe của anh - và anh vẫn không thấy có gì liên quan đến tên Sát nhân Mercedes?”

Hodges xòe tay ra. “Làm sao tên đó biết được tôi đang dò hỏi? Tôi đâu có đăng quảng cáo trên báo.” Ông quay sang Pete. “Tôi không hề nói với bất kỳ ai về chuyện đó, kể cả với cậu.”

Pete rõ ràng vẫn còn đang đăm chiêu với ý nghĩ cảm xúc cá nhân của họ đối với bà Olivia Trelawney có thể đã phủ bóng lên cuộc điều tra, nhìn anh ta có vẻ tư lự. Hodges cũng không quá bận tâm, vì đó chính xác là những gì đã xảy ra. “Không, anh chỉ lừa hỏi tôi về vụ đó trong bữa trưa thôi.”

Hodges ngoác miệng cười nhăn nhở với anh ta. Nó khiến bụng ông quặn thắt vào như trò gấp giấy origami. “Này,” ông nói, “thì bữa đó tôi mời còn gì nữa, không đúng à?”

“Còn ai khác có thể muốn đánh bom anh sang thế giới bên kia nữa?” Isabelle hỏi. “Anh có tên trong danh sách bé hư của ông già Noel à?”

“Nếu buộc phải đoán, tôi sẽ đặt tiền vào Gia đình Abbascia. Chúng ta đã trừ khử bao nhiêu tên chết giẫm bọn chúng vì vụ súng đạn hồi 2004 nhỉ, Pete?”

“Khoảng hơn tá gì đó, nhưng…”

“Ừ, và phanh phủi thêm gấp đôi thế một năm sau đó. Chúng ta đã ghè vụn chúng, và Fabby Mũi to đã tuyên bố chúng sẽ xử cả hai chúng ta.”

“Billy, bọn Abbascia không thể xử được ai hết. Fabrizio chết rồi, em trai hắn thì đang ở trong bệnh viện tâm thần, hắn tưởng mình là Napoleon hoặc ai đó khác, những thằng còn lại thì đang trong tù.” Hodges chỉ giương mắt lên nhìn anh ta.

“Được rồi,” Pete nói, “cứ cho là ta không bao giờ bắt được hết lũ gián chuột ấy, nhưng như thế vẫn thật điên rồ. Với tất cả sự tôn trọng, nhưng anh chỉ là một gã cớm về hưu thôi. Ốm tha già thải.”

“Chính xác. Có nghĩa là chúng có thể săn lùng tôi mà không làm to chuyện trong khi cậu vẫn còn nguyên một cái phù hiệu vàng gắn vào ví.”

“Ý tưởng đó thật lố bịch,” Isabelle nói, và khoanh tay lại dưới ngực như muốn nói, Hãy dừng câu chuyện ở đây đi.

Hodges nhún vai. “Kẻ nào đó đã tìm cách khiến tôi nổ banh xác và tôi thì không thể tin được bằng cách nào đó tên Sát nhân Mercedes đã có linh cảm về việc tôi đang điều tra vụ Chìa khóa Mất tích. Mà cho dù hắn có biết đi chăng nữa, thì sao hắn lại bám theo tôi chứ? Làm sao chuyện này lại dính đến hắn được?”

“Hừm, hắn bị điên,” Pete nói. “Lý do trước tiên là như thế được chưa nào?”

“Tất nhiên, nhưng tôi nhắc lại - làm sao mà hắn biết được?”

“Không hiểu. Nghe này, Billy, anh có đang che giấu điều gì không vậy? Bất kỳ điều gì?”

“Không.”

“Tôi lại nghĩ là có đấy,” Isabelle nói. Cô ta nghiêng đầu. “Này, anh không ngủ với cô ấy đấy chứ hả?”

Hodges hướng ánh mắt về phía cô ta. “Cô nghĩ gì vậy, Izzy? Cứ nhìn tôi xem.”

Cô ta nhìn thẳng vào mắt ông trong giây lát, rồi lãng đi. Hodges không tin nổi là cô ta đã đến gần sát sạt như thế. Trực giác của phụ nữ, ông nghĩ, và sau đó, Có lẽ mình không giảm thêm cân nào lại là hay, hoặc lại đi bôi mấy cái thứ rác rưởi chỉ dành riêng cho Đàn ông lên tóc.

“Nghe này Pete. Tôi muốn ra khỏi đây. Về nhà uống một lon bia và cố suy nghĩ về chuyện này.”

“Anh thề mà không che giấu điều gì chứ? Giờ là giữa anh và tôi thôi.” Hodges bỏ qua cơ hội cuối cùng này mà không một chút ấy náy. “Không gì hết.”

Pete dặn ông duy trì liên lạc; họ muốn ông đến vào ngày mai hoặc thứ Sáu để lấy lời khai chính thức.

“Không vấn đề gì. Mà Pete này? Trong thời gian tới, tôi sẽ kiểm tra xe kỹ càng một lượt trước khi lái, nếu tôi mà là cậu.”

Ra đến cửa, Pete quàng một cánh tay qua vai Hodges và ôm lấy ông. “Tôi lấy làm tiếc về chuyện này,” anh ta nói. “Về những gì đã xảy ra và về tất cả những câu hỏi.”

“Không sao mà. Các cậu chỉ làm việc của mình.”

Pete siết chặt vòng tay và thì tầm vào tai Hodges, “Anh vẫn đang giấu. Anh nghĩ dạo này tôi uống thuốc lú à?”

Trong khoảnh khắc, Hodges đã cân nhắc lại các lựa chọn. Và rồi ông nhớ đến câu nói của Janey, Hắn là của chúng ta.

Ông cầm lấy hai cánh tay Pete, nhìn thẳng vào mặt anh ta, và nói, “Tôi cũng mù tịt về chuyện này như cậu thôi. Tin tôi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.