Có thể là Holly Gibney, hay còn gọi là Holly Lúng búng, có những vấn đề về tâm thần, nhưng cả những loại thuốc thần kinh mà cô uống hay những điếu thuốc lá cô hút vụng trộm đều không khiến cô chậm đi về thể chất. Cậu Henry đạp lút phanh và cô vọt ra khỏi chiếc Chevy trong khi tiếng nổ vẫn còn chưa dứt.
Hodges ở ngày sau cô, chạy cuống cuồng. Có một cơn đau nhói trong ngực và ông nghĩ có lẽ mình đang lên cơn đau tim. Một phần trong ông thực sự hy vọng là thế, nhưng cơn đau biến mất. Khách bộ hành phản ứng như họ vẫn luôn làm mỗi khi có hành động bạo lực khoan thủng một lỗ của cái thế giới mà trước đó họ vẫn coi là chuyện đương nhiên. Vài người quỳ mọp xuống vỉa hè và che đầu. Những người khác đang chết sững tại chỗ, như tượng. Vài chiếc xe dừng lại; hầu hết lại tăng tốc và rời khỏi khu vực đó ngay lập tức. Một trong số đó là chiếc Subaru màu bùn.
Trong khi Hodges huỳnh huỵch chạy sát sau cô em họ đầu óc không ổn định của Janey, tin nhắn cuối cùng của tên Sát nhân Mercedes vang lên trong đầu ông như tiếng trống lễ: Tao sẽ giết mày. Mày sẽ không kịp thấy tao ra tay đâu. Tao sẽ giết mày. Mày sẽ không kịp thấy tao ra tay đâu. Tao sẽ giết mày. Mày sẽ không kịp thấy tao ra tay đâu…
Ông vòng đến góc đường, loạng choạng trên gót trơn của đôi giày tây hiếm khi xỏ chân đến, và suýt chút nữa thì ông lao sầm vào Holly vừa mới dừng sững lại, đôi vai cô xuôi xuống và chiếc túi xách lủng lẳng một bên tay. Cô đang trân trối nhìn những gì còn lại từ chiếc Toyota của Hodges. Thân xe đã bị thổi bay rời hẳn khu trục và đang bốc cháy dữ dội giữa một đống mảnh kính. Chiếc ghế sau nằm vật nghiêng sang một bên cách đó hơn bảy mét, lớp bọc ngoài tả tơi của nó đang cháy. Một người đàn ông loạng choạng như say rượu bên kia đường, ôm cái đầu đang chảy máu. Một người phụ nữ đang ngồi trên lề đường bên ngoài cửa hàng bán thiệp và quà tặng có cửa sổ trưng bày vỡ vụn, và trong một khoảnh khắc điên rồ ông nghĩ đó là Janey, nhưng người này mặc váy màu xanh và tóc bà ta màu xám và tất nhiên đó không phải là Janey, không thể nào là Janey được.
Ông nghĩ, đây là lỗi của mình. Nếu mình dùng khẩu súng của cha từ hai tuần trước, cô vẫn còn sống.
Vẫn còn đủ chất cớm bên trong ông để gạt ý nghĩ đó sang một bên (mặc dù nó không biến mất một cách dễ dàng). Một trạng thái tỉnh táo lạnh lùng đến choáng váng tràn vào thế chỗ. Đây không phải là lỗi của ông. Đó là lỗi của thằng chó đẻ đã đặt bom. Cũng chính là thằng chó đẻ đã lái một chiếc xe ăn trộm vào đám đông tìm việc ở City Center.
Hodges thấy độc nhất một chiếc guốc cao gót đen nằm trong vũng máu, ông thấy một cánh tay tiện rời trong ống tay áo đang âm ỉ cháy nằm trong rãnh nước như một thứ rác rưởi vứt đi của ai đó, và động cơ trong óc ông đã vào số. Chỉ chút nữa thôi là cậu Henry và dì Charlotte sẽ ở đây, và thế có nghĩa là không còn nhiều thời gian nữa.
Ông chụp lấy vai Holly và xoay người cô lại. Tóc cô đã bung khỏi cái búi kiểu công chúa Leia và đang rủ xuống má. Đôi mắt mở to của cô nhìn xuyên vào ông. Đầu óc ông - lạnh lùng hơn bao giờ hết - biết rằng với tình trạng này thì cô chẳng có tác dụng gì với ông cả. Đầu tiên, ông tát vào một bên má, rồi bên kia. Không mạnh, nhưng đủ để khiến mi mắt cô chớp chớp.
Mọi người gào thét. Còi xe rú inh ỏi, và thiết bị báo động của hai ba chiếc xe kêu ầm ĩ. Ông ngửi thấy mùi xăng, mùi cao su cháy, mùi nhựa tan chảy.
“Holly. Holly. Nghe tôi này.”
Cô đang nhìn, nhưng cô có nghe thấy gì không? Ông không biết, và không còn thời gian nữa.
“Tôi yêu cô ấy, nhưng cô không được nói với ai. Cô không được nói với ai là tôi yêu cô ấy. Có thể là sau này, nhưng bây giờ thì không. Cô hiểu chứ?” Cô gật đầu.
“Tôi cần số di động của cô. Và có thể tôi cần cả cô nữa.” Đầu óc lạnh lùng của ông hy vọng là sẽ không cần, và rằng chiều nay ngôi nhà ở Sugar Heights sẽ không có ai, nhưng ông không cho là thế. Mẹ Holly và ông cậu sẽ phải rời đi, ít nhất là một thời gian, nhưng Charlotte sẽ không muốn con gái bà ta đi cùng họ.
Vì Holly có vấn đề thần kinh. Holly rất mong manh. Hodges tự hỏi cô đã lên cơn bao nhiêu lần rồi, và không biết đã tìm cách tự tử bao giờ chưa. Những ý nghĩ đó lởn vởn trong đầu ông như những vệt sao băng, thoáng ở đó, loáng sau đã vụt biến mất. Ông không có thời gian cho tình trạng thần kinh mong manh của Holly.
“Khi mẹ và cậu cô đến đồn cảnh sát, hãy bảo họ là cô không cần ai ở cùng mình. Hãy bảo họ là cô ở một mình cũng không sao. Cô làm được không?” Cô gật đầu, mặc dù hầu như chắc chắn là cô chẳng hiểu ông đang nói đến chuyện gì nữa.
“Có người sẽ gọi cho cô. Đó có thể là tôi, hoặc có thể là một cậu thanh niên tên là 21
◄○►
Có thể là Holly Gibney, hay còn gọi là Holly Lúng búng, có những vấn đề về tâm thần, nhưng cả những loại thuốc thần kinh mà cô uống hay những điếu thuốc lá cô hút vụng trộm đều không khiến cô chậm đi về thể chất. Cậu Henry đạp lút phanh và cô vọt ra khỏi chiếc Chevy trong khi tiếng nổ vẫn còn chưa dứt.
Hodges ở ngày sau cô, chạy cuống cuồng. Có một cơn đau nhói trong ngực và ông nghĩ có lẽ mình đang lên cơn đau tim. Một phần trong ông thực sự hy vọng là thế, nhưng cơn đau biến mất. Khách bộ hành phản ứng như họ vẫn luôn làm mỗi khi có hành động bạo lực khoan thủng một lỗ của cái thế giới mà trước đó họ vẫn coi là chuyện đương nhiên. Vài người quỳ mọp xuống vỉa hè và che đầu. Những người khác đang chết sững tại chỗ, như tượng. Vài chiếc xe dừng lại; hầu hết lại tăng tốc và rời khỏi khu vực đó ngay lập tức. Một trong số đó là chiếc Subaru màu bùn.
Trong khi Hodges huỳnh huỵch chạy sát sau cô em họ đầu óc không ổn định của Janey, tin nhắn cuối cùng của tên Sát nhân Mercedes vang lên trong đầu ông như tiếng trống lễ: Tao sẽ giết mày. Mày sẽ không kịp thấy tao ra tay đâu. Tao sẽ giết mày. Mày sẽ không kịp thấy tao ra tay đâu. Tao sẽ giết mày. Mày sẽ không kịp thấy tao ra tay đâu…
Ông vòng đến góc đường, loạng choạng trên gót trơn của đôi giày tây hiếm khi xỏ chân đến, và suýt chút nữa thì ông lao sầm vào Holly vừa mới dừng sững lại, đôi vai cô xuôi xuống và chiếc túi xách lủng lẳng một bên tay. Cô đang trân trối nhìn những gì còn lại từ chiếc Toyota của Hodges. Thân xe đã bị thổi bay rời hẳn khu trục và đang bốc cháy dữ dội giữa một đống mảnh kính. Chiếc ghế sau nằm vật nghiêng sang một bên cách đó hơn bảy mét, lớp bọc ngoài tả tơi của nó đang cháy. Một người đàn ông loạng choạng như say rượu bên kia đường, ôm cái đầu đang chảy máu. Một người phụ nữ đang ngồi trên lề đường bên ngoài cửa hàng bán thiệp và quà tặng có cửa sổ trưng bày vỡ vụn, và trong một khoảnh khắc điên rồ ông nghĩ đó là Janey, nhưng người này mặc váy màu xanh và tóc bà ta màu xám và tất nhiên đó không phải là Janey, không thể nào là Janey được.
Ông nghĩ, đây là lỗi của mình. Nếu mình dùng khẩu súng của cha từ hai tuần trước, cô vẫn còn sống.
Vẫn còn đủ chất cớm bên trong ông để gạt ý nghĩ đó sang một bên (mặc dù nó không biến mất một cách dễ dàng). Một trạng thái tỉnh táo lạnh lùng đến choáng váng tràn vào thế chỗ. Đây không phải là lỗi của ông. Đó là lỗi của thằng chó đẻ đã đặt bom. Cũng chính là thằng chó đẻ đã lái một chiếc xe ăn trộm vào đám đông tìm việc ở City Center.
Hodges thấy độc nhất một chiếc guốc cao gót đen nằm trong vũng máu, ông thấy một cánh tay tiện rời trong ống tay áo đang âm ỉ cháy nằm trong rãnh nước như một thứ rác rưởi vứt đi của ai đó, và động cơ trong óc ông đã vào số. Chỉ chút nữa thôi là cậu Henry và dì Charlotte sẽ ở đây, và thế có nghĩa là không còn nhiều thời gian nữa.
Ông chụp lấy vai Holly và xoay người cô lại. Tóc cô đã bung khỏi cái búi kiểu công chúa Leia và đang rủ xuống má. Đôi mắt mở to của cô nhìn xuyên vào ông. Đầu óc ông - lạnh lùng hơn bao giờ hết - biết rằng với tình trạng này thì cô chẳng có tác dụng gì với ông cả. Đầu tiên, ông tát vào một bên má, rồi bên kia. Không mạnh, nhưng đủ để khiến mi mắt cô chớp chớp.
Mọi người gào thét. Còi xe rú inh ỏi, và thiết bị báo động của hai ba chiếc xe kêu ầm ĩ. Ông ngửi thấy mùi xăng, mùi cao su cháy, mùi nhựa tan chảy.
“Holly. Holly. Nghe tôi này.”
Cô đang nhìn, nhưng cô có nghe thấy gì không? Ông không biết, và không còn thời gian nữa.
“Tôi yêu cô ấy, nhưng cô không được nói với ai. Cô không được nói với ai là tôi yêu cô ấy. Có thể là sau này, nhưng bây giờ thì không. Cô hiểu chứ?” Cô gật đầu.
“Tôi cần số di động của cô. Và có thể tôi cần cả cô nữa.” Đầu óc lạnh lùng của ông hy vọng là sẽ không cần, và rằng chiều nay ngôi nhà ở Sugar Heights sẽ không có ai, nhưng ông không cho là thế. Mẹ Holly và ông cậu sẽ phải rời đi, ít nhất là một thời gian, nhưng Charlotte sẽ không muốn con gái bà ta đi cùng họ.
Vì Holly có vấn đề thần kinh. Holly rất mong manh. Hodges tự hỏi cô đã lên cơn bao nhiêu lần rồi, và không biết đã tìm cách tự tử bao giờ chưa. Những ý nghĩ đó lởn vởn trong đầu ông như những vệt sao băng, thoáng ở đó, loáng sau đã vụt biến mất. Ông không có thời gian cho tình trạng thần kinh mong manh của Holly.
“Khi mẹ và cậu cô đến đồn cảnh sát, hãy bảo họ là cô không cần ai ở cùng mình. Hãy bảo họ là cô ở một mình cũng không sao. Cô làm được không?” Cô gật đầu, mặc dù hầu như chắc chắn là cô chẳng hiểu ông đang nói đến chuyện gì nữa.
“Có người sẽ gọi cho cô. Đó có thể là tôi, hoặc có thể là một cậu thanh niên tên là Jerome. Jerome. Cô nhớ được cái tên đó chứ?”
Cô gật đầu, rồi mở xắc tay và lấy ra một chiếc hộp kính.
Thế này không ăn thua rồi, Hodges nghĩ bụng. Đèn thì sáng mà không có ai ở nhà. Dù sao ông vẫn phải cố. Ông chộp lấy vai cô.
“Holly, tôi muốn bắt kẻ đã làm chuyện này. Tôi muốn bắt hắn phải trả giá. Cô sẽ giúp tôi chứ?”
Cô gật đầu. Chẳng có biểu cảm gì trên mặt.
“Vậy thì hãy nói đi. Hãy nói là cô sẽ giúp tôi.”
Cô không nói. Thay vào đó cô lấy từ trong hộp ra một cặp kính và đeo nó vào như thể không hề có một chiếc xe đang cháy trên phố và cánh tay của Janey trong rãnh nước. Như thể không có những người đang gào thét và luôn cả âm thanh còi hụ đang ập tới. Như thể đây là một ngày trên bãi biển. Ông khẽ lay cô. “Tôi cần số điện thoại di động của cô.”
Cô gật đầu hưởng ứng nhưng không nói gì. Cô đóng xắc tay vào và quay phía chiếc xe đang cháy. Nỗi thất vọng sâu sắc nhất mà ông từng biết tràn qua trong Hodges, khiến bụng ông cuộn lên và đánh tan tác những ý nghĩ mới cách đó chỉ ba bốn mươi giây vẫn còn hoàn toàn tỉnh táo.
Dì Charlotte lạch bạch chạy vòng qua góc đường, mái tóc hầu hết là đen nhưng bạc ở chân - bay xõa ra sau. Cậu Henry bám sau. Khuôn mặt phì phị của ông ta trắng bợt chỉ trừ những chỗ đỏ ửng như mặt hề trên gò má.
“Sharlie, dừng lại?” cậu Henry gào lên. “Em nghĩ em bị đau tim mất?”
Chị ông ta chẳng đếm xỉa gì. Bà ta túm lấy khuỷu tay Holly, giật cô quay người lại, và ôm chầm lấy cô một cách dữ dội, dúi cái mũi không nhỏ nhắn cho lắm của Holly vào giữa ngực mình. “ĐỪNG NHÌN!” Charlotte rống lên, ngó sững. “ĐỪNG NHÌN, CON YÊU, ĐỪNG NHÌN VÀO ĐÓ!”
“Tôi không thể nào thở được,” cậu Henry tuyên bố. “Ông ta ngồi xuống vệ đường và gục đầu xuống. Lạy Chúa, hy vọng là con không sắp chết.”
Thêm những tiếng còi hụ nữa gia nhập với tiếng còi đầu tiên. Mọi người bắt đầu rón rén bước lại để thấy rõ hơn đống đổ nát đang bốc cháy trên phố. Một vài người lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Hodges nghĩ, Đủ thuốc nổ để làm nổ tung một chiếc xe. Hắn còn ngần nào nữa?
Dì Charlotte vẫn ghì cứng lấy Holly, lải nhải nài cô đừng có nhìn Holly không giãy giụa thoát ra, nhưng cô chìa một bàn tay ra phía sau. Có thứ gì đó trong ấy. Mặc dù ông biết có lẽ chỉ là mơ tưởng hão huyền, Hodges vẫn hy vọng thứ đó dành cho mình. Ông cầm lấy thứ cô chìa ra. Chính là chiếc hộp mà cô đựng kính lúc trước. Tên và địa chỉ của cô được in nổi trên đó bằng chữ vàng.
Có cả một số điện thoại.