Ông không đến muộn, và ông đội mũ. Janey bảo Hodges rằng trông ông thật tuyệt. Ông đáp lại rằng trông cô còn tuyệt hơn. Cô mỉm cười và hôn ông.
“Làm cho xong chuyện này nào,” ông nói.
Janey chun mũi và nói, “Ừ.”
Họ lái xe tới nhà tang lễ, họ lại một lần nữa là những người đến đầu tiên. Hodges đi cùng cô vào sảnh Yên nghỉ Vĩnh hằng. Cô nhìn quanh và gật đầu hài lòng. Tờ chương trình của buổi lễ đã được đặt trên ghế gấp. Quan tài đã không còn ở đó mà được thay thằng một chiếc bàn nhang nhác kiểu bàn thờ với những giỏ hoa mùa xuân bên trên. Nhạc của Brahms, được vặn nhỏ đến mức hầu như chẳng nghe thấy gì, đang được phát qua hệ thống âm thanh của nhà tang lễ.
“Ổn không?” Hodges hỏi.
“Thế là được rồi.” Cô hít một hơi thật sâu và nhắc lại câu ông đã nói trước đó hai mươi phút. “Làm cho xong chuyện này nào.”
Về cơ bản vẫn là nguyên xi đám người như hôm qua.
Janey chào hỏi họ cửa. Trong lúc cô bắt tay rồi trao những cái ôm và nói những câu theo thông lệ, Hodges đứng bên cạnh, lia mắt quét dòng xe đi qua. Ông không thấy gì đáng chú ý, bao gồm cả một chiếc Subaru nào đó màu bùn lăn bánh qua mà không hề giảm tốc độ.
Một chiếc Chevy đi thuê có dán decal của hãng âm thanh xe hơi Hertz bên kính chắn gió đi vòng ra sau chỗ bãi đỗ xe. Lát sau cậu Henry xuất hiện, cái bụng giám đốc núc ních đi trước dẫn đường. Dì Charlotte và Holly đi sau ông ta, Charlotte túm chặt vào chỗ ngay trên cùi chỏ cô con gái bằng bàn tay xỏ găng trắng tinh. Trong mắt Hodges, dì C. trông như nữ giám thị đang dẫn giải phạm nhân - có lẽ là một con nghiện ma túy - vào nhà tù của hạt. Holly còn nhợt nhạt hơn cả hôm trước, nếu điều đó là có thể. Cô vẫn mặc nguyên cái bao tải màu nâu chẳng ra làm sao ấy, và đã cắn bợt hầu hết chỗ son trên môi.
Cô trao cho Hodges một cái mỉm cười run rẩy. Hodges chìa tay ra, và cô túm lấy nó bằng cái siết chặt khiếp đảm cho đến khi Charlotte lôi cô vào Sảnh của Người quá cố.
Một giáo sĩ trẻ, từ nhà thờ mà bà Wharton vẫn đến cho đến ngày bà quá yếu để có thể đi lễ vào các ngày Chủ nhật, chủ trì buổi lễ. Anh ta đọc cái đoạn dễ đoán từ Sách Châm ngôn Kinh Thánh, đoạn nói về người phụ nữ đức hạnh. Hodges sẵn lòng quả quyết rằng người quá cố có lẽ còn đáng quý hơn cả hồng ngọc, nhưng cũng thấy nghi ngờ không biết bà có bao giờ động đến len và lanh. Dù sao cũng vẫn rất thi vị, và đến khi giáo sĩ kết thúc thì nước mắt đã chứa chan rồi. Có thể vị này còn trẻ thật, nhưng anh ta cũng đủ khôn ngoan để không cố tô vẽ về một người anh ta hầu như không biết gì. Thay vào đó, anh ta mời những ai có “kỷ niệm quý báu” về bà Elizabeth quá cố hãy bước lên. Mấy người làm theo, bắt đầu là Althea Greene, bà y tá, rồi kết thúc cô con gái còn lại. Janey nói bình tĩnh, ngắn gọn và đơn giản.
“Tôi ước bà và tôi có nhiều thời gian hơn,” cô kết thúc.