Tổ hợp Văn hóa và Nghệ thuật Trung Tây, hay còn gọi là MAC, dưới báo chí và Phòng Thương mại địa phương gọi là “Bảo tàng Louvre của vùng Trung Tây (người dân thành phố Trung Tây này gọi nó là “Louvah”). Công trình trải rộng trên khu đất vàng có điện tích 6 mẫu Anh ở trung tâm thành phố với điểm nhấn là một tòa nhà hình tròn mà Brady thấy giống như cái UFO xuất hiện ở cuối phim Close Encounters o the Third Kinh. Đó là Khán phòng Mingo.
Hắn đi lòng vòng ra phía sau khu vực bốc xếp, chỗ đó đang nhộn nhịp như một tổ kiến giữa ngày hè. Xe tải rầm rập tới lui, còn công nhân thì đang bốc dỡ đủ thứ, gồm cả - quái lạ nhưng là sự thật - những thứ trông như bộ phận của một chiếc đu quay. Có cả phông cảnh (hắn nghĩ người ta gọi chúng như thế) diễn tả bầu trời đêm đầy sao và bãi biển cát trắng với những cặp đôi bước đi tay trong tay bên mép nước. Đám công nhân, hắn để ý thấy, tất cả đều mang thẻ tên quanh cổ hoặc cài vào áo. Không ổn rồi.
Có một trạm an ninh gác lối vào khu bốc xếp, và điều đó cũng không ổn nốt, nhưng Brady vẫn lảng vảng lại gần, thầm nghĩ, Không liều không có ăn. Có hai bảo vệ. Một ở bên trong, vừa gặm bánh vòng vừa giám sát nửa tá màn hình video. Người kia ra ngoài để chặn Brady lại. Anh ta đeo kính đen. Brady nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt kính, với một nụ cười to đùng quen thuộc kiểu ôi-trời-chuyện-này-hay-đây trên mặt hắn.
“Giúp gì được anh đây?”
“Tôi chỉ băn khoăn không biết là có chuyện gì,” Brady nói. Hắn chỉ tay. “Cái kia trông như là một chiếc vòng đu quay đứng vậy.”
“Có buổi diễn lớn ở đây vào tối thứ Năm,” người bảo vệ nói. “Ban nhạc quảng bá album mới của họ. Kisses on the Midway, tôi nghĩ đó là tên album đấy.”
“Chà chà, kỳ công hoành tráng quá nhỉ?” Brady trầm trồ.
Tay bảo vệ khịt mũi. “Hát hò càng dở, thì sân khấu càng phải hoành tráng. Anh biết không? Khi Tony Bennett diễn ở đây hồi tháng Chín vừa rồi, chỉ có ông ấy thôi. Thậm chí còn không có cả ban nhạc. Dàn nhạc Giao hưởng Thành phố đánh nhạc nền cho ông ấy. Thế mới là biểu diễn. Không có lũ trẻ rú rít. Âm nhạc thực sự. Vậy mới tuyệt vời chứ, phải không?”
“Tôi không nghĩ là tôi đưa lại đấy xem một tí. Có thể chụp ảnh bằng điện thoại di động được chứ?”
“Không.” Tay bảo vệ quan sát hắn quá kỹ lưỡng. Brady không thích điều đó. “Thực ra, anh hoàn toàn không được có mặt ở đây. Vì vậy…”
“Được rồi, được rồi,” Brady nói, nụ cười ngoác rộng. Đến lúc phải đi rồi. Dù sao thì ở đây cũng chẳng có gì cho hắn; nếu lúc này còn có hai người trực, thì nhiều khả năng sẽ có cả nửa tá vào tối thứ Năm. “Cảm ơn vì đã dành thời gian nói chuyện với tôi.”
“Không có gì.”
Brady giơ hai ngón tay cái lên với anh ta. Tay bảo vệ ra hiệu đáp lại, nhưng vẫn đứng ở ngưỡng trạm gác, nhìn hắn đi khỏi.
Hắn lững thững bước dọc bên lề bãi đỗ xe rộng mênh mông gần như trống trơn nhưng chắc hẳn sẽ chật cứng vào đêm diễn của Round Here. Nụ cười của hắn đã biến mất. Hắn đang nghĩ đến bọn thiểu năng đầu quấn khăn đã lao hai chiếc máy bay vào Trung tâm Thương mại Thế giới chín năm trước. Hắn nghĩ (chẳng có chút nào là châm biếm), Chúng làm mình vạ lây.
Năm phút đi bộ đưa hắn đến dãy cửa ra vào mà những người xem biểu diễn sẽ bước qua vào tối thứ Năm. Hắn phải trả năm đô la “phí quyên góp đề xuất” để được vào. Tiền sảnh là một mái vòm vang vọng đang đông nghịt người yêu nghệ thuật và các nhóm sinh viên. Thẳng phía trước là cửa hàng đồ lưu niệm. Bên tay trái là hành lang dẫn vào Khán phòng Mingo. Nó rộng bằng cả một con đường cao tốc hai làn xe. Ở giữa là một cái cọc bằng crôm gắn tấm biển mang dòng chữ KHÔNG TÚI KHÔNG HỘP KHÔNG BA LÔ.
Không có máy phát hiện kim loại. Có thể là chúng chưa được lắp đặt. Nhưng Brady khá chắc chắn rằng chúng sẽ không được sử dụng. Sẽ có đến hơn bốn nghìn người xem ca nhạc chen lấn để vào trong, và âm thanh những chiếc máy phát hiện kim loại kêu tít tít loạn khắp nơi sẽ tạo thành một cơn ùn tắc giao thông ác mộng. Tuy vậy sẽ có những nhân viên an ninh hầm hố, bọn họ sẽ đều cảm giác và quan cách giống hệt gã đầu đất đeo kính đen ngoài kim. Một người đàn ông mặc áo phao trong buổi tối tháng Sáu ấm áp sẽ thu hút sự chú ý của họ ngay lập tức. Mà thực ra, bất kỳ người đàn ông nào không dắt theo một đứa con gái tuổi ẩm ương buộc tóc đuôi gà chắc chắn sẽ được chú ý đến.
Phiền ông dừng lại đây một lát được không?
Tất nhiên hắn có thể cho nổ tung chiếc áo ngay tại chỗ lúc đó và vặn cổ khoảng trăm đứa nữa hoặc hơn, nhưng đó không phải là điều hắn muốn. Điều hắn muốn là về nhà lên mạng tìm kiếm, tìm ra tên bài hát nổi nhất của Round Here, và bật công tắc đúng giữa chừng bài hát, khi lũ oắt con đang gào rú hết công suất và cái đầu óc oắt con của chúng đang hóa rồ.
Nhưng những trở ngại thật khó nhằn.
Đứng trong tiền sảnh giữa đám già hưu trí tay cầm sách hướng dẫn và bọn học sinh lớp chín vắt mũi chưa sạch, Brady nghĩ bụng, Giá mà Frankie còn sống. Nếu nó còn sống, mình sẽ đưa nó đi xem. Chắc là nó ngu ngốc đủ để thách cái trò này. Thậm chí mình còn cho nó mang theo cả xe cứu hỏa Sammy. Ý nghĩ đó làm ngập lên trong hắn một nỗi buồn sâu thẳm và hoàn toàn chân thực vẫn thường dội về trong hắn mỗi khi nghĩ đến Fankie.
Có lẽ mình chỉ nên giết lão cớm béo về vườn thôi, và cả mình nữa, rồi coi thế là sự nghiệp vẻ vang được rồi.
Vừa xoa hai thái dương, một cơn đau đầu của hắn lại vừa bắt đầu kéo lên (và giờ thì chẳng có mẹ để xoa địu nó nữa), Brady vừa lững thững đi qua sảnh vào Phòng Triển lãm Nghệ thuật Harlow Floyd, ở đó có tấm băng rôn lớn thông báo rằng THÁNG SÁU LÀ THÁNG MANET!
Hắn không biết chính xác Manet là ai, có lẽ lại là một lão họa sĩ cóc cụ khác giống van Gogh, nhưng một số bức tranh đẹp thật. Hắn không mấy quan tâm đến tranh tĩnh vật nhưng một số bức khác miêu tả võ sĩ đấu bò nằm chết. Brady ngắm nó đến gần năm phút, hai bàn tay chắp ra sau, phớt lờ những người chen lấn bên cạnh hoặc cố nhòm qua vai hắn để ngắm. Người võ sĩ đấu bò không bị nát bấy hay gì cả, nhưng máu tuôn ra từ bên những bộ phim bạo lực mà Brady từng xem, mà hắn đã xem là nhiều vô số kể. Nó khiến hắn bình tĩnh lại và nhẹ nhõm đầu óc và cuối cùng khi bước tiếp, hắn nghĩ, Nhất định có cách để làm việc này.
Trong lúc ngẫu hứng hắn tạt vào cửa hàng quà lưu niệm và mua một chồng rác rưởi của Round Here. Khi đi ra mười phút sau đó, hắn mang theo một chiếc túi in dòng chữ I HAD A MAC ATTACK, hắn lại liếc nhìn dọc hành lang dẫn tới Khán phòng Mingo. Chỉ hai đêm nữa thôi, cái hành lang đó sẽ trở thành lồng gia súc chất đầy lũ con gái phấn khích điên cuồng, cười nói, xô đẩy, phần lớn là đi cùng với các bậc phụ huynh nhăn nhó khổ sở. Từ góc này hắn có thể thấy mạn phía xa bên tay phải của hành lang đã được ngăn khỏi khu vực còn lại bằng dây nhung. Ở đầu hành lang nhỏ tách biệt này là một tấm biển khác gắn trên một chân cọc crôm khác.
Brady đọc nó và nghĩ, ôi lạy Chúa tôi.
Ôi… lạy… Chúa tôi!