Tận hơn tám giờ sáng hôm sau, Janey mới ra khỏi phòng ngủ. Cô mặc bộ vest và quần âu từ đêm hôm trước. Hodges, vẫn diện nguyên quần đùi, đang nghe điện thoại. Ông vẫy một ngón tay về phía cô, một cử chỉ mang cả hai nghĩa chào em và chờ anh một phút.
“Chẳng có gì to tát cả,” ông nói, “chuyện vặt ấy mà. Nếu cô có thể kiểm tra được thì tôi sẽ cảm kích vô cùng.” Ông lắng nghe. “Không, tôi không muốn quấy rầy Pete về chuyện đó, và cô cũng thế nhé. Cậu ta đã bận rộn với vụ Donald Davis lắm rồi.”
Ông lắng nghe thêm một lúc. Janey ngồi vắt vẻo trên tay vịn ghế sofa, chỉ tay vào đồng hồ, và ra dấu bằng miệng, Lễ viếng! Hodges gật đầu.
“Đúng rồi,” ông nói vào điện thoại. “Cứ tính từ khoảng giữa mùa hè năm 2007 đến mùa hè năm 2009. Ở mạn trung tâm quanh khu vực đại lộ Lake, chỗ có những khu căn hộ chung cư cao cấp mới xây ấy.” Ông nháy mắt với Janey. “Cảm ơn nhé, Marlo, cô dễ thương quá. Và tôi hứa tôi sẽ không biến thành một ông chú lắm điều đâu, được chưa nào?” Lắng nghe, gật đầu. “Được rồi. Ừ. Tôi phải đi đây, nhưng cho tôi gửi lời hỏi thăm Phil và lũ trẻ. Chúng ta sẽ sớm gặp nhé. Ăn trưa. Tất nhiên là tôi mời. Được rồi. Tạm biệt.” Ông ngắt máy.
“Anh phải thay quần áo nhanh lên,” cô nói, rồi đưa em về căn hộ để trang điểm ào một chút trước khi chúng ta tới nhà tang lễ. Thay được đồ lót luôn thì tốt. Anh nhét người vào bộ vest nhanh đến mức nào hả?”
“Nhanh lắm. Và em cũng đâu có thực sự cần trang điểm chứ.”
Cô nhướng mắt lên. “Đi mà nói với dì Charlotte ấy. Bà ấy săm soi mấy cái vết chân chim ghê lắm. Giờ thì nhanh lên, mang cả dao cạo nhé. Anh cạo râu ở chỗ em cũng được.” Cô lại kiểm tra đồng hồ. “Năm năm rồi em mới ngủ muộn thế này đấy.”
Ông về phòng ngủ để thay quần áo. Cô bắt được ông ở cửa, xoay ông về phía mình, đặt hai lòng bàn tay lên má ông, và hôn lên miệng. “Tình dục viên mãn là loại thuốc ngủ tuyệt vời nhất. Có lẽ em đã quên mất điều đó.”
Ông nhấc bổng hẳn người cô lên trong một cái ôm. Ông không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng chừng nào nó còn tiếp tục, ông thực sự muốn tận hưởng từng giây phút.
“Và đội mũ nữa nhé,” cô vừa nói, vừa nhìn xuống mặt ông và mỉm cười.
“Em đã đúng khi mua nó. Cái mũ đó chính là anh.”