[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 5 - GỌI HỒN-Chương 73 : GỌI HỒN 5.1




Ngày thứ Hai, hai ngày sau khi Elizabeth Wharton qua đời, Hodges lại một lần nữa ngồi ở quán DeMasio’s. Lần gần đây nhất ông đến đây là để ăn trưa với cộng sự cũ. Lần này là bữa tối. Bạn đồng hành của ông là Jerome Robinson và Janelle Patterson.

Janey khen bộ vest của ông, vốn đã vừa hơn nhiều dù ông mới chỉ giảm được vài cân (và khẩu Glock ông đang mang bên hông hầu như không bị lộ ra). Jerome lại thích chiếc mũ mới, một chiếc mũ phớt màu nâu mà Janey bỗng nổi hứng mua cho Hodges đúng ngày hôm ấy, và tặng nó cho ông một cách trang trọng. Vì giờ đây ông là thám tử tư, cô nói, mà thám tử tư nào cũng nên có một chiếc mũ phớt để có thể kéo sụp xuống che một bên mày.

Jerome thử đội cái mũ và chỉnh cho nó nghiêng giống hệt thế. “Bác thấy thế nào? Trông cháu giống Bogie không?”

“Bác ghét phải làm cháu thất vọng,” Hodges nói, “nhưng Bogie là người da trắng cơ mà.”

“Trắng lóa ấy chứ,” Janey bổ sung.

“Cháu quên mất.” Jerome lẳng cái mũ lại cho Hodges, ông đặt nó xuống dưới ghế, tự nhắc mình đừng có quên khi ra về. Hoặc giẫm phải.

Ông hài lòng khi thấy hai vị khách mời thích nhau ngay lập tức. Jerome - một cái đầu chín chắn gắn trên cơ thể trẻ trung, nhiều lúc Hodges vẫn nghĩ thế - đã làm điều đúng đắn ngay sau khi trò ngốc nghếch dạo đầu câu chuyện về cái mũ kết thúc, cậu nắm lấy một bàn tay của Janey bằng cả hai tay mình và chia buồn với mất mát của cô.

“Cả hai người,” cậu nói. “Cháu biết là cô đã mất cả chị gái nữa. Nếu cháu mà bị mất người thân như thế, chắc cháu sẽ là người đau khổ nhất trên đời. Barbara phiền nhiễu lắm, nhưng cháu yêu con bé đến chết đi được.”

Cô cảm ơn cậu bằng một nụ cười. Vì Jerome còn quá trẻ để được phép uống rượu vang, tất cả đều gọi trà đá. Janey hỏi cậu về kế hoạch học đại học, và khi Jerome đề cập đến khả năng vào Harvard, cô nhướng mắt lên và nói, “Một anh chàng Hah-vad. Ôi, lạy Chu-úa tui.”

“Ngày Hodges sẽ phải tìm cho mềnh một thằng bé cắt bỏ mới!” Jerome thốt lên, và Janey cười rũ rượi đến nỗi phải nhổ một miếng tôm vào khăn ăn. Cô đỏ mặt, nhưng Hodges thấy mừng vì tiếng cười ấy. Lớp trang điểm cẩn thận cũng không giấu đi được hoàn toàn đôi gò má nhợt nhạt và cả nhưng quầng thâm dưới mắt cô.

Khi ông hỏi thăm cô xem dì Charlotte, cậu Henry và Holly Lúng búng đang tận hưởng ngôi nhà lớn ở Sugar Heights như thế nào, Janey ôm lấy hai bên đầu như thể đang bị một cơn đau đầu quái vật tấn công.

“Hôm nay dì Charlotte gọi điện sáu lần. Em không phóng đại đâu. Sáu lần. Lần đầu tiên để báo cho em biết là Holly tỉnh giấc giữa đêm, không biết mình đang ở đâu, và lên cơn hoảng loạn. Dì C. nói là bà ấy đã suýt gọi xe cấp cứu nhưng cuối cùng cậu Henry cũng làm cho Holly trấn tĩnh lại bằng cách nói chuyện với cô ấy về giải NASCAR. Cô ấy phát cuồng vì trò đua xe độ. Theo như em hiểu thì cô ấy không bao giờ bỏ lỡ trò đó trên ti vi. Jeff Gordon là thần tượng của cô ấy.” Janey nhún vai. “Không thể hiểu được.”

“Cô Holly này bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Jerome hỏi.

“Tầm tuổi cô, nhưng cô ấy bị một dạng… thiểu năng về cảm xúc, theo như cô hiểu thì là vậy.”

Jerome lặng yên ngẫm nghĩ, rồi nói, “Có lẽ cô ấy nên nghĩ lại về Kyle Busch[43] .”

“Ai cơ?”

“Không có gì.”

Janey nói dì Charlotte còn gọi để trầm trồ về hóa đơn tiền điện hằng tháng, chắc chắn là phải nhiều lắm; để tâm sự rằng hàng xóm có vẻ rất lãnh đạm; để tuyên bố rằng có nhiều tranh ảnh kinh khủng và tất cả những trò nghệ thuật hiện đại ấy không hợp vời gu của bà; để chỉ ra (mặc dù nghe cũng giống như một lời tuyên bố khác) rằng nếu Olivia nghĩ những cái đèn kia làm bằng thủy tinh carnival thì gần như chắc chắn chị ấy đã bị ăn quả lừa to đùng rồi. Cuộc gọi cuối cùng, nhận ngay trước lúc Janey ra khỏi nhà, mới là phiền phức nhất. Cậu Henry muốn Janey biết, theo lời bà dì, rằng ông ta đã xem xét kỹ vấn đề và vẫn còn chưa quá muộn để thay đổi quan điểm của cô về vụ hỏa táng. Bà ta cho biết ý tưởng đó khiến em trai mình rất bận lòng - ông ta gọi đó là “tang lễ của dân Viking” - và Holly thậm chí còn nhất định không chịu nhắc đến nó, vì nó làm cô khiếp sợ.

“Lịch về hôm thứ Năm của họ đã chốt rồi,” Janey nói, “và em thì đang đếm từng phút một.” Cô siết chặt tay Hodges và nói, “Dù sao cũng có một chút tin tốt đây. Dì C. nói là Holly rất thích anh.”

Hodges mỉm cười. “Chắc hẳn là vì nhìn anh giống Jeff Gordon.”

Janey và Jerome gọi đồ tráng miệng. Hodges, đang cảm thấy mình có đạo đức nên không gọi gì. Sau đó, trong lúc uống cà phê, ông bắt tay vào việc. Ông mang theo hai cặp hồ sơ, và chìa cho mỗi người một cặp.

“Toàn bộ ghi chép của anh đấy. Anh đã sắp xếp chúng bài bản nhất trong khả năng. Anh muốn hai người có chúng trong trường hợp có chuyện gì xảy ra với anh.”

Janey tỏ vẻ lo lắng. “Hắn đã nói gì nữa với anh trên cái trang đó vậy?”

“Không có gì,” Hodges nói. Lời nói dối buột ra trơn tru và đầy thuyết phục. “Chỉ là phòng xa thế thôi.”

“Bác chắc chứ ạ?” Jerome hỏi.

“Tuyệt đối luôn. Không có gì rõ ràng trong những ghi chép này, nhưng như thế không có nghĩa là chúng ta chưa đạt được tiến triển gì. Anh ấy một hướng điều tra có thể - anh nhắc lại là có thể - đưa chúng ta đến chỗ hắn. Từ giờ đến lúc ấy, điều quan trọng là cả hai người lúc nào cũng phải luôn cảnh giác với những gì đang diễn ra xung quanh mình.”

“BOLO như có mô tơ gắn mông,” Janey nói.

“Chính xác.” Ông quay sang Jerome. “Và cụ thể thì cháu sẽ cảnh giác với những thứ gì nào?”

Câu trả lời rất nhanh chóng và tự tin. “Những phương tiện vòng qua vòng lại, nhất là những chiếc có tài xế là nam tuổi còn trẻ, trong khoảng từ hai nhăm đến bốn mươi. Mặc dù theo cháu thì bốn mươi cũng già lắm rồi. Như bác còn là đồ cổ cơ, Bill ạ.”

“Không ai ưa đồ mỏ nhọn đâu,” Hodges nói. “Dần dần rồi kinh nghiệm sẽ dạy cháu, chàng trai ạ.”

Elaine, bà chủ quán, luôn đến hỏi xem mọi chuyện thế nào. Họ nói với bà rằng tất cả đều ổn cả và Hodges gọi thêm cà phê cho cả bọn.

“Có ngay,” bà nói. “Trông ông ổn hơn rất nhiều so với lần trước, ông Hodges ạ. Nếu tôi nói vậy không làm ông phật ý.”

Hodges không hề phật ý. Ông thực sự cảm thấy ổn hơn lần trước. Nhẹ nhõm hơn nhiều so với những gì việc giảm ba bốn cân có thể mang lại.

Khi Elaine đã đi khỏi và người phục vụ đã rót thêm cà phê, Janey nhoài người qua bàn dán chặt ánh mắt vào ông. “Hướng nào? Cho bọn em biết đi.”

Ông nhận ra mình đang nghĩ đến Donald Davis, kẻ đã nhận tội không chỉ giết vợ hắn mà còn cả năm người phụ nữ khác tại các điểm dừng chân dọc những tuyến cao tốc của miền Trung Tây. Chẳng bao lâu nữa ngài Davis đẹp trai sẽ nằm trong nhà tù bang, và chắc chắn sẽ ở đó nốt phần đời còn lại.

Hodges đã thấy tất cả những điều đó từ trước.

Ông không ngây thơ đến mức tin rằng mọi vụ án giết người đều được giải quyết, nhưng hầu hết trường hợp, tội giết người sẽ tự lộ ra. Điều gì đó (ví dụ như xác người vợ tại mỏ đá bỏ hoang nào đó chẳng hạn) phơi bày ra. Như thể là có một sức mạnh thô vụng nhưng mạnh mẽ và trùm khắp đang hiện hữu, luôn cố gắng chấn chỉnh những điều sai trái. Những viên thanh tra phụ trách một vụ giết người chỉ việc đọc báo cáo, thẩm vấn nhân chứng, gọi điện, nghiên cứu các bằng chứng pháp y… rồi chờ đợi sức mạnh đó ra tay. Khi nó ra tay (nếu nó ra tay), một hướng điều tra sẽ mở ra. Nó thường dẫn thẳng đến hung thủ, loại người mà tên Sát nhân Mercedes vẫn thường nhắc đến trong những bức thư của hắn là perk.

Hodges hỏi hai người ăn tối cùng mình, “Giả sử Olivia Trelawney thực sự đã nghe thấy ma thì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.