[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 5 - GỌI HỒN-Chương 103 : GỌI HỒN 5.31




Trước khi vào giường Hodges dành bốn tiếng trước màn hình ti vi, xem những chương trình nhập vào mắt thì rất ổn nhưng tan biến trước khi vào đến não. Ông cố không nghĩ về điều gì, bởi vì đó là cách ta mở cánh cửa cho ý tưởng đúng đắn vào. Ý tưởng đúng đắn luôn đến như một kết quả của kết nối đúng đắn, và có một kết nối đang chờ thực hiện; ông cảm thấy điều đó. Có thể nhiều hơn một. Ông sẽ không để Janey vào trong suy nghĩ của mình. Sau này, được rồi, nhưng lúc này tất cả những gì cô có thể làm là cản trở cỗ máy của ông.

Máy tính của Olivia Trelawney là mấu chốt vấn đề. Nó bị cài vào những âm thanh ma quái, và đối tượng tình nghi khả dĩ nhất chính là gã nhân viên IT của bà ta. Vậy tại sao bà ta không có danh thiếp của hắn? Hắn có thể xóa danh bạ trên máy tính bà ta từ xa - và Hodges cá là hắn đã làm thế - nhưng có phải hắn đã đột nhập vào và ăn cắp một cái danh thiếp khốn kiếp sau khi bà ta chết?

Ông nhận một cú điện thoại từ một tay phóng viên báo. Sau đó là một gã ở Kênh 6. Sau cuộc gọi thứ ba của kẻ nào đó trong giới truyền thông, Hodges tắt điện thoại. Ông không biết ai đã để lộ số điện thoại di động của mình, nhưng ông hy vọng người đó được trả hậu hĩnh cho thông tin ấy.

Một điều khác cứ lởn vởn mãi trong óc ông, một điều chẳng liên quan đến bất kỳ điều gì cả: Bà ấy nghĩ chúng nhởn nhơ lẫn trong chúng ta.

Lướt mắt lại một lượt qua đống giấy tờ ghi chép là ông chỉ ra được ngay ai đã nói câu đó với mình: ông Bowfinger, người chuyên viết thiệp chúc mừng. Hôm đó ông và Bowfinger đang ngồi trên ghế nhìn ra thảm có, và Hodges vẫn nhớ cảm giác biết ơn khi được dưới bóng râm. Đó là lúc ông đang tiến hành cuộc sục sạo, tìm kiếm bất kỳ ai có thể đã thấy một chiếc xe đáng nghi lượn lờ trên phố.

Bà ấy nghĩ chúng nhởn nhơ ngay giữa chúng ta.

Lúc đó Bowfinger đang nói về bà Melbourne ở bên kia đường Bà Melboume này thuộc về một tổ chức những người cuồng UFO tên là NICAP, ủy ban Điều tra Quốc gia về các Hiện tượng Hàng không.

Hodges quyết định rằng đó chỉ là một tiếng hồi vọng, như một đoạn nhạc pop cứ thế tự nhiên tua lại trong khối óc đang quá căng thẳng. Ông cởi quần áo và đi vào giường rồi Janey đến, Janey chun mũi với ông và nhại câu ừ, và lần đầu tiên kể từ thời thơ ấu, ông khóc thực sự cho đến khi thiếp đi.

Ông tỉnh giấc lúc quá nửa đêm về sáng của ngày thứ năm, dậy đi tiểu, quay trở lại giường, và đứng sững lại, mắt mở to. Điều mà ông vẫn tìm kiếm - mối liên kết - bỗng nhiên ở ngay kia, sờ sờ ra đấy.

Cần gì phải mất công giữ một tấm danh thiếp nếu ta không cần đến nó.

Giả sử là tên đó không phải là người làm độc lập, hắn không điều hành một mối làm ăn nhỏ tại nhà, mà làm việc cho một công ty. Nếu là như thế, ta có thể gọi theo số công ty bất kỳ lúc nào cần đến hắn, vì đó sẽ là một số rất dễ nhớ, kiểu như 5555-9999, hoặc bất kể số gì đi nữa liên quan đến từ MÁY TÍNH.

Nếu làm việc cho một công ty, hắn sẽ thực hiện cung cấp dịch vụ tận nơi bằng xe của công ty.

Hodges quay trở lại giường, chắc mẩm là lần này giấc ngủ sẽ lẩn tránh ông, nhưng hóa ra không phải.

Ông nghĩ, Nếu hắn có đủ thuốc nổ để làm nổ tung xe mình, chắc chắn hắn còn có nhiều hơn nữa.

Và rồi ông lại thiếp đi.

Ông mơ thấy Janey.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.