[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 5 - GỌI HỒN-Chương 101 : GỌI HỒN 5.29




Máy tính của bà Olivia Trelawney quá cố được cài mật khẩu bảo vệ, một biện pháp ngớ ngẩn, vì khi lật ngửa bàn phím lên, cậu tìm thấy chữ OTRELAW viết ở đó bằng bút dạ Sharpie.

Holly, đứng ngưỡng cửa căng thẳng bẻ lên bẻ xuống cái cổ áo choàng, lúng túng nói gì đó mà cậu không nghe rõ.

“Sao cơ?”

“Cô hỏi là cháu đang tìm gì vậy?”

“Cô sẽ biết nó là gì nếu cháu tìm thấy nó.” Cậu mở chương trình tìm kiếm và gõ TRẺ CON KHÓC vào ô tìm kiếm. Không có kết quả. Cậu thử TRẺ SƠ SINH KHÓC. Không có gì. Cậu thử PHỤ NỮ GÀO THÉT. Không có gì.

“Nó có thể bị ẩn đi.” Lần này cậu nghe thấy một cách rõ ràng vì giọng Holly kề sát bên tai cậu. Cậu hơi giật mình, nhưng Holly không để ý. Cô cúi người xuống chống tay lên đầu gối phủ áo choàng, chăm chú nhìn màn hình của Olivia. “Thử FILE ÂM THANH xem.”

Đó là một ý tưởng khá hay, nên cậu làm theo. Nhưng vẫn chẳng thấy gì.

“Được rồi,” cô nói, “hãy vào CẤU HÌNH HỆ THỐNG và kiểm tra phần ÂM THANH.”

“Cô Holly, nhiệm vụ của cái đó là kiểm soát tín hiệu đầu vào và đầu ra. Đại loại như vậy.”

“Biết rồi. Cứ thử đi xem nào.” Cô không cắn môi nữa.

Jerome làm theo. Ở phần đầu ra, trình đơn liệt kê các mục LOA CÂY, TAI NGHE, và ĐĂNG NHẬP VÀO DRIVER ÂM THANH. Phần đầu vào, có MICROPHONE TÍCH HỢP, và ĐƯỜNG VÀO. Không phải thứ cậu trông đợi.

“Còn ý tưởng nào khác không?” cậu hỏi.

“Mở HIỆU ỨNG ÂM THANH. Góc trên bên trái ấy.”

Cậu quay sang cô. “Này, cô rành mấy cái thứ này quá nhỉ?”

“Cô học một khóa máy tính. Tại nhà. Qua Skype. Thú vị lắm. Tiếp tục nào, hãy xem ở HIỆU ỨNG ÂM THANH.”

Jerome làm theo, và hấp háy mắt trước những gì cậu thấy. Bên cạnh TIẾNG ẾCH, LY CỐC, TIẾNG VỌNG, BONG BÓNG VỠ và MÈO GỪ - những đối tượng tình nghi thông thường - còn có một mục có tên là MA QUÁI.

“Chưa thấy cái này bao giờ.”

“Cô cũng chưa thấy bao giờ.” Cô vẫn chưa nhìn thẳng vào mắt cậu, nhưng ngoài cái đó ra thì thái độ của cô đã thay đổi hẳn. Cô kéo ghế ngồi cạnh cậu, nhét mớ tóc lòa xòa ra sau tai. “Trong khi cô biết rõ các chương trình trên máy Mac từ trong ra ngoài.”

“Thế mới đúng là cô chứ,” Jerome nói, và giơ một bàn tay lên.

Vẫn nhìn vào màn hình, Holly đập tay với cậu. “Chơi đi, Sam.”

Cậu ngoác miệng cười. “Casablanca.”

“Ừ. Cô xem phim đó bảy mươi ba lần rồi. Cô có một cuốn Sách Phim. Cô ghi lại tất cả những gì mình xem. Mẹ cô bảo như thế là bị OCD[45] “Đời bị OCD mà,” Jerome nói.

Không cười, Holly đáp lại, “Thế mới là cháu chứ.”

Jerome chọn MA QUÁI và nhấn phím Enter. Từ hai chiếc loa cây ở hai bên máy tính của Olivia, một đứa bé bắt đầu réo khóc Holly vẫn ổn với phần đó; cô không chộp vào vai Jerome cho đến khi người phụ nữ thét lên, “Tại sao bà lại để hắn giết con tôi?”

“Chết tiệt!” Jerome thốt lên, và nắm chặt tay Holly. Cậu thậm chí còn chẳng kịp nghĩ gì về điều đó, và cô cũng không rút tay ra. Họ trừng trừng nhìn cái máy tính như thể nó vừa mọc răng và cắn họ.

Có một khoảng lặng, và rồi đứa bé lại bắt đầu khóc. Người phụ nữ lại gào lên. Chương trình lặp lại lần thứ ba, rồi dừng hẳn.

Cuối cùng Holly cũng nhìn thẳng vào cậu, mắt cô mở to đến nỗi như thể chúng sắp rơi ra khỏi đầu cô đến nơi. “Cháu có biết trước là chuyện đó sẽ xảy ra không?”

“Lạy Chúa, không.” Có thể là chút gì đó, nếu không Bill đã không cử cậu tới đây, nhưng cái đó ấy à? “Cô có phát hiện được điều gì về chương trình đó không, Holly? Như là nó được cài đặt khi nào? Nếu không được, thì cũng không sa…”

“Đẩy qua đây.”

Jerome đã giỏi máy tính, nhưng Holly còn chơi bàn phím như một cây đàn piano Steinway. Sau một vài phút lùng sục, cô nói, “Có vẻ như là nó được cài vào ngày 1 tháng Bảy năm ngoái. Có một đống các thứ được cài ngày hôm đó.”

“Có thể nó đã được lập trình để bật lên vào những thời điểm nhất định, đúng 29

◄○►

Máy tính của bà Olivia Trelawney quá cố được cài mật khẩu bảo vệ, một biện pháp ngớ ngẩn, vì khi lật ngửa bàn phím lên, cậu tìm thấy chữ OTRELAW viết ở đó bằng bút dạ Sharpie.

Holly, đứng ngưỡng cửa căng thẳng bẻ lên bẻ xuống cái cổ áo choàng, lúng túng nói gì đó mà cậu không nghe rõ.

“Sao cơ?”

“Cô hỏi là cháu đang tìm gì vậy?”

“Cô sẽ biết nó là gì nếu cháu tìm thấy nó.” Cậu mở chương trình tìm kiếm và gõ TRẺ CON KHÓC vào ô tìm kiếm. Không có kết quả. Cậu thử TRẺ SƠ SINH KHÓC. Không có gì. Cậu thử PHỤ NỮ GÀO THÉT. Không có gì.

“Nó có thể bị ẩn đi.” Lần này cậu nghe thấy một cách rõ ràng vì giọng Holly kề sát bên tai cậu. Cậu hơi giật mình, nhưng Holly không để ý. Cô cúi người xuống chống tay lên đầu gối phủ áo choàng, chăm chú nhìn màn hình của Olivia. “Thử FILE ÂM THANH xem.”

Đó là một ý tưởng khá hay, nên cậu làm theo. Nhưng vẫn chẳng thấy gì.

“Được rồi,” cô nói, “hãy vào CẤU HÌNH HỆ THỐNG và kiểm tra phần ÂM THANH.”

“Cô Holly, nhiệm vụ của cái đó là kiểm soát tín hiệu đầu vào và đầu ra. Đại loại như vậy.”

“Biết rồi. Cứ thử đi xem nào.” Cô không cắn môi nữa.

Jerome làm theo. Ở phần đầu ra, trình đơn liệt kê các mục LOA CÂY, TAI NGHE, và ĐĂNG NHẬP VÀO DRIVER ÂM THANH. Phần đầu vào, có MICROPHONE TÍCH HỢP, và ĐƯỜNG VÀO. Không phải thứ cậu trông đợi.

“Còn ý tưởng nào khác không?” cậu hỏi.

“Mở HIỆU ỨNG ÂM THANH. Góc trên bên trái ấy.”

Cậu quay sang cô. “Này, cô rành mấy cái thứ này quá nhỉ?”

“Cô học một khóa máy tính. Tại nhà. Qua Skype. Thú vị lắm. Tiếp tục nào, hãy xem ở HIỆU ỨNG ÂM THANH.”

Jerome làm theo, và hấp háy mắt trước những gì cậu thấy. Bên cạnh TIẾNG ẾCH, LY CỐC, TIẾNG VỌNG, BONG BÓNG VỠ và MÈO GỪ - những đối tượng tình nghi thông thường - còn có một mục có tên là MA QUÁI.

“Chưa thấy cái này bao giờ.”

“Cô cũng chưa thấy bao giờ.” Cô vẫn chưa nhìn thẳng vào mắt cậu, nhưng ngoài cái đó ra thì thái độ của cô đã thay đổi hẳn. Cô kéo ghế ngồi cạnh cậu, nhét mớ tóc lòa xòa ra sau tai. “Trong khi cô biết rõ các chương trình trên máy Mac từ trong ra ngoài.”

“Thế mới đúng là cô chứ,” Jerome nói, và giơ một bàn tay lên.

Vẫn nhìn vào màn hình, Holly đập tay với cậu. “Chơi đi, Sam.”

Cậu ngoác miệng cười. “Casablanca.”

“Ừ. Cô xem phim đó bảy mươi ba lần rồi. Cô có một cuốn Sách Phim. Cô ghi lại tất cả những gì mình xem. Mẹ cô bảo như thế là bị OCD[45] “Đời bị OCD mà,” Jerome nói.

Không cười, Holly đáp lại, “Thế mới là cháu chứ.”

Jerome chọn MA QUÁI và nhấn phím Enter. Từ hai chiếc loa cây ở hai bên máy tính của Olivia, một đứa bé bắt đầu réo khóc Holly vẫn ổn với phần đó; cô không chộp vào vai Jerome cho đến khi người phụ nữ thét lên, “Tại sao bà lại để hắn giết con tôi?”

“Chết tiệt!” Jerome thốt lên, và nắm chặt tay Holly. Cậu thậm chí còn chẳng kịp nghĩ gì về điều đó, và cô cũng không rút tay ra. Họ trừng trừng nhìn cái máy tính như thể nó vừa mọc răng và cắn họ.

Có một khoảng lặng, và rồi đứa bé lại bắt đầu khóc. Người phụ nữ lại gào lên. Chương trình lặp lại lần thứ ba, rồi dừng hẳn.

Cuối cùng Holly cũng nhìn thẳng vào cậu, mắt cô mở to đến nỗi như thể chúng sắp rơi ra khỏi đầu cô đến nơi. “Cháu có biết trước là chuyện đó sẽ xảy ra không?”

“Lạy Chúa, không.” Có thể là chút gì đó, nếu không Bill đã không cử cậu tới đây, nhưng cái đó ấy à? “Cô có phát hiện được điều gì về chương trình đó không, Holly? Như là nó được cài đặt khi nào? Nếu không được, thì cũng không sa…”

“Đẩy qua đây.”

Jerome đã giỏi máy tính, nhưng Holly còn chơi bàn phím như một cây đàn piano Steinway. Sau một vài phút lùng sục, cô nói, “Có vẻ như là nó được cài vào ngày 1 tháng Bảy năm ngoái. Có một đống các thứ được cài ngày hôm đó.”

“Có thể nó đã được lập trình để bật lên vào những thời điểm nhất định, đúng không? Phát lại ba lần rồi dừng?”

Cô ném cho cậu một cái liếc mắt đầy vẻ sốt ruột. “Đương nhiên.”

“Nếu thế thì sao nó không còn chạy nữa? Ý cháu là người nhà cô đã ở đây rồi. Cô đã phải nghe thấy chứ.”

Cô nhấp chuột như điên và cho cậu xem một thứ khác. “Cô đã gặp thứ này trước đây. Nó là một chương trình nô lệ, ẩn trong Danh bạ Thư của chị ấy. Cô cá là Olivia không biết nó ở đây. Nó được gọi là Looking Glass (Gương soi). Ta không thể dùng nó để bật một máy lẻ khác lên - ít nhất thì cô cũng không nghĩ vậy - nhưng nếu máy tính đó mà bật, ta có thể điều khiển tất cả mọi thứ từ máy tính của mình. Mở file, đọc mail, xem lịch sử tìm kiếm… hoặc bỏ kích hoạt các chương trình.”

“Như sau khi bà ấy mất,” Jerome nói.

“Ôi.” Holly nhăn mặt.

“Tại sao kẻ đã cài chương trình này lại bỏ nó lại? Sao không xóa hẳn nó đi?”

“Cô không biết. Có thể chỉ là hắn quên mất. Cô suốt ngày quên hết chuyện này chuyện nọ. Mẹ cô bảo chắc cô sẽ quên luôn cả đầu mình nếu nó không được gắn vào cổ.”

“Vâng, mẹ cháu cũng nói thế. Nhưng hắn là ai chứ? Chúng ta đang nói đến ai đây?”

Cô ngẫm nghĩ về điều đó. Cả hai cùng nghĩ. Và sau có lẽ khoảng năm giây, họ đồng thanh lên tiếng.

“Nhân viên IT của bà ấy,” Jerome nói, đúng lúc Holly nói, “Tay chuyên gia máy tính của chị ấy.”

Jerome bắt đầu lục lọi ngăn kéo bàn máy tính của Olivia, tìm kiếm hóa đơn dịch vụ máy tính, một tờ hóa đơn đóng dấu ĐÃ THANH TOÁN, hoặc một danh thiếp công ty. Ít nhất phải có một trong những thứ đó chứ, nhưng không có gì hết. Cậu quỳ xuống và bò vào khoảng lùa chân dưới gầm bàn. Ở đó cũng chẳng thấy gì.

“Tìm trên tủ lạnh xem,” cậu nói. “Thỉnh thoảng người ta lại cho các thứ linh tinh lên đó, dưới những cục nam châm nhỏ.”

“Có rất nhiều nam châm,” Holly nói, “nhưng chẳng có gì trên tủ lạnh ngoại trừ cái danh thiếp của đại lý bất động sản và một cái khác của công ty bảo vệ Vigilant. Cô nghĩ chắc Janey đã lột tất cả những thứ khác xuống rồi. Có khi vứt đi hết rồi cũng nên.”

“Có cái két nào không?”

“Có lẽ nhưng sao chị họ cô lại cho danh thiếp nhân viên của mình vào két làm gì? Nó đâu có đáng tiền, hay giá trị gì đâu.”

“Đúng thế thật,” Jerome nói.

“Nếu nó mà đây, chắc nó chỉ cạnh máy tính thôi. Chị ấy sẽ không đời nào giấu nó đi. Ý cô là, chị ấy đã viết mật khẩu của mình ngay bên dưới cái bàn phím chết giẫm còn gì.”

“Khờ thật,” Jerome nói.

“Cực kỳ luôn.” Dường như Holly bỗng chợt nhận ra họ đang thân thiết với nhau đến mức nào. Cô đứng lên và quay trở ra cửa. Cô lại bắt đầu lật cổ chiếc áo choàng trong nhà của mình. “Giờ thì cháu sẽ làm gì?”

“Cháu nghĩ cháu nên gọi cho bác Bill.”

Cậu móc điện thoại di động ra, nhưng trước khi cậu kịp bấm nút, thì cô đã gọi tên cậu. Jerome ngước nhìn Holly, đang đứng trong ngưỡng cửa, nhìn lọt thỏm trong mớ quần áo nhà rộng thùng thình.

“Chắc phải có đến cỡ cả tỉ tỉ người làm IT trong cái thành phố này,” cô nói.

Đâu ra mà nhiều đến thế, nhưng cũng rất nhiều. Cậu biết điều đó và Hodges cũng biết, bởi vì chính Jerome là người nói với ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.