Khi không thể chịu đựng thêm được nữa, Brady rón rén bước lên nhà. Trời đã chạng vạng tối. Mùi hamburger tẩm độc đã bay gần hết, nhưng mùi bãi nôn thì vẫn nồng nặc. Hắn vào phòng khách. Mẹ hắn đang nằm trên sàn nhà cạnh chiếc bàn cà phê lúc này đã lộn sấp. Mắt bà ta trợn trừng trừng lên trần nhà.
Môi bà ta nhe ra tạo thành một nụ cười nhăn nhở toang hoác.
Tay bà ta co quắp lại thành móng vuốt. Bà ta đã chết.
Brady nghĩ, Tại sao lúc đói mẹ lại đi ra garage hả? Ôi mẹ ơi là mẹ ơi, lạy Chúa cái gì đã nhập vào mẹ vậy?
Bất kỳ chuyện gì có thể hỏng bét thì nhất định sẽ hỏng bét, hắn nghĩ, và rồi, khi nhìn vào mớ hỗn độn bà ta đã gây ra, hắn tự hỏi không biết nhà có còn thuốc tẩy để giặt thảm không.
Đây là lỗi của Hodges. Tất cả đều xuất phát từ lão.
Hắn sẽ giải quyết ổn thỏa với lão thanh tra nghỉ hưu, và sớm thôi. Tuy nhiên ngay lúc này hắn có một vấn đề cấp bách hơn. Hắn ngồi xuống để suy tính về nó, ngồi trên chiếc ghế hắn vẫn dùng khi xem ti vi cùng bà ta. Hắn nhận ra rằng mẹ mình sẽ chẳng bao giờ xem chương trình truyền hình thực tế nào nữa cả. Thật buồn… nhưng kỳ thực cũng có mặt buồn cười của nó.
Hắn tưởng tượng cảnh Jeff Probst gửi hoa đến với tấm thiệp mang dòng chữ Những người bạn từ chương trình Survivor kính viếng, và thế là hắn không nhịn được cười.
Hắn phải làm gì với bà ta bây giờ? Hàng xóm sẽ không để ý đến sự vắng mặt của bà ta vì mẹ hắn chẳng bao giờ dính dáng đến họ cả, bà ta luôn gọi họ là lũ phiền nhiễu. Bà ta cũng chẳng có bạn bè gì, thậm chí cả bạn nhậu cũng không nốt, vì bà ta toàn uống ở nhà. Có một lần, trong một khoảnh khác hiếm hoi tự nhìn nhận chính mình, bà ta nói với hắn rằng bà ta không tới quán rượu vì ở đó toàn bọn say xỉn giống hệt mình.
“Đó là lý do mẹ không nếm thứ chết tiệt đó trước và dừng lại, phải không?” hắn hỏi cái xác. “Mẹ say bí tỉ rồi chứ còn sao nữa.”
Hắn ước giá mà nhà có tủ đông lạnh. Nếu có thì hắn đã nhét xác bà ta vào luôn rồi. Đã có lần hắn xem cảnh đó trong một bộ phim. Hắn không dám để bà ta trong garage; không hiểu sao việc đó có vẻ hơi lộ liễu. Hắn nghĩ mình có thể bọc bà ta vào một tấm thảm và mang xuống tầng hầm, chắc chắn sẽ nhét vừa bà ta bên dưới cầu thang, nhưng làm sao hắn có thể làm ăn được gì khi biết bà ta ở đó? Biết rằng, ngay cả khi cuộn trong một tấm thảm, mắt bà ta vẫn đang mở trừng trừng?
Hơn nữa, tầng hầm là chỗ của hắn. Phòng điều khiển của hắn.
Cuối cùng hắn nhận ra chỉ có một cách duy nhất. Hắn cắp bà ta dưới nách và lôi ra cầu thang. Khi ra đến nơi thì quần pajama của bà ta đã tụt xuống, để lộ ra thứ mà thỉnh thoảng bà ta vẫn gọi (đã từng, hắn tự nhủ) là cô bé của mình. Một lần, khi hắn ở trên giường với bà ta và bà ta đang giúp hắn giải tỏa một cơn đau đầu cực kỳ tồi tệ, hắn cố sờ vào nó và bà ta đã đập tay hắn ra. Rất đau. Đừng bao giờ, bà ta nói.
Brady kéo bà ta lên cầu thang, từng bậc một. Cái quần pajama tụt xuống tận mắt cá chân bà ta và dồn đống lại đó.
Hắn nhớ lại cảnh bà ta đứng lên ngồi xuống trên ghế trong giây phút vật vã cuối cùng. Thật khủng khiếp. Nhưng, giống như chuyện Jeff Probst gửi vòng hoa viếng, nó cũng có góc độ buồn cười cho dù không phải là kiểu nói đùa mà ta có thể giải thích với người khác. Đó là một kiểu thiền.
Tới hành lang. Vào phòng ngủ của bà ta. Hắn đứng thẳng người lên, nhăn mặt vì cơn đau dưới lưng. Chúa ơi, bà ta nặng quá thể đáng. Như thể thần chết đã nhồi thêm ít thịt đặc bí hiểm gì đó vào trong thân xác bà ta vậy.
Không sao hết. Làm cho xong đi.
Hắn kéo quần bà ta lên, chỉnh trang cho bà ta tử tế - trong chừng mực khả dĩ nhất với một xác chết mặc bộ pajama đầy vết nôn mửa - và bế bà ta lên giường, một cơn đau mới lại nhói lên ở lưng khiến hắn phải rên thành tiếng. Lần này khi đứng thẳng, hắn thấy sống lưng mình đang kêu răng rắc. Hắn nghĩ đến việc cởi bộ đồ ngủ của bà ta ra và thay bằng thứ gì đó sạch sẽ - có lẽ là một cái áo phông cỡ XL mà thỉnh thoảng bà ta vẫn mặc đi ngủ - nhưng thế nghĩa là lại phải nâng vác và xoay xở với những gì bây giờ chỉ còn là những cân thịt câm lặng treo trên cái mắc áo xương. Nhỡ may hắn bị sụm lưng thì sao?
Ít nhất hắn cũng có thể lột cái áo ra, đó là nơi tập trung hầu hết chỗ bẩn, nhưng thế hắn lại phải nhìn ngực của bà ta. Đó là chỗ bà ta cho hắn sờ vào, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng thôi. Cậu bé đẹp trai của mẹ, bà ta vẫn nói thế trong những lần đó.
Bà ta lùa những ngón tay qua tóc hắn hoặc xoa bóp cổ hắn, đó là nơi cơn đau đầu 29
◄○►
Khi không thể chịu đựng thêm được nữa, Brady rón rén bước lên nhà. Trời đã chạng vạng tối. Mùi hamburger tẩm độc đã bay gần hết, nhưng mùi bãi nôn thì vẫn nồng nặc. Hắn vào phòng khách. Mẹ hắn đang nằm trên sàn nhà cạnh chiếc bàn cà phê lúc này đã lộn sấp. Mắt bà ta trợn trừng trừng lên trần nhà.
Môi bà ta nhe ra tạo thành một nụ cười nhăn nhở toang hoác.
Tay bà ta co quắp lại thành móng vuốt. Bà ta đã chết.
Brady nghĩ, Tại sao lúc đói mẹ lại đi ra garage hả? Ôi mẹ ơi là mẹ ơi, lạy Chúa cái gì đã nhập vào mẹ vậy?
Bất kỳ chuyện gì có thể hỏng bét thì nhất định sẽ hỏng bét, hắn nghĩ, và rồi, khi nhìn vào mớ hỗn độn bà ta đã gây ra, hắn tự hỏi không biết nhà có còn thuốc tẩy để giặt thảm không.
Đây là lỗi của Hodges. Tất cả đều xuất phát từ lão.
Hắn sẽ giải quyết ổn thỏa với lão thanh tra nghỉ hưu, và sớm thôi. Tuy nhiên ngay lúc này hắn có một vấn đề cấp bách hơn. Hắn ngồi xuống để suy tính về nó, ngồi trên chiếc ghế hắn vẫn dùng khi xem ti vi cùng bà ta. Hắn nhận ra rằng mẹ mình sẽ chẳng bao giờ xem chương trình truyền hình thực tế nào nữa cả. Thật buồn… nhưng kỳ thực cũng có mặt buồn cười của nó.
Hắn tưởng tượng cảnh Jeff Probst gửi hoa đến với tấm thiệp mang dòng chữ Những người bạn từ chương trình Survivor kính viếng, và thế là hắn không nhịn được cười.
Hắn phải làm gì với bà ta bây giờ? Hàng xóm sẽ không để ý đến sự vắng mặt của bà ta vì mẹ hắn chẳng bao giờ dính dáng đến họ cả, bà ta luôn gọi họ là lũ phiền nhiễu. Bà ta cũng chẳng có bạn bè gì, thậm chí cả bạn nhậu cũng không nốt, vì bà ta toàn uống ở nhà. Có một lần, trong một khoảnh khác hiếm hoi tự nhìn nhận chính mình, bà ta nói với hắn rằng bà ta không tới quán rượu vì ở đó toàn bọn say xỉn giống hệt mình.
“Đó là lý do mẹ không nếm thứ chết tiệt đó trước và dừng lại, phải không?” hắn hỏi cái xác. “Mẹ say bí tỉ rồi chứ còn sao nữa.”
Hắn ước giá mà nhà có tủ đông lạnh. Nếu có thì hắn đã nhét xác bà ta vào luôn rồi. Đã có lần hắn xem cảnh đó trong một bộ phim. Hắn không dám để bà ta trong garage; không hiểu sao việc đó có vẻ hơi lộ liễu. Hắn nghĩ mình có thể bọc bà ta vào một tấm thảm và mang xuống tầng hầm, chắc chắn sẽ nhét vừa bà ta bên dưới cầu thang, nhưng làm sao hắn có thể làm ăn được gì khi biết bà ta ở đó? Biết rằng, ngay cả khi cuộn trong một tấm thảm, mắt bà ta vẫn đang mở trừng trừng?
Hơn nữa, tầng hầm là chỗ của hắn. Phòng điều khiển của hắn.
Cuối cùng hắn nhận ra chỉ có một cách duy nhất. Hắn cắp bà ta dưới nách và lôi ra cầu thang. Khi ra đến nơi thì quần pajama của bà ta đã tụt xuống, để lộ ra thứ mà thỉnh thoảng bà ta vẫn gọi (đã từng, hắn tự nhủ) là cô bé của mình. Một lần, khi hắn ở trên giường với bà ta và bà ta đang giúp hắn giải tỏa một cơn đau đầu cực kỳ tồi tệ, hắn cố sờ vào nó và bà ta đã đập tay hắn ra. Rất đau. Đừng bao giờ, bà ta nói.
Brady kéo bà ta lên cầu thang, từng bậc một. Cái quần pajama tụt xuống tận mắt cá chân bà ta và dồn đống lại đó.
Hắn nhớ lại cảnh bà ta đứng lên ngồi xuống trên ghế trong giây phút vật vã cuối cùng. Thật khủng khiếp. Nhưng, giống như chuyện Jeff Probst gửi vòng hoa viếng, nó cũng có góc độ buồn cười cho dù không phải là kiểu nói đùa mà ta có thể giải thích với người khác. Đó là một kiểu thiền.
Tới hành lang. Vào phòng ngủ của bà ta. Hắn đứng thẳng người lên, nhăn mặt vì cơn đau dưới lưng. Chúa ơi, bà ta nặng quá thể đáng. Như thể thần chết đã nhồi thêm ít thịt đặc bí hiểm gì đó vào trong thân xác bà ta vậy.
Không sao hết. Làm cho xong đi.
Hắn kéo quần bà ta lên, chỉnh trang cho bà ta tử tế - trong chừng mực khả dĩ nhất với một xác chết mặc bộ pajama đầy vết nôn mửa - và bế bà ta lên giường, một cơn đau mới lại nhói lên ở lưng khiến hắn phải rên thành tiếng. Lần này khi đứng thẳng, hắn thấy sống lưng mình đang kêu răng rắc. Hắn nghĩ đến việc cởi bộ đồ ngủ của bà ta ra và thay bằng thứ gì đó sạch sẽ - có lẽ là một cái áo phông cỡ XL mà thỉnh thoảng bà ta vẫn mặc đi ngủ - nhưng thế nghĩa là lại phải nâng vác và xoay xở với những gì bây giờ chỉ còn là những cân thịt câm lặng treo trên cái mắc áo xương. Nhỡ may hắn bị sụm lưng thì sao?
Ít nhất hắn cũng có thể lột cái áo ra, đó là nơi tập trung hầu hết chỗ bẩn, nhưng thế hắn lại phải nhìn ngực của bà ta. Đó là chỗ bà ta cho hắn sờ vào, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng thôi. Cậu bé đẹp trai của mẹ, bà ta vẫn nói thế trong những lần đó.
Bà ta lùa những ngón tay qua tóc hắn hoặc xoa bóp cổ hắn, đó là nơi cơn đau đầu hình thành, rình rập và nhe nanh vuốt. Cục cưng đẹp trai của mẹ.
Cuối cùng hắn chỉ rút ga trải giường lên, phủ kín bà ta hoàn toàn. Nhất là đôi mắt mở trừng trừng ấy.
“Xin lỗi mẹ,” hắn nói, nhìn xuống khối hình thù màu trắng. “Không phải lỗi của mẹ.”
Không. Đó là lỗi của lão cớm béo về vườn. Brady đã mua GOPHER-GO để đầu độc con chó, đúng thế, nhưng chỉ là như một cách để tấn công Hodges và biến đầu óc lão thành một mớ bung bét. Giờ thì đầu óc Brady mới gọi là bung bét. Đấy là chưa kể cái phòng khách. Hắn có rất nhiều thứ phải xử lý dưới đó, nhưng trước hết hắn còn phải làm một việc khác đã.