Hodges quơ tạm bữa trưa một hàng ăn gần đó (một suất salad thay cho chiếc bánh kẹp thịt ú ụ mà dạ dày ông đang réo ùng ục đòi ăn) và về nhà. Những màn vận động dễ chịu đêm qua đã tác động đến ông, và dù ông còn nợ Janey một cuộc gọi - họ có việc tại căn nhà ở Sugar Heights của bà Trelawney quá cố, hình như thế - ông quyết định rằng bước tiếp theo của cuộc điều tra sẽ là chợp mắt một chút. Ông kiểm tra máy trả lời tự động trong phòng khách, nhưng màn hình hiển thị TIN NHẮN ĐANG CHỜ cho thấy không có gì. Ông lướt qua Chiếc Ô Xanh của Debbie và không thấy có gì mới từ gã Mercedes. Ông nằm xuống và đặt chuông báo thức sau một tiếng nữa. Ý nghĩ cuối cùng của ông trước khi nhắm mắt là ông đã lại bỏ quên điện thoại di động trong hộc đựng đồ của chiếc Toyota.
Phải đi lấy mới được, ông nghĩ bụng. Mình đã cho cô ấy cả hai số, nhưng cô ấy là kiểu tân tiến chứ không phải cổ điển, và đó sẽ là số đầu tiên cô ấy gọi khi cần mình.
Và rồi ông ngủ mất.
Cái điện thoại trường phái cổ điển đánh thức ông dậy, và khi lăn người qua chộp lấy nó, ông nhận ra cái đồng hồ báo thức vốn chưa bao giờ làm ông thất vọng suốt những năm tháng làm cảnh sát có vẻ như cũng đã quyết định nghỉ hưu luôn. Ông đã ngủ gần ba tiếng.
“A lô?”
“Anh không bao giờ kiểm tra tin nhắn hay sao vậy, Bill?”
Ông đã thoáng nghĩ đến việc bảo cô rằng điện thoại di động của mình hết pin, nhưng nói dối không đời nào lại là cách bắt đầu một mối quan hệ, kể cả là loại ngày nào biết ngày ấy.
Và đó không phải là điều quan trọng. Giọng cô nghèn nghẹn và khản đặc, như thể cô vừa hét. Hoặc khóc.
Ông ngồi dậy. “Có chuyện gì thế?”
“Mẹ em bị đột quỵ sáng nay. Em đang ở bệnh viện Warsaw County Memorial. Đó là bệnh viện gần Sunny Acres nhất.”
Ông vung chân xuống sàn nhà. “Lạy Chúa, Janey. Nặng đến mức nào vậy?”
“Nặng. Em đã gọi cho dì Charlotte ở Cincinnati và cậu Henry ở Tampa. Cả hai đều đang đến. Dì Charlotte chắc chắn sẽ kéo em họ Holly của em đi cùng.” Cô cười, nhưng chẳng có chút gì là vui vẻ. “Tất nhiên là họ sẽ đến - như câu người ta vẫn nói về việc đi theo tiếng gọi của đồng tiền.”
“Em có muốn anh đến không?”
“Tất nhiên, nhưng em không biết phải giải thích về anh thế nào. Em không thể giới thiệu đằng thằng rằng anh là người đàn ông em đã lôi vào giường gần như ngay khi mới gặp, còn nếu như nói với họ là em đã thuê anh điều tra cái chết của Ollie, kiểu gì nó cũng sẽ xuất hiện trên Facebook của một thằng nhóc nhà cậu Henry trước nửa đêm cho xem. Về chuyện ngồi lê đôi mách thì cậu Henry còn tệ hơn cả dì Charlotte, và chẳng ai trong hai bọn họ có thể được xem như hình mẫu về sự kín đáo. Ít nhất thì Holly chỉ kỳ quặc thôi.” Cô hít một hơi thật sâu, sụt sịt. “Chúa ơi, lúc này em cần đến một khuôn mặt thân thương quá đi mất. Nhiều năm rồi em không gặp dì Charlotte và cậu Henry, hai người đều không đến đám tang Ollie, và chắc chắn là trước giờ họ cũng chẳng nhọc công tìm hiểu cuộc sống của em đâu.”
Hodges ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, “Anh là một người bạn, thế thôi. Anh từng làm việc cho công ty an ninh Vigilant ở Sugar Heights. Em gặp anh khi em quay về liệt kê tài sản của chị mình và thực hiện di chúc cùng với luật sư. Bỏ ruột.”
“Chết tiệt.” Nàng hít một hơi sâu, sụt sịt. “Như thế được đấy.”
Sẽ được. Một khi đã bịa chuyện thì không ai có thể bịa chuyện với vẻ mặt tỉnh queo hơn một tay cớm. “Anh đang trên đường đây.”
“Nhưng… anh không có việc gì phải giải quyết ở thành phố à? Điều tra thì sao?”
“Chẳng có việc gì gấp đến mức không đợi được cả. Anh sẽ chỉ mất một tiếng là tới nơi. Với giao thông như thứ Bảy này, có khi còn không đến.”
“Cảm ơn anh, Bill. Với tất cả tấm lòng. Nếu em không có ở trong sảnh…”
“Anh sẽ tìm được em. Anh là một thanh tra được đào tạo cơ mà.” Ông nhét chân vào giày.
“Em nghĩ tốt nhất anh nên mang theo quần áo để thay. Em đã thuê ba phòng ở khách sạn Holiday Inn cuối phố. Em cũng sẽ thuê cho anh một phòng nữa. Có tiền lợi thế đấy. Còn chưa kể đến một chiếc thẻ Amex Platinum.”
“Janey, lái xe quay về thành phố cũng dễ ợt mà.”
“Vâng, nhưng nhỡ mẹ em mất thì sao. Nếu chuyện đó xảy ra hôm nay hoặc tối nay, em sẽ thực sự cần một người bạn. Để… anh biết đấy, để…”
Nước mắt trào ra và cô không thể nói nốt câu. Hodges cũng không cần cô phải 22
◄○►
Hodges quơ tạm bữa trưa một hàng ăn gần đó (một suất salad thay cho chiếc bánh kẹp thịt ú ụ mà dạ dày ông đang réo ùng ục đòi ăn) và về nhà. Những màn vận động dễ chịu đêm qua đã tác động đến ông, và dù ông còn nợ Janey một cuộc gọi - họ có việc tại căn nhà ở Sugar Heights của bà Trelawney quá cố, hình như thế - ông quyết định rằng bước tiếp theo của cuộc điều tra sẽ là chợp mắt một chút. Ông kiểm tra máy trả lời tự động trong phòng khách, nhưng màn hình hiển thị TIN NHẮN ĐANG CHỜ cho thấy không có gì. Ông lướt qua Chiếc Ô Xanh của Debbie và không thấy có gì mới từ gã Mercedes. Ông nằm xuống và đặt chuông báo thức sau một tiếng nữa. Ý nghĩ cuối cùng của ông trước khi nhắm mắt là ông đã lại bỏ quên điện thoại di động trong hộc đựng đồ của chiếc Toyota.
Phải đi lấy mới được, ông nghĩ bụng. Mình đã cho cô ấy cả hai số, nhưng cô ấy là kiểu tân tiến chứ không phải cổ điển, và đó sẽ là số đầu tiên cô ấy gọi khi cần mình.
Và rồi ông ngủ mất.
Cái điện thoại trường phái cổ điển đánh thức ông dậy, và khi lăn người qua chộp lấy nó, ông nhận ra cái đồng hồ báo thức vốn chưa bao giờ làm ông thất vọng suốt những năm tháng làm cảnh sát có vẻ như cũng đã quyết định nghỉ hưu luôn. Ông đã ngủ gần ba tiếng.
“A lô?”
“Anh không bao giờ kiểm tra tin nhắn hay sao vậy, Bill?”
Ông đã thoáng nghĩ đến việc bảo cô rằng điện thoại di động của mình hết pin, nhưng nói dối không đời nào lại là cách bắt đầu một mối quan hệ, kể cả là loại ngày nào biết ngày ấy.
Và đó không phải là điều quan trọng. Giọng cô nghèn nghẹn và khản đặc, như thể cô vừa hét. Hoặc khóc.
Ông ngồi dậy. “Có chuyện gì thế?”
“Mẹ em bị đột quỵ sáng nay. Em đang ở bệnh viện Warsaw County Memorial. Đó là bệnh viện gần Sunny Acres nhất.”
Ông vung chân xuống sàn nhà. “Lạy Chúa, Janey. Nặng đến mức nào vậy?”
“Nặng. Em đã gọi cho dì Charlotte ở Cincinnati và cậu Henry ở Tampa. Cả hai đều đang đến. Dì Charlotte chắc chắn sẽ kéo em họ Holly của em đi cùng.” Cô cười, nhưng chẳng có chút gì là vui vẻ. “Tất nhiên là họ sẽ đến - như câu người ta vẫn nói về việc đi theo tiếng gọi của đồng tiền.”
“Em có muốn anh đến không?”
“Tất nhiên, nhưng em không biết phải giải thích về anh thế nào. Em không thể giới thiệu đằng thằng rằng anh là người đàn ông em đã lôi vào giường gần như ngay khi mới gặp, còn nếu như nói với họ là em đã thuê anh điều tra cái chết của Ollie, kiểu gì nó cũng sẽ xuất hiện trên Facebook của một thằng nhóc nhà cậu Henry trước nửa đêm cho xem. Về chuyện ngồi lê đôi mách thì cậu Henry còn tệ hơn cả dì Charlotte, và chẳng ai trong hai bọn họ có thể được xem như hình mẫu về sự kín đáo. Ít nhất thì Holly chỉ kỳ quặc thôi.” Cô hít một hơi thật sâu, sụt sịt. “Chúa ơi, lúc này em cần đến một khuôn mặt thân thương quá đi mất. Nhiều năm rồi em không gặp dì Charlotte và cậu Henry, hai người đều không đến đám tang Ollie, và chắc chắn là trước giờ họ cũng chẳng nhọc công tìm hiểu cuộc sống của em đâu.”
Hodges ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, “Anh là một người bạn, thế thôi. Anh từng làm việc cho công ty an ninh Vigilant ở Sugar Heights. Em gặp anh khi em quay về liệt kê tài sản của chị mình và thực hiện di chúc cùng với luật sư. Bỏ ruột.”
“Chết tiệt.” Nàng hít một hơi sâu, sụt sịt. “Như thế được đấy.”
Sẽ được. Một khi đã bịa chuyện thì không ai có thể bịa chuyện với vẻ mặt tỉnh queo hơn một tay cớm. “Anh đang trên đường đây.”
“Nhưng… anh không có việc gì phải giải quyết ở thành phố à? Điều tra thì sao?”
“Chẳng có việc gì gấp đến mức không đợi được cả. Anh sẽ chỉ mất một tiếng là tới nơi. Với giao thông như thứ Bảy này, có khi còn không đến.”
“Cảm ơn anh, Bill. Với tất cả tấm lòng. Nếu em không có ở trong sảnh…”
“Anh sẽ tìm được em. Anh là một thanh tra được đào tạo cơ mà.” Ông nhét chân vào giày.
“Em nghĩ tốt nhất anh nên mang theo quần áo để thay. Em đã thuê ba phòng ở khách sạn Holiday Inn cuối phố. Em cũng sẽ thuê cho anh một phòng nữa. Có tiền lợi thế đấy. Còn chưa kể đến một chiếc thẻ Amex Platinum.”
“Janey, lái xe quay về thành phố cũng dễ ợt mà.”
“Vâng, nhưng nhỡ mẹ em mất thì sao. Nếu chuyện đó xảy ra hôm nay hoặc tối nay, em sẽ thực sự cần một người bạn. Để… anh biết đấy, để…”
Nước mắt trào ra và cô không thể nói nốt câu. Hodges cũng không cần cô phải làm thế, vì ông biết ý cô là gì. Để lo liệu mọi thứ.
Mười phút sau ông đã ở trên đường, đi theo hướng Đông về phía Sunny Acres và bệnh viện Warsaw County Memorial.
Ông tưởng sẽ tìm thấy Janey trong phòng đợi cấp cứu, nhưng cô lại ở bên ngoài, ngồi trên thanh cản của một chiếc xe cứu thương đang đỗ. Cô chui vào chiếc Toyota khi ông cho xe đỗ lại bên cạnh, và chỉ cần liếc qua khuôn mặt thất thần và hai hốc mắt sưng húp là ông đã biết tất cả những gì cần biết.
Cô cố tỏ ra cứng cỏi cho đến khi ông đậu xong xe vào chỗ dành cho khách, rồi mới sụp đổ. Hodges ôm lấy cô. Cô cho ông biết Elizabeth Wharton đã qua đời lúc ba giờ mười lăm, theo giờ chuẩn miền Trung nước Mỹ.
Đúng lúc mình đang nhét chân vào giày, Hodges thầm nghĩ, và ôm cô chặt hơn.