Họ không phải chờ đến số báo sáng hôm sau; thông tin về Donald Davis, vốn đã bị tình nghi sẵn vì tội giết vợ, đã thú nhận các vụ giết người có liên quan đến Turnpike Joe đứng đầu bản tin mười một giờ tối. Hodges và Janey xem tin đó trên giường. Đối với Hodges, cuộc tái chiến thật là kiệt sức nhưng cũng mỹ mãn vô cùng. Ông vẫn đang thở dốc, khắp người đầm đìa mồ hôi và cần phải đi tắm, nhưng đã lâu, lâu lắm rồi ông mới lại thấy hạnh phúc như thế này. Trọn vẹn như thế này.
Khi người dẫn chương trình chuyển sang một chú cún bị kẹt trong ống thoát nước, Janey lấy điều khiển tắt ti vi.
“Được rồi. Cách đó có thể hiệu quả. Nhưng lạy Chúa, liều lĩnh quá.”
Ông nhún vai. “Khi chẳng thể trông cậy vào nguồn lực nào của cảnh sát, anh thấy đó là cách tốt nhất.” Và như vậy ông càng thấy ổn hơn, vì đó là cách mà ông muốn tiến hành. Ông thoáng nghĩ đến thứ vũ khí thô sơ nhưng cực kỳ hiệu quả mà ông cất trong ngăn kéo tủ quần áo, chiếc tất họa tiết quả trám nhồi bi sắt. Ông hình dung xem mình sẽ mãn nguyện đến nhường nào khi được sử dụng cái Happy Slapper với thằng chó đẻ đã tông cả một trong những chiếc sedan nặng nhất thế giới vào đám đông người không có khả năng tự vệ. Điều đó có lẽ sẽ không xảy ra, nhưng vẫn có khả năng. Trên cái thế gian tuyệt vời (và tồi tệ) nhất trong mọi cõi này, hầu hết mọi chuyện đều thế cả.
“Anh nghĩ sao về điều mẹ em nói lúc cuối cùng? Chuyện Olivia nghe thấy ma ấy?”
“Anh cần nghĩ thêm một chút,” Hodges nói, nhưng ông đã nghĩ về vấn đề đó rồi, và nếu ông không nhầm, ông có thể có thêm một manh mối khác dẫn tới tên Sát nhân Mercedes.
Nếu được lựa chọn thì ông sẽ chẳng để Jerome Robinson dính dáng vào vụ này nữa, nhưng nếu muốn lần theo manh mối lúc chia tay của bà Wharton, có lẽ ông sẽ buộc phải làm thế. Ông biết cả nửa tá cảnh sát thành thạo máy tính như Jerome, nhưng chẳng thể gọi được lấy một người.
Những con ma, ông nghĩ. Những con ma trong máy tính.
Ông ngồi dậy và quăng chân xuống sàn nhà. “Nếu anh vẫn được mời ở lại, điều anh cần làm ngay lúc này là đi tắm.”
“Được chứ.” Janey sán lại và hít hà ngửi bên cổ ông, tay cô hơi siết vào phần trên cánh tay ông khiến ông rùng mình sung sướng. “Và chắc chắn là anh cần.”
Khi đã tắm xong và quay lại trong chiếc quần đùi, ông bảo cô bật máy tính lên. Sau đó, ông vào trang Chiếc Ô Xanh của Debbie và để lại một tin nhắn cho merckill trong khi cô ngồi bên cạnh, nhìn chăm chú. Mười lăm phút sau, ông ngủ, Janey Patterson nằm nép sát vào ông… và chưa bao giờ ông ngủ ngon lành đến thế từ bé đến giờ.