[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 4 - BẢ ĐỘC-Chương 51 : BẢ ĐỘC 4.9




Mặc dù có rất nhiều chỗ đỗ xe trên đại lộ Lake sau bảy giờ tối - như bà Olivia Trelawney từng biết rõ - nhưng tầm năm giờ chiều, khi Hodges và Janey Patterson quay trở về từ Sunny Acres thì chỉ còn rất ít và cách xa nhau. Tuy vậy Hodges vẫn tia được một chỗ cách đó ba bốn tòa nhà về cuối phố, và mặc dù khoảng trống rất hẹp (cái xe phía sau đỗ hơi đè lên một chút), ông vẫn đánh được chiếc Toyota vào nhanh chóng và dễ dàng.

“Tôi phục lăn đấy,” Janey nói. “Tôi thì không tài nào làm được. Tôi bị trượt bằng lái xe vì lỗi đỗ song song hai lần thi đầu tiên đấy.”

“Chắc tại cô gặp tay giám khảo rắn quá.”

Cô mỉm cười. “Lần thứ ba tôi mặc váy ngắn, và thế là có tác dụng ngay.”

Trong đầu thầm nghĩ ông sẽ thích thú thế nào khi được ngắm cô mặc váy ngắn - càng ngắn càng tốt, Hodges nói, “Thực sự chẳng có bí quyết gì cao siêu cả. Chỉ cần cô lùi về phía vệ đường theo góc bốn mươi lăm độ, thì không thể nào lùi sai được. Trừ phi xe của cô quá to thôi. Một chiếc Toyota là hoàn hảo để lùi đỗ trong thành phố. Chứ không như một chiếc…” Ông ngừng lại.

“Không như một chiếc Mercedes,” cô nói nốt. “Lên nhà uống cà phê nhé, Bill. Để tôi nạp tiền vào máy đếm giờ luôn cho.”

“Để tôi nạp cho. Thực ra tôi sẽ nạp tối đa luôn. Chúng ta có nhiều thứ phải bàn bạc.”

“Ông phát hiện được gì chỗ mẹ tôi phải không? Đó là lý do ông lặng lẽ thế suốt cả đường về.”

“Đúng là có, và tôi sẽ cho cô biết, nhưng câu chuyện không phải bắt đầu như thế.” Lúc này ông đang nhìn thẳng vào mặt cô và đó là một khuôn mặt thật dễ nhìn biết mấy. Lạy Chúa, ông ước giá như mình trẻ lại mười lăm tuổi. Thậm chí là mười.

“Tôi cần phải thành thật với cô. Tôi nghĩ cô có cảm giác rằng tôi đến đây tìm việc, mà sự thật thì không phải như vậy.”

“Không,” cô nói. “Tôi nghĩ ông đến vì ông thấy day dứt về những gì đã xảy ra với chị tôi. Tôi chỉ việc lợi dụng ông thôi. Tôi cũng không hề lấy làm tiếc. Ông đã rất tốt với mẹ tôi. Nhẹ nhàng. Rất… rất dịu dàng.”

Cô ở gần, mắt cô màu xanh thẫm hơn trong ánh chiều và mở rất to. Môi cô hé mở như thể vẫn còn nhiều điều cần nói, nhưng ông không cho cô cơ hội. Ông hôn cô trước khi ông kịp nghĩ đó là một việc ngu ngốc đến chừng nào, liều lĩnh đến chừng nào, và ngỡ ngàng khi cô hôn đáp lại, thậm chí còn đặt bàn tay phải vào sau gáy ông để cơ thể họ tiếp xúc chặt hơn chút nữa. Tất cả diễn ra trong vòng không quá năm giây, nhưng dường như còn dài hơn thế rất nhiều đối với Hodges, ông chưa hề có một nụ hôn như thế này đã khá lâu rồi.

Cô dứt ra, lùa một bàn tay qua tóc ông, và nói, “Em đã muốn làm điều đó suốt cả chiều nay. Giờ thì lên nhà nào. Em sẽ pha cà phê còn anh sẽ soạn báo cáo của mình.”

Nhưng chẳng có bản báo cáo nào cho đến mãi rất lâu sau đó, và chẳng có cà phê gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.