[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 4 - BẢ ĐỘC-Chương 44 : BẢ ĐỘC 4.2




Lần này thì hiệu nghiệm, mặc dù khi Deborah Ann xuất hiện, bà ta vẫn còn đang thắt đai áo choàng và chưa tỉnh hẳn. Mắt bà ta vằn đỏ, hai má bợt bạt, tóc tai bù xù rũ rượi. Bà ta không còn phải chịu đựng cảm giác vật vờ sau con say, chính xác là bộ não và cơ thể của bà ta đã quá quen thuộc với rượu nên không còn bị nữa, nhưng bà ta dành hết các buổi sáng trong trạng thái tập trung uể oải, xem các chương trình game show và tọng kẹo ngậm Tums. Tầm khoảng hai giờ chiều, khi thế giới bắt đầu trở nên sáng rõ hơn đối với mình, bà ta bèn làm chầu rượu đầu tiên trong ngày.

Kể cả có nhớ chuyện đã xảy ra hồi đêm đi nữa, bà ta cũng không đả động gì đến nó. Nói gì thì nói, trước nay bà ta cũng chẳng bao giờ đả động. Cả hai mẹ con đều không.

Chúng ta cũng không đã động gì đến Frankie cả, Brady nghĩ bụng. Và nếu có thì chúng ta biết nói gì đây? Chẳng lẽ nói, Trời ơi, sao mà nó ngã thê thảm thế?

“Thơm quá,” bà ta nói. “Có phần cho mẹ không?”

“Bao nhiêu cũng có. Cà phê nhé?”

“Ừ. Nhiều đường vào.” Bà ta ngồi vào bàn và chăm chú nhìn chiếc ti vi trên quầy bếp. Ti vi không bật, nhưng bà ta vẫn chăm chú nhìn như thật. Theo như Brady cảm nhận, có lẽ bà ta nghĩ là nó đang bật.

“Con không mặc đồng phục kìa,” bà ta nói - ý nhắc đến chiếc áo cài cúc với dòng DISCOUNT ELECTRONIX trên túi áo. Hắn có ba chiếc trong tủ. Hắn tự tay là chúng. Giống như hút bụi sàn nhà và giặt đồ của hai mẹ con, là quần áo không phải sở trường của mẹ hắn.

“Mười giờ con mới phải có mặt,” hắn nói, và cứ như thể những lời đó là một câu thần chú, điện thoại của hắn tỉnh giấc và bắt đầu rung bần bật trên mặt quầy bếp. Hắn chộp lấy trước khi nó kịp rơi xuống sàn nhà.

“Đừng nghe máy, cưng ạ. Cứ giả vờ là mẹ con mình ra ngoài ăn sáng rồi.”

Nghe hấp dẫn thật, nhưng Brady không thể để mặc một chiếc điện thoại đang đổ chuông, giống như hắn không thể từ bỏ được những ý đồ rối rắm và thay đổi xoành xoạch về việc thực hiện một hành động hủy diệt hoành tráng nào đó. Hắn xem tên người gọi và không ngạc nhiên khi thấy chữ TONES hiện lên trên màn hình. Anthony “Tones” Frobisher, tay sếp sòng danh giá của Discount Electronix (chi nhánh Brich Hill Mall).

Hắn bấm nút nghe máy và nói, “Hôm nay là ngày tôi đến muộn mà, Tones.”

“Tôi biết, nhưng tôi cần cậu đến chăm sóc một khách hàng. Tôi thực sự, thực sự rất cần.” Tones không thể bắt Brady đi chăm sóc khách hàng trong ngày đi làm muộn của hắn, vậy nên mới có cái giọng thớ lợ này. “Hơn nữa đó lại là bà Rollins, và cậu biết là bà ấy hay boa lắm còn gì.”

Tất nhiên là bà ta hay boa, bà ta sống ở Sugar Heights cơ mà. Đội Cyber Patro, có rất nhiều khách hàng được chăm sóc tận nhà ở Sugar Heights, và một trong những khách hàng của họ - một trong những khách hàng của Brady - là bà Olivia Trelawney quá cố. Sau khi bắt đầu trò chuyện với bà ta qua trang Chiếc Ô Xanh của Debbie, hắn đã vào nhà bà ta hai lần để sửa máy và cảm giác thật là sướng vô cùng. Chứng kiến bà ta sụt cân như thế nào. Chứng kiến hai bàn tay của bà ta bắt đầu run lẩy bẩy. Ngoài ra, việc truy cập được vào máy tính của bà ta đã mở ra tất cả các loại khả năng.

“Tôi không biết nữa, Tones…” Nhưng tất nhiên là hắn sẽ đi và không chỉ bởi vì bà Rollins hay boa thêm. Sẽ vui lắm khi vừa chầm chậm lăn bánh qua số 729 đường Lilac vừa nghĩ bụng: anh là kẻ chịu trách nhiệm về những cánh cổng đóng im ỉm kia. Tất cả những gì mình đã phải làm để tặng cho mụ ta một cú đẩy cuối cùng là cài một chương trình nhỏ vào máy tính Mac của mụ.

Máy tính quả là kỳ điệu.

“Nghe này, Brady, nếu cậu nhận vụ này, cả ngày hôm nay cậu không phải làm việc ở cửa hàng nữa, vậy được chưa nào? Chỉ cần mang chiếc Beetle về trả rồi tha hồ mà lượn lờ cho đến lúc nào phải khởi động cái xe bán kem ngu ngốc của cậu.”

“Thế còn Freddi? Tại sao anh không giao cho cô ấy?”

Lúc này hoàn toàn chỉ là đùa giỡn. Nếu Tones mà cử Freddi đi được, thì lúc này cô ta đã đang trên đường rồi.

“Gọi điện báo nghỉ ốm rồi. Bảo là cô ta đến tháng là nó hành cô ta muốn chết. Tất nhiên đó chỉ là cái cớ nhảm nhí chết tiệt. Tôi biết thừa, cô ta biết thừa, và cô ta biết là tôi biết, nhưng cô ta sẽ viện lẽ bị quấy rối tình dục nếu tôi vạch mặt cô ta. Cô ta cũng biết là tôi biết cả điều đó nữa.”

Mẹ hắn thấy Brady mỉm cười, và mỉm cười đáp lại. Bà ta giơ tay lên, nắm lại, và vặn qua vặn lại. Vặn bi nó đi, cưng. Cái miệng cười của Brady ngoác ra thành một nụ cười nham nhở.

Có thể mẹ hắn là một kẻ nát rượu, có thể bà ta chỉ nấu ăn được một hai lần mỗi tuần, có thể bà ta phiền hà đến phát rồ, nhưng nhiều lúc bà ta vẫn có thể đọc vị hắn như đọc một cuốn sách.

“Được rồi,” Brady nói. “Tôi lái xe của tôi đi có được không?”

“Cậu biết là tôi không thể duyệt tiền xăng cho phương tiện cá nhân,” Tones nói.

“Ngoài ra, đó là chính sách của công ty,” Brady nói. “Đúng không?”

“À… Ừm.”

Schyn Ltd., công ty mẹ ở Đức của DE, tin rằng những chiếc VW làm dịch vụ Cyber Patro, là một hình thức quảng cáo hiệu quả. Freddi Linklatter thì nói rằng chỉ có người thần kinh mới muốn để một kẻ lái chiếc Beetle màu xanh lè sửa máy tính của mình, và về điểm này thì Brady đồng ý với cô ta. Mặc dù vậy, ngoài kia vẫn có vô số người thần kinh, vì dịch vụ của họ không bao giờ thiếu khách hàng.

Mặc dù rất ít người boa hậu hĩnh như Paula Rollins.

“Được rồi,” Brady nói, “nhưng anh nợ tôi lần này nhé.”

“Cảm ơn, anh bạn.”

Brady tắt điện thoại mà không thèm nhọc công nói, Anh đếch phải bạn tôi, và cả hai chúng ta đều biết điều đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.