[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 4 - BẢ ĐỘC-Chương 43 : BẢ ĐỘC 4.1




Brady Hartsfield không cần mất nhiều thời gian để tìm ra cách đầu độc người bạn bốn chân của Jerome Robinson. Kể cũng tiện khi Brady cũng chính là Ralph Jones, một nhân vật tưởng tượng. Với nhân thân không chê vào đâu được - cộng thêm một thẻ Visa hạn mức thấp - để đặt mua đồ từ những trang như Amazon và eBay. Hầu hết mọi người không hề nhận ra việc nặn một vỏ bọc giả thân-thiện-với-internet mới dễ làm sao. Ta chỉ cần thanh toán đầy đủ là xong. Nếu không chẳng mấy chốc mọi việc có thể bị phanh phui ngay.

Với vỏ bọc Ralph Jones, hắn đặt mua một hộp thuốc diệt chuột GOPHERGO loại một cân và cung cấp địa chỉ nhận thư của Ralphie, dịch vụ chuyển phát Speedy Postal cách Discount Electronix không xa.

Hoạt chất trong GOPHER-GO là strychnine. Brady tra cứu các triệu chứng ngộ độc strychnine trên mạng và sung sướng nhận thấy là Odell sẽ được một phen khốn khổ khốn nạn. Khoảng hai mươi phút gì đó sau khi nuốt vào, bắt đầu có hiện tượng co giật cơ ở cổ và đầu. Chúng nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. Miệng giãn ra thành một kiểu cười nhăn nhở (ít nhất thì ở người là vậy; về chó thì Brady không biết).

Có thể xuất hiện tình trạng nôn mửa, nhưng đến lúc này thì chất độc đã thẩm thấu quá nhiều và đã quá muộn. Các cơn co quắp xuất hiện và trở nên tồi tệ hơn cho đến khi xương sống biến thành một vòm cong cứng ngắc cố định. Đôi khi xương sống còn gãy hẳn ra. Khi cái chết đến - như một sự giải thoát, Brady dám chắc - thì đó là kết quả của sự ngạt thở. Đơn giản là các dây thần kinh có vai trò điều khiển việc đưa không khí từ thế giới bên ngoài đến hai lá phổi đã ngừng hoạt động.

Brady không thể nào chờ nổi.

Ít nhất thì cũng không phải chờ lâu, hắn vừa tự nhủ vừa tắt bảy chiếc máy tính và lên cầu thang. Tuần sau thôi là hàng sẽ chờ hắn đến lấy. Cách tốt nhất để tọng nó vào trong con chó, hắn nghĩ, sẽ là nhồi nó vào một chiếc bánh hamburger béo ngậy. Con chó nào chẳng thích hamburger, và Brady biết chính xác hắn sẽ làm cách nào để mang đến món khoái khẩu cho Odell.

Barbara Robinson, con em gái của Jerome, có một đứa bạn tên là Hilda. Hai con bé thích đến Zoney’s GOMART, một cửa hàng tiện lợi cách nhà Robinson hai khối phố. Chúng giải thích là vì chúng thích món kem đá bào Icee nho ở đó, nhưng thật ra chúng thích đàn đúm cùng lũ bạn ở đấy. Chúng ngồi trên bức tường đá thấp phía sau bãi đỗ cho bốn chiếc xe của cửa hàng, dăm sáu đứa con gái buôn chuyện rồi cười nói chí chóe và đổi chác đồ ăn. Brady vẫn thường thấy chúng khi hắn lái chiếc xe kem Mr. Tastey. Hắn vẫy chào chúng và chúng vẫy lại.

Ai mà không thích người bán kem.

Bà Robinson cho phép Barbara tụ tập như vậy một hai lần mỗi tuần (cửa hàng Zoney không phải điểm tập kết của dân nghiện, có lẽ bà đã đích thân kiểm tra thông tin này), nhưng bà đặt điều kiện kèm theo sự cho phép ấy, và Brady đã dễ dàng đoán được Barbara không bao giờ được đi một mình; con bé luôn phải quay về nhà sau một tiếng; con bé và bạn mình luôn phải dẫn Odell đi cùng. Không được dắt chó vào bên trong GOMART, nên Barbara cột nó vào tay nắm cửa nhà vệ sinh bên ngoài trong lúc nó và Hilda vào bên trong để mua món kem vị nho.

Đó là lúc mà Brady - đi bằng xe riêng của hắn, một chiếc Subaru không có gì đặc biệt - sẽ liệng cho Odell cái bánh chết chóc. Con chó khá bự, có thể nó trụ được cả hai tư hàng. Brady hy vọng thế. Nỗi đau mất mát có một sức mạnh bắc cầu được diễn đạt rất hay ho bằng câu châm ngôn quýt làm cam chịu.

Odell càng đau đớn bao nhiêu thì con nhọ con và thằng anh nó càng đau đớn bấy nhiêu. Jerome sẽ trút nỗi đau của nó lên lão cớm béo về vườn, còn gọi là Kermit William Hodges, và lão cớm sẽ hiểu rằng cái chết của con chó là lỗi của lão, trả giá vì đã gửi cho Brady cái tin nhắn khiêu khích và láo xược ấy. Khi Odell chết, lão sẽ biết…

Đang đi được nửa chừng lên tầng, lắng nghe tiếng ngáy của mẹ hắn, Brady dừng lại, mắt mở to ngộ ra vấn đề.

Lão cớm béo về vườn sẽ biết.

Và vấn đề chính là ở đó chứ còn gì nữa? Vì hành động để lại hậu quả. Đó là lý do Brady có thể mơ tưởng về việc đầu độc cả một lô kem hắn bán cho lũ nhóc, nhưng lại không đời nào thực sự làm một chuyện như vậy. Hắn sẽ không làm chừng nào còn muốn ẩn mình thật kỹ, mà trong lúc này thì hắn muốn.

Đến thời điểm này, Hodges vẫn chưa tìm đến chiến hữu của lão trong sở cảnh sát cùng bức thư Brady đã gửi. Thoạt đầu Brady tin rằng đó là vì Hodges muốn giữ nó làm chuyện giữa hai người, có khi còn thử lần ra tên Sát nhân Mercedes và kiếm lấy chút hào quang sau khi đã nghỉ hưu, nhưng giờ thì hắn biết hóa ra là không phải vậy. Tại sao lão thanh tra nghỉ hưu lại muốn lùng ra hắn khi lão nghĩ Brady chẳng qua chỉ là một thằng khùng?

Brady không hiểu nổi tại sao Hodges có thể rút ra kết luận như vậy khi mà hắn, Brady, đã biết về vụ thuốc tẩy và cái bao tóc lưới, những chi tiết không đời nào được tiết lộ với báo chí, vậy mà hắn đã biết bằng cách nào đó. Nếu Brady đầu độc Odell, Hodges sẽ cầu đến đám chiến hữu cảnh sát. Đầu tiên là cộng sự cũ của lão, Huntley.

Tệ hơn, nó có thể mang đến một lý do mới để sống cho kẻ mà Brady đã hy vọng dụ cho tự tử, làm thất bại toàn bộ mục đích của bức thư được sáng tác đầy chất nghệ thuật. Như thế thì thật là bất công vô cùng. Xô cho con mụ Trelawney khỏi mép vực là cảm giác phê nhất đời hắn, còn phê hơn (vì những lý do mà hắn không hiểu, mà cũng chẳng bận tâm) cả giết chóc tất cả lũ người kia bằng chiếc xe của mụ, và hắn lại muốn trải nghiệm nó lần nữa. Làm cho điều tra viên chính của vụ án tự kết liễu đời mình - đó mới là một chiến thắng tuyệt vời làm sao?

Brady đứng giữa cầu thang, suy nghĩ nung nấu.

Lão béo khốn kiếp có thể vẫn làm điều đó, hắn tự nhủ.

Giết chết con chó thế là cú đẩy cuối cùng mà lão cần.

Chỉ có điều hắn không thực sự tin vào điều đó, và đầu hắn đập lùng bùng cảnh báo.

Hắn đột nhiên cảm thấy một nỗi thôi thúc chỉ muốn lao trở lại tầng hầm, vào trang Ô Xanh, và đòi lão cho hắn biết lão đang nói về thứ “bằng chứng không công bố” chết giẫm nào để hắn, Brady, có thể sổ toẹt nó đi. Nhưng làm thế sẽ là một sai lầm tồi tệ. Như thế thì thật vồ vập quá đáng, thậm chí còn đến mức thảm hại.

Bằng chứng không công bố.

Cút đi, thằng khốn.

Nhưng chính tao đã làm! Ta đã mạo hiểm tự do của mình, tao đã mạo hiểm mạng sống của mình, và chính tao đã làm! Mày không thể phủ nhận công sức của tao được! Thế là không công bằng! Đầu hắn lại đập lùng bùng.

Mày là đồ khốn kiếp ngu xuẩn, hắn thầm nghĩ. Mày sẽ phải trả giá, bằng cách này hay cách khác, nhưng đó là sau khi con chó kia đã chết. Có khi cả thằng mọi bạn mày cũng chết nốt. Có khi cả nhà thằng mọi ấy cũng chết. Và sau chúng, có thể là cả một đống người nữa. Đủ để làm cho những gì xảy ra tại City Center trông như một cuộc picnic.

Hắn lên phòng và nằm xuống giường trong bộ đồ lót. Đầu hắn lại đang đập uỳnh uỳnh, hai tay run cầm cập (như thể chính hắn vừa mới tọng strychnine). Hắn sẽ nằm đây trong đau đớn đến sáng, trừ phi…

Hắn đứng lên và quay xuống sảnh chính. Hắn đứng bên ngoài cửa phòng mẹ mình gần bốn phút, rồi đầu hàng và vào trong. Hắn trèo vào giường với bà ta và cơn đau đầu dịu đi hầu như ngay lập tức. Có lẽ là do hơi ấm. Có lẽ là do mùi của bà ta - dầu gội, sữa dưỡng thể, mùi rượu. Có lẽ là cả hai.

Bà ta quay người lại. Mắt bà ta mở ra trong bóng tối. “Ôi, cưng. Cưng lại có một đêm khó ngủ à?”

“Vâng.” Hắn cảm thấy hơi ấm của những giọt nước trong mắt mình.

“Phù thủy Nhỏ?”

“Lần này là Phù thủy Lớn.”

“Có muốn mẹ giúp không?” Mẹ hắn đã biết trước câu trả lời; nó đang đập rần rật ép vào bụng bà ta. “Con đã làm quá nhiều điều cho mẹ rồi,” bà ta dịu dàng nói. “Để mẹ làm điều này cho con.”

Hắn nhắm nghiền mắt lại. Mùi rượu trong hơi thở bà ta rất nồng nặc. Hắn cũng chẳng lấy làm khó chịu, mặc dù bình thường thì hắn căm ghét nó. “Được ạ.”

Bà ta chăm sóc hắn nhanh chóng và thành thạo. Cũng không mất nhiều thời gian. Chẳng bao giờ mất nhiều thời gian.

“Được rồi nhé,” bà ta nói. “Giờ thì ngủ đi nào, cưng.” Hắn ngủ, gần như ngay tức khắc.

Khi hắn thức giấc lúc tảng sáng bà ta lại đang ngáy, một lọn tóc dính bết vào bên khóe miệng bà ta. Hắn rời khỏi giường và về phòng mình. Đầu óc hắn thật thư thái. Bả chuột tẩm đầy strychnine đang trên đường tới. Khi nó đến nơi, hắn sẽ đánh bả con chó, và kệ xác hậu quả. Kệ mẹ nó hậu quả. Còn bọn mọi ở khu nhà giàu với những cái tên của người da trắng ấy à? Chúng không quan trọng. Sau đó là đến lão cớm béo về vườn, sau khi lão có cơ hội nếm trải trọn vẹn cảm giác đau đớn của Jerome Robinson và nỗi mất mát của Barbara Robinson, và ai thèm bận tâm nếu đó là chuyện tự sát? Điều quan trọng là lão đi đời. Và sau đó…

“Thứ gì đó hoành tráng,” hắn vừa nói vừa mặc quần jean và áo thun trắng trơn. “Một vầng hào quang rực rỡ.” Chính xác cái vầng đó là gì thì hắn còn chưa biết, nhưng cũng không sao. Hắn có thời gian, và trước tiên hắn cần làm một việc. Hắn cần phải đánh sập cái gọi là “bằng chứng không công bố” của Hodges và bắt lão phải tin rằng hắn, Brady, thực sự là tên Sát nhân Mercedes, là con quái vật mà Hodges đã không tóm được. Hắn cần phải chà xát cho nó tấy lên. Hắn cũng cần làm điều ấy vì nếu Hodges tin vào thứ “bằng chứng không công bố” giả tạo ấy, thì những tên cớm khác - những tên cớm thật - chắc chắn cũng tin vào nó nốt. Điều đó là không thể chấp nhận. Hắn cần…

“Độ tin cậy!” Brady thốt lên với căn bếp trống. “Mình cần có độ tin cậy.”

Hắn bắt tay và chuẩn bị bữa sáng: thịt lợn muối xông khói và trứng. Mùi thơm có lẽ sẽ bay lên tận chỗ mẹ hắn ở trên nhà và quyến rũ bà ta. Còn không thì cũng chẳng sao. Hắn sẽ ăn cả phần của bà ta. Hắn đang đói ngấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.