[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 3 - DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE-Chương 30 : DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE 3.8




Cô xin ông thứ lỗi. Hodges bảo cô cứ tự nhiên. Cô biến mất, hẳn là để trấn tĩnh và trang điểm lại. Hodges cầm bức thư lên và vừa đọc vừa nhấm nháp từng ngụm nhỏ cà phê. Cà phê thực sự ngon. Giá kể mà có một hai chiếc bánh ăn kèm…

Bà Olivia Trelawney thân mến,

Tôi vọng bà sẽ đọc bức thư này một mạch từ đầu đến cuối trước khi ném bỏ hoặc đốt nó đi. Tôi biết mình không đáng để bà bận tâm, nhưng dù sao tôi vẫn nài xin bà điều đó. Bà biết đấy, tôi chính là kẻ đã trộm chiếc Mercedes của bà và đâm nó vào những người kia. Lúc này tôi đang bừng cháy giống như bà có thể sẽ đốt cháy bức thư của tôi, chỉ có điều là với nỗi nhục nhã cùng hối hận và đau khổ.

Xin bà, xin bà, xin bà hãy cho tôi một cơ hội giải thích! Tôi sẽ không bao giờ được bà tha thứ và tôi cũng không trông đợi điều đó, nhưng giá như tôi có thể làm cho bà hiểu, thì cũng đã đủ lắm rồi. Bà sẽ cho tôi cơ hội đó chứ? Xin bà? Đối với công chúng thì tôi là một con quái vật, đối với truyền hình tôi chỉ là một câu chuyện đẫm máu khác để bán quảng cáo, còn với cảnh sát tôi chỉ là một thằng perk khác mà họ muốn tóm và tống vào tù, nhưng tôi cũng là một con người, giống như bà. Đây là câu chuyện của tôi.

Tôi lớn lên trong một gia đình bạo hành cả về thể chất lẫn tình dục Cha dượng tôi là kẻ đầu tiên, và bà biết chuyện gì đã xảy ra sau khi mẹ tôi phát hiện ra không? Bà ta tham gia cuộc vui! Đến đây bà đã ngừng đọc chưa? Tôi không trách gì bà, câu chuyện thật kinh khủng, nhưng tôi hi vọng bà không làm thế, vì tôi phải trút bỏ chuyện này ra khỏi ngực mình. Có thể tôi sẽ không còn ở “trong thế giới của người sống” bao lâu nữa, bà biết đấy, nhưng tôi không thể chấm dứt cuộc đời mình mà không có người biết TẠI SAO tôi lại làm những gì tôi đã làm. Không phải là bản thân tôi thấu hiểu hoàn toàn mọi chuyện, nhưng có lẽ bà, một “người ngoài cuộc”, sẽ hiểu.

Hodges đặt bức thư xuống bàn cà phê và nói, “Khốn nạn thật.”

Janey Patterson gật đầu. “Phản ứng của tôi lúc ấy cũng thế.”

“Hắn mời mọc bà ấy liên lạc với hắn…”

Janey trao cho ông ánh mắt ngỡ ngàng. “Mời mọc chị ấy? Phải nói là dồn ép chị ấy chứ. ‘Làm đi không là tôi sẽ tự kết liễu đời mình.’”

“Vậy theo cô thì bà ấy đã chấp nhận liên lạc với hắn. Cô có thấy bằng chứng liên lạc nào của bọn họ không? Có bản in nào khác cùng bức thư này không?”

Cô lắc đầu. Ollie có kể với mẹ tôi rằng chị ấy đang chát với một kẻ mà chị ấy tả là ‘đầu óc không bình thường’ và đang cố thuyết phục hắn tìm kiếm sự giúp đỡ vì hắn đã gây ra một chuyện kinh khủng. Mẹ tôi đã rất sợ. Bà cứ tưởng Ollie nói chuyện trực tiếp với kẻ đầu óc không bình thường kia, kiểu như trong công viên hay quán cà phê hoặc đại loại thế. Ông phải nhớ là bà ấy gần chín mươi tuổi rồi. Mẹ tôi cũng biết về máy tính, nhưng bà rất lờ mờ về ứng dụng thực tế của chúng.

Ollie đã giải thích về các chat-room - hoặc đã cố gắng giải thích nhưng tôi không chắc là mẹ thực sự hiểu. “Bà chị nhớ là Ollie có nói chị ấy đã nói chuyện với kẻ đầu óc rất không bình thường kia dưới một cái ô màu xanh.

“Mẹ cô có liên hệ hắn với chiếc Mercedes bị đánh cắp và vụ giết người ở City Center không?”

“Bà chưa từng nói điều gì khiến tôi tin là thế. Trí nhớ ngắn hạn của bà kém lắm rồi. Nếu ai hỏi bà về sự kiện quân Nhật ném bom Trân Châu Cảng, bà có thể nhớ chính xác thời điểm bà nghe tin đó trên đài, và có khi cả tên người phát thanh viên nữa. Còn hỏi sáng bà ăn gì, hoặc thậm chí bà đang ở đâu…”

Janey nhún vai. “Lúc thì bà nói được, lúc thì không.”

“Vậy chính xác thì bà ấy đang ở đâu?”

“Một nơi có tên bà Sunny Acres, cách đây khoảng ba mươi dặm.” Cô cười, một âm thanh buồn bã và chẳng có chút vui vẻ nào trong đó. Mỗi lần nghe thấy cái tên đó, là tôi lại nghĩ đến mấy bộ phim tâm lý sướt mướt ngày xưa vẫn chiếu trên kênh Turner Classic Movies, nhân vật nữ chính được tuyên bố là bị điên và bị tống vào một nhà thương điên lạnh lẽo kinh khủng ấy.

Cô ngoảnh nhìn ra phía mặt hồ. Lúc này khuôn mặt cô chuyển sang một biểu cảm mà Hodges thấy khá thú vị: vừa hơi đăm chiêu vừa hơi căng thẳng. Càng nhìn, ông lại càng thấy thích dung nhan ấy. Những nét viền thanh mảnh quanh đôi mắt cho thấy cô là một phụ nữ thích cười.

“Tôi biết mình sẽ đóng vai nào trong những bộ phim ấy,” cô nói, vẫn chăm chú nhìn ra những chiếc thuyền đang chơi đùa trên mặt nước. “Người em gái thâm hiểm thừa kế trách nhiệm chăm sóc một đấng sinh thành già cả cùng cả đống tiền. Đứa em gái tàn nhẫn ẵm tiền nhưng lại tống đấng sinh thành già cả tới một điền trang hẻo lánh, và đấy những người già ăn tối bằng Alpo[41] và bị bỏ mặc nằm ngập trong vũng nước giải của mình cả đêm. Nhưng Sunny thì không. Nó thực sự là một nơi rất tốt. Cũng không rẻ chút nào. Hơn nữa, chính mẹ tôi đòi tới đó.”

“Thật vậy?”

“Thật vậy” cô nhại lại ông bằng một cái nhăn mũi nhẹ.

“Ông có nhớ tên y tá của mẹ tôi không? Bà Greene ấy. Althea Greene.”

Hodges chợt nhận ra mình đang thọc tay vào túi áo khoác tìm kiếm cuốn sổ ghi chép vụ án vốn đã không còn ở đó nữa.

Nhưng sau một thoáng nghĩ, ông cũng nhớ ra người y tá mà không cần đến nó. Một phụ nữ cao ráo và nghiêm nghị trong bộ đồ trắng dường như đang lướt nhẹ thay vì bước đi. Mái tóc xám được uốn gợn sóng kiểu Marcel khiến bà trông hơi giống Elsa Lanchester trong phim The Bride of Frankenstein. Ông và Pete đã hỏi bà có để ý thấy chiếc Mercedes của bà Trelawney đỗ ở lề đường khi ra về tối thứ Năm đó không. Bà Greene đã trả lời rằng bà hầu như chắc chắn là có, đối với đội của Hodges và Huntley thì câu trả lời như thế có nghĩa là bà chẳng chắc chắn chút nào.

“Vâng, tôi có nhớ bà ấy.”

“Bà ấy tuyên bố nghỉ hưu gần như ngay khi tôi chuyển về từ Los Angeles. Bà ấy nói bà ấy đã sáu mươi tư tuổi và không còn đủ khả năng chăm sóc tử tế cho một bệnh nhân mắc bệnh nặng như thế, và nhất định không chịu lay chuyển ngay cả khi tôi đề nghị thuê thêm y tá phụ giúp - hai người, nếu bà ấy muốn. Tôi thì nghĩ bà ấy bị sốc vì tai tiếng sau vụ Thảm sát City Center, nhưng giá chuyện chỉ dừng ở đó thì có lẽ bà ấy cũng đã ở lại.”

“Vụ tự tử của chị cô là giọt nước tràn ly?”

“Tôi khá chắc chắn là như vậy. Tôi không nói Althea và Ollie là bạn bè con chấy cắn đôi hay đại loại thế, nhưng họ hợp nhau, và họ luôn có cùng quan điểm trong việc chăm sóc mẹ. Bây giờ thì Sunny là nơi tốt nhất cho bà, và mẹ tôi ở đó cũng thanh thản hơn. Ít nhất là trong những ngày bà tương đối khỏe. Cả tôi cũng vậy. Vì một lý do là họ xử lý cơn đau của bà tốt hơn.”

“Nếu như tôi muốn đến nói chuyện với bà ấy…”

“Có thể bà nhớ được một vài thứ, hoặc không.” Cô ngoảnh gương mặt đang hướng ra hồ lại và nhìn thẳng vào ông. “Ông sẽ nhận việc này chứ? Tôi đã tham khảo giá thuê thám tử tư trên mạng, và tôi sẵn sàng trả cao hơn nhiều. Năm nghìn đô la một tuần, cộng thêm chi phí. Tối thiểu là tám tuần.”

Bốn mươi nghìn cho tám tuần làm việc, Hodges ngỡ ngàng. Có khi rốt cuộc ông chính là Philip Marlowe chứ chẳng chơi. Ông tưởng tượng mình ở trong một văn phòng hai buồng nhếch nhác trổ ra sảnh tầng ba của một tòa nhà văn phòng rẻ tiền. Thuê một em lễ tân Bốc lửa tên kiểu Lola hoặc Velma. Tất nhiên phải là một em tóc vàng ăn nói khêu gợi. Ông sẽ diện một quả áo choàng và mũ phớt màu nâu những hôm mưa, mũ kéo sụp xuống một bên chân mày.

Lố bịch. Và không hấp dẫn ông. Điều hấp dẫn ở đây là không phải nằm ườn trong chiếc ghế LA-Z-BOY xem mụ thẩm phán và tọng đồ ăn vặt đến phì mặt. Ông cũng thích được diện bộ vest. Nhưng còn lý do khác quan trọng hơn thế. Ông đã rời sở cảnh sát giữa lúc bao việc còn dở dang. Pete đã lần ra tên cướp có vũ trang ở các hiệu cầm đồ, và nhiều khả năng anh ta cùng Isabelle Jaynes sẽ sớm tóm được Donald Davis, kẻ khốn nạn đã giết vợ lại còn lên ti vi khoe ra nụ cười bảnh bao của hắn. Tốt cho Pete và Izzy, nhưng cả Davis lẫn tay súng ở hiệu cầm đồ đều chưa phải Canh bạc Lớn.

Hơn nữa, ông thầm nghe lẽ ra gã Mercedes không nên động đến mình. Và cả bà T. nữa. Lẽ ra hắn cũng đừng có động đến cả bà ta.

“Bill?” Janey búng ngón tay đánh tách như một nhà thôi miên trên sân khấu đưa đối tượng ra khỏi trạng thái vô thức.

“Ông nghe tôi nói không, Bill?”

Ông hướng sự chú ý trở lại với cô, một phụ nữ ngoài bốn mươi không ngại ngần ngồi giữa ánh nắng rực rỡ. “Nếu tôi nói có, thì cô phải thuê tôi theo dạng chuyên gia tư vấn an ninh.”

Cô tỏ vẻ thích thú. “Giống như những người làm cho Vigilant Guard Service ở dưới khu Heights ấy à?”

“Không, không giống họ. Tiêu biểu như việc họ có hợp đồng bảo lãnh, tôi thì không.” Tôi chẳng bao giờ cần cả, ông thầm nghĩ. “Tôi sẽ chỉ là an ninh tư nhân thôi, kiểu như người làm việc trong câu lạc bộ đêm ở trung tâm. Tôi e là cô không cho vào mục kê khai giảm trừ thuế thu nhập được đâu.”

Vẻ thích thú giãn ra thành một nụ cười, và cô lặp lại trò nhăn mũi. Một hành động thật quyến rũ, theo quan điểm của Hodges. “Đừng bận tâm. Nói không lại sợ ông chưa biết, tôi có mà bơi trong tiền.”

“Tôi không muốn có gì giấu giếm cả, Janey. Tôi không có giấy phép thám tử tư, điều đó cũng chẳng ngăn được tôi đưa ra những câu hỏi, nhưng tôi xoay xở được đến đâu khi không có phù hiệu hay giấy phép thám tử tư thì còn phải xem đã. Làm việc thế này kiểu như yêu cầu một người mù đi lần quanh thành phố mà không có chó dẫn đường vậy.”

“Chắc phải có mạng lưới quan hệ cũ ở sở cảnh sát chứ?”

“Có chứ, nhưng nếu tôi cố sử dụng mạng dưới đó, có nghĩa là tôi đã đặt cả những quan hệ cũ và bản thân mình vào một tình thế tồi tệ.” Ông chưa thể chia sẻ với cô là ông đã phạm phải điều này khi moi thông tin từ Pete vì hai người mới quen biết chưa được bao lâu.

Ông cầm lấy bức thư Janey đã đưa cho xem.

“Một vấn đề là, tôi sẽ phạm tội che giấu bằng chứng nếu đồng ý giấu kín thứ này chỉ hai chúng ta biết.” Cô cũng không cần phải biết ông đã che giấu một bức thư tương tự rồi. “Ít nhất về lý thuyết là thế. Và che giấu bằng chứng cũng là một tội hình sự.”

Cô tỏ vẻ thất vọng. “Ôi lạy Chúa, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.”

“Mặt khác, tôi nghi ngờ khả năng bộ phận kỹ thuật hình sự có thể làm được gì nhiều nhặn với nó. Một bức thư được thả vào thùng thư trên phố Marborough hoặc đại lộ Lowbriar có thể xem như hành động nặc danh nhất trên đời này rồi. Ngày xưa - tôi còn nhớ rõ lắm - ta có thể đối chiếu chữ đánh trên bức thư với cái máy đã đánh ra nó. Đấy là nếu ta tìm được cái máy chữ. Nó cũng giá trị như là vân tay ấy.”

“Nhưng bức thư này đâu phải được đánh máy.”

“Không. Máy in laser. Có nghĩa là không có những chữ A chơ lơ hoặc những chữ T còng queo. Vậy nên tôi cũng chẳng che giấu điều gì ghê gớm lắm.” Nói gì thì nói, tội che giấu cũng vẫn là tội che giấu.

“Tôi sẽ chấp nhận công việc này, Janey, nhưng năm nghìn đô một tuần thì thật là lố bịch. Tôi sẽ nhận một tờ séc hai nghìn, nếu như cô muốn viết. Và gửi cô hóa đơn chi phí.”

“Như thế thì đâu đáng bao nhiêu.”

“Nếu tôi lần ra được gì đó, chúng ta có thể bàn về một khoản thưởng.” Nhưng ông không định sẽ nhận, ngay cả khi tóm cổ được gã Mercedes. Đời nào ông làm thế vì trước khi đến đây ông đã quyết tâm điều tra ra tên khốn kiếp đó rồi, và tưởng còn phải nói khó để cô giúp ông.

“Được rồi. Nhất trí. Và cảm ơn ông.”

“Không có gì. Giờ thì hãy nói tôi nghe về quan hệ của cô với Olivia. Tất cả những gì tôi biết là mối quan hệ đó chỉ thân thiết để cô gọi bà ấy là Ollie, mà tôi thì cần nhiều hơn thế.”

“Cũng mất thời gian lắm đấy. Ông có muốn dùng thêm cốc cà phê nữa không? Và một chiếc bánh quy ăn kèm nhé? Tôi có bánh quy chanh đấy.” Hodges nói có với cả hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.