[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 3 - DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE-Chương 26 : DƯỚI CHIẾC Ô XANH CỦA DEBBIE 3.4




Hodges đỗ chiếc Toyota của mình vào phần mái che có chức năng như garage bên trái ngôi nhà, và dừng lại chiêm ngưỡng bãi cỏ mới cắt trước khi bước đến cửa. Tại đó ông thấy một mảnh giấy thò ra khỏi khe bỏ thư. Ý nghĩ đầu tiên của ông là gã Mercedes, nhưng làm vậy hẳn cũng là quá liều lĩnh ngay cả với một kẻ như hắn.

Hóa ra là của Jerome. Nét chữ ngay ngắn của cậu ta tương phản với giọng văn nhí nhố của bức thư.

Thưa ngày[28] Hodges,

Tui đã cắt bãi cỏ của ngày và cất cáy máy cắt cỏ vào trong nhà se. Tôi hy vọng ngày không đâm phải nó, thưa ngày! Nếu ngày còn chút công việc nào cho thằn bé da đen rốt nát này, cứ bấm địa thoại gọi tui. Tui vui lòng được nói chuyện với ngày nếu tui không đang giở giang với một chong những em út của mình. Như ngày cũng biết bọn chúng cần được chăm bẵm rất nhiều và thỉnh thoảng lại phải dạy dỗ đôi chút nữa, vì chúng dễ lên mặt tinh vi lắm, nhất là mấy em da dẻ sáng sủa[29] tí! Tui luôn ở đây phục vụ ngày, thưa ngày!

Jerome

Hodges lắc đầu mệt mỏi nhưng không khỏi mỉm cười.

Cậu giúp việc của ông nhận toàn điểm A cho môn toán cao cấp, cậu ta biết thay máng nước bị sụp, cậu ta khắc phục email của Hodges mỗi khi nó lộn tung lên (vốn xảy ra như cơm bữa, chủ yếu là do ông làm bung bét cả), cậu ta hiểu biết cơ bản về sửa ống nước, cậu ta nói tiếng Pháp rất khá, và nếu bạn hỏi Jerome đang đọc sách gì, chắc chắn cậu ta sẽ hành hạ bạn cả nửa tiếng với cái chủ nghĩa biểu tượng chết tiệt của D. H. Lawrence. Cậu ta không muốn là người da trắng, nhưng là một gã trai da đen giỏi giang trong một gia đình trung-lưu-lớp-trên, cậu ta phải đương đầu với cái thứ được cậu ta gọi là “những thách thức về bản sắc”. Cậu ta nói điều này với vẻ đùa bỡn, nhưng Hodges không tin là thằng bé nói đùa. Không hẳn.

Ông bố giảng viên đại học của Jerome và bà mẹ kiểm toán viên có chứng chỉ CPA - mà theo Hodges thì cả hai đều thiểu-năng-hài-hước - chắc chắn sẽ chết khiếp với bức thư này. Có khi họ còn thấy con trai mình cần được tư vấn tâm lý cũng nên.

Nhưng họ sẽ không biết gì hết từ phía Hodges.

“Jerome, Jerome, Jerome,” ông thốt lên và lách mình vào trong. Jerome và trò vẹc đàn bà của cậu ta. Anh chàng Jerome vẫn không quyết định được, ít nhất cũng chưa, là muốn vào trường đại học Ivy League[30] nào; còn việc những gã to đầu ấy chấp nhận cậu ta là chuyện khỏi phải bàn. Cậu ta là người duy nhất trong cả khu được Hodges xem như một người bạn, và thực sự cũng là người duy nhất ông cần. Hodges tin rằng tình bạn chỉ là thứ được thổi phồng, và nếu chỉ xét riêng điểm này thì ông cũng giống Brady Hartsfield.

Ông về vừa kịp để xem hầu hết bản tin buổi tối, nhưng quyết định không xem. Ông chỉ có thể tiêu hóa được ngần ấy tin về tràn dầu vùng Vịnh và phong trào chính trị Tiệc Trà. Thay vào đó ông bật máy tính lên, khởi động trình duyệt Firefox, và nhập dòng “Dưới Chiếc Ô Xanh của Debbie” vào ô tìm kiếm.

Chỉ có sáu kết quả, một mẻ lưới quá nhỏ bé trong biển Internet mênh mông đầy cá, và chỉ đúng một kết quả khớp chính xác cả cụm từ. Hodges nhấp chuột vào đó và một bức ảnh hiện lên.

Dưới một bầu trời phủ kín những đám mây đầy hăm dọa là một triền đồi miền quê. Cơn mưa sống động - ông đoán là một dạng ảnh động lặp đi lặp lại - đang trút xuống thành những dòng bàng bạc. Song hai con người ngồi dưới một chiếc ô lớn màu xanh, một chàng trai và một cô gái, vẫn an toàn và khô ráo. Họ không hôn nhau, nhưng đầu họ kề sát bên nhau.

Có vẻ như họ đang mải mê tâm sự.

Phía dưới bức ảnh là một đoạn tóm tắt lý do ra đời của Chiếc Ô Xanh.

Không giống các trang như Facebook và Linkedin, Dưới Chiếc Ô Xanh của Debbie là một trang trò chuyện nơi những người bạn cũ có thể gặp gỡ và những người bạn mới có thể tìm hiểu về nhau trong MÔI TRƯỜNG ẨN DANH HOÀN TOÀN ĐƯỢC ĐẢM BẢO. Không có ảnh, không có nội dung khiêu dâm, không có những dòng Tweet 40 ký tự, chỉ có TRÒ CHUYỆN HIỆU QUẢ THEO PHONG CÁCH CŨ.

Bên dưới đoạn này là một nút nhấn đề BẮT ĐẦU NGAY BÂY GIỜ!

Hodges dịch con trỏ chuột lên đó, rồi lại lưỡng lự.

Khoảng sáu tháng trước, Jerome phải xóa địa chỉ email của ông và tạo cho ông một cái mới vì tất cả mọi người trong danh bạ của Hodges đều nhận được một tin nhắn thông báo ông đang bị kẹt ở New York, có người đã lấy trộm ví cùng tất cả thẻ tín dụng của ông và ông cần tiền để về nhà. Những người nhận được thư hãy làm ơn gửi năm mươi đô la - nhiều hơn nếu ông ta hoặc bà ta có đủ khả năng - tới một địa chỉ Mail Boxes Etc. Ở Tribeca. “Tôi sẽ hoàn trả lại cho bạn ngay sau khi tôi giải quyết xong mớ bung bét này,” bức thư khẳng định.

Hodges bẽ mặt vô cùng vì lời đề nghị xin xỏ ấy đã đến cả tay vợ cũ, rồi anh trai ông ở Toledo, và cả hơn bốn chục cảnh sát mà ông đã làm việc cùng bao năm qua. Cả con gái ông nữa.

Ông cứ tưởng điện thoại của mình - cả di động và cố định - sẽ đổ chuông như điên trong khoảng bốn mươi tám tiếng sau đó, nhưng hóa ra rất ít người gọi điện, và chỉ có Alison là tỏ ra thực sự lo lắng. Điều đó không làm ông ngạc nhiên. Allie, bản tính vốn bi quan cả nghĩ, vẫn luôn chắc mẩm cha mình sớm muộn cũng trở nên lẩm cẩm ngay từ khi ông mới bước sang tuổi năm mươi lăm.

Hodges đã phải cầu viện đến Jerome, và Jerome giải thích ông đã trở thành nạn nhân của trò ăn cắp thông tin cá nhân trên mạng.

“Hầu hết những kẻ ăn cắp địa chỉ chỉ muốn bán Viagra hoặc đồ mỹ ký, nhưng cháu cũng từng gặp trò này rồi. Nó xảy ra với giáo viên môn nghiên cứu môi trường của cháu, cuối cùng ông ấy phải đứng ra trả lại cho mọi người đến cả nghìn đô. Tất nhiên đấy là thời xưa thôi, trước khi người ta kịp khôn lên…”

“Cái thời xưa ấy chính xác là khi nào vậy, Jerome?”

Jerome nhún vai. “Hai, ba năm trước. Ngoài kia là cả một thế giới mới rồi, bác Hodges. Bác phải lấy làm mừng là tên lừa đảo ấy chưa tấn công bác bằng một con virus ăn sạch các tệp dữ liệu và ứng dụng.”

“Bác cũng chẳng có gì nhiều mà mất,” Hodges đáp. “Chủ yếu là bác lướt mạng thôi. Mặc dù chắc bác sẽ tiếc trò xếp bài. Nó chạy bài ‘Happy Days Are Here Again’ mỗi khi bác thắng.”

Jerome đã trao cho ông cái nhìn cháu-quá-lịch-sự-mới-không-gọi-bác-là-đồ-đần đã thành thương hiệu của cậu ta.

“Thế còn các bản khai hoàn thuế của bác thì sao? Cháu đã giúp bác hoàn thuế trực tuyến năm ngoái mà. Bác có muốn có người biết bác đã thanh toán gì cho Chú Sugar[31] không? Ý cháu là ngoài cháu ra?” Hodges thừa nhận là ông không muốn.

Bằng cái giọng lên lớp rất lạ tai (không hiểu sao cũng rất du dương) mà cánh thanh niên thông minh hình như luôn dùng đến mỗi khi cất công giáo dục lớp già cả gà mờ, Jerome nói, “Máy tính của bác đâu phải chỉ là một cái ti vi đời mới. Hãy bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu bác đi. Mỗi lần bác bật nó lên tức là bác đang mở một cửa sổ soi vào cuộc đời mình. Đấy là nếu như có kẻ muốn nhòm ngó.”

Tất cả những chuyện đó lướt qua trong đầu Hodges trong lúc ông nhìn vào cái ô màu xanh và cơn mưa trút xuống không ngừng. Cả những thứ khác cũng lướt qua nữa, những thứ từ tư duy cảnh sát của ông, vốn ngủ yên nhưng giờ đã choàng tỉnh hẳn.

Có lẽ gã Mercedes muốn nói chuyện. Mặt khác, có lẽ điều hắn thực sự muốn là nhìn xuyên qua cánh cửa mà Jerome đã đề cập đến.

Thay vì nhấp chuột vào nút BẮT ĐẦU NGAY BÂY GIỜ! Hodges thoát khỏi trang web, cầm điện thoại lên, và bấm một trong vài số điện thoại trong danh sách quay số nhanh. Mẹ của Jerome nghe máy, rồi sau một vài câu hỏi thăm ngắn gọn và vui vẻ, bà chuyển máy cho quý ngài Vẹo Đàn bà trẻ tuổi.

Lấy cái giọng “dân đen”[32] khủng khiếp nhất mà ông có thể bắt chước được, Hodges nói, “Ê, chiến hữu, mày vẫn chăn dắt mấy con đượi đó đều chứ hả? Vẫn kiếm ăn đều chứ? Mày có làm việc không đấy?”

“À, vâng, chào bác Hodges ạ. Dạ vâng, mọi chuyện tốt ạ.”

“Mày không thít tao lói chuyện với mày kiểu này qua địn thoại à, bồ tèo?”

“Dạ…”

Jerome luống cuống thực sự, và Hodges lấy làm thương hại anh chàng.

“Bãi cỏ trông rất đỉnh.”

“Ôi. Tốt quá ạ. Cảm ơn bác. Cháu có thể giúp gì cho bác nữa không ạ.”

“Có lẽ có đấy. Bác đang tự hỏi không biết cháu có thể ghé qua đây sau giờ học ngày mai không. Là vấn đề về máy tính.”

“Chắc chắn ạ. Lần này là rắc rối gì đây?”

“Bác không muốn nói chuyện này qua điện thoại,” Hodges nói, “nhưng có lẽ cháu sẽ thấy nó thú vị đấy. Bốn giờ được không?”

“Được ạ.”

“Tốt lắm. Làm ơn để cái anh chàng Tyrone Feelgood Deelite nhà cho bác nhé.”

“Được rồi, thưa bác Hodges, cháu sẽ làm thế.”

“Khi nào cháu mới chịu tự nhiên hơn và gọi bác là Bill nhỉ? Bác Hodges làm ta cảm thấy giống như thầy giáo[33] lịch sử Hoa Kỳ của cháu vậy.”

“Có lẽ là khi cháu học xong trung học đã,” Jerome nói, hoàn toàn nghiêm túc.

“Bác chỉ nói vậy để cháu biết là cháu có thể đổi cách xưng hô bất kỳ lúc nào cháu muốn.”

Jerome bật cười. Thằng bé có điệu cười thật sảng khoái, giòn tan. Tiếng cười đó luôn làm Hodges thấy phấn chấn hẳn lên.

Ông ngồi ở bàn để máy tính trong căn phòng làm việc bé tí hin của mình, gõ gõ đánh nhịp ngón tay, nghĩ ngợi. Ông chợt nhận ra mình hầu như chẳng mấy khi dùng 4

◄○►

Hodges đỗ chiếc Toyota của mình vào phần mái che có chức năng như garage bên trái ngôi nhà, và dừng lại chiêm ngưỡng bãi cỏ mới cắt trước khi bước đến cửa. Tại đó ông thấy một mảnh giấy thò ra khỏi khe bỏ thư. Ý nghĩ đầu tiên của ông là gã Mercedes, nhưng làm vậy hẳn cũng là quá liều lĩnh ngay cả với một kẻ như hắn.

Hóa ra là của Jerome. Nét chữ ngay ngắn của cậu ta tương phản với giọng văn nhí nhố của bức thư.

Thưa ngày[28] Hodges,

Tui đã cắt bãi cỏ của ngày và cất cáy máy cắt cỏ vào trong nhà se. Tôi hy vọng ngày không đâm phải nó, thưa ngày! Nếu ngày còn chút công việc nào cho thằn bé da đen rốt nát này, cứ bấm địa thoại gọi tui. Tui vui lòng được nói chuyện với ngày nếu tui không đang giở giang với một chong những em út của mình. Như ngày cũng biết bọn chúng cần được chăm bẵm rất nhiều và thỉnh thoảng lại phải dạy dỗ đôi chút nữa, vì chúng dễ lên mặt tinh vi lắm, nhất là mấy em da dẻ sáng sủa[29] tí! Tui luôn ở đây phục vụ ngày, thưa ngày!

Jerome

Hodges lắc đầu mệt mỏi nhưng không khỏi mỉm cười.

Cậu giúp việc của ông nhận toàn điểm A cho môn toán cao cấp, cậu ta biết thay máng nước bị sụp, cậu ta khắc phục email của Hodges mỗi khi nó lộn tung lên (vốn xảy ra như cơm bữa, chủ yếu là do ông làm bung bét cả), cậu ta hiểu biết cơ bản về sửa ống nước, cậu ta nói tiếng Pháp rất khá, và nếu bạn hỏi Jerome đang đọc sách gì, chắc chắn cậu ta sẽ hành hạ bạn cả nửa tiếng với cái chủ nghĩa biểu tượng chết tiệt của D. H. Lawrence. Cậu ta không muốn là người da trắng, nhưng là một gã trai da đen giỏi giang trong một gia đình trung-lưu-lớp-trên, cậu ta phải đương đầu với cái thứ được cậu ta gọi là “những thách thức về bản sắc”. Cậu ta nói điều này với vẻ đùa bỡn, nhưng Hodges không tin là thằng bé nói đùa. Không hẳn.

Ông bố giảng viên đại học của Jerome và bà mẹ kiểm toán viên có chứng chỉ CPA - mà theo Hodges thì cả hai đều thiểu-năng-hài-hước - chắc chắn sẽ chết khiếp với bức thư này. Có khi họ còn thấy con trai mình cần được tư vấn tâm lý cũng nên.

Nhưng họ sẽ không biết gì hết từ phía Hodges.

“Jerome, Jerome, Jerome,” ông thốt lên và lách mình vào trong. Jerome và trò vẹc đàn bà của cậu ta. Anh chàng Jerome vẫn không quyết định được, ít nhất cũng chưa, là muốn vào trường đại học Ivy League[30] nào; còn việc những gã to đầu ấy chấp nhận cậu ta là chuyện khỏi phải bàn. Cậu ta là người duy nhất trong cả khu được Hodges xem như một người bạn, và thực sự cũng là người duy nhất ông cần. Hodges tin rằng tình bạn chỉ là thứ được thổi phồng, và nếu chỉ xét riêng điểm này thì ông cũng giống Brady Hartsfield.

Ông về vừa kịp để xem hầu hết bản tin buổi tối, nhưng quyết định không xem. Ông chỉ có thể tiêu hóa được ngần ấy tin về tràn dầu vùng Vịnh và phong trào chính trị Tiệc Trà. Thay vào đó ông bật máy tính lên, khởi động trình duyệt Firefox, và nhập dòng “Dưới Chiếc Ô Xanh của Debbie” vào ô tìm kiếm.

Chỉ có sáu kết quả, một mẻ lưới quá nhỏ bé trong biển Internet mênh mông đầy cá, và chỉ đúng một kết quả khớp chính xác cả cụm từ. Hodges nhấp chuột vào đó và một bức ảnh hiện lên.

Dưới một bầu trời phủ kín những đám mây đầy hăm dọa là một triền đồi miền quê. Cơn mưa sống động - ông đoán là một dạng ảnh động lặp đi lặp lại - đang trút xuống thành những dòng bàng bạc. Song hai con người ngồi dưới một chiếc ô lớn màu xanh, một chàng trai và một cô gái, vẫn an toàn và khô ráo. Họ không hôn nhau, nhưng đầu họ kề sát bên nhau.

Có vẻ như họ đang mải mê tâm sự.

Phía dưới bức ảnh là một đoạn tóm tắt lý do ra đời của Chiếc Ô Xanh.

Không giống các trang như Facebook và Linkedin, Dưới Chiếc Ô Xanh của Debbie là một trang trò chuyện nơi những người bạn cũ có thể gặp gỡ và những người bạn mới có thể tìm hiểu về nhau trong MÔI TRƯỜNG ẨN DANH HOÀN TOÀN ĐƯỢC ĐẢM BẢO. Không có ảnh, không có nội dung khiêu dâm, không có những dòng Tweet 40 ký tự, chỉ có TRÒ CHUYỆN HIỆU QUẢ THEO PHONG CÁCH CŨ.

Bên dưới đoạn này là một nút nhấn đề BẮT ĐẦU NGAY BÂY GIỜ!

Hodges dịch con trỏ chuột lên đó, rồi lại lưỡng lự.

Khoảng sáu tháng trước, Jerome phải xóa địa chỉ email của ông và tạo cho ông một cái mới vì tất cả mọi người trong danh bạ của Hodges đều nhận được một tin nhắn thông báo ông đang bị kẹt ở New York, có người đã lấy trộm ví cùng tất cả thẻ tín dụng của ông và ông cần tiền để về nhà. Những người nhận được thư hãy làm ơn gửi năm mươi đô la - nhiều hơn nếu ông ta hoặc bà ta có đủ khả năng - tới một địa chỉ Mail Boxes Etc. Ở Tribeca. “Tôi sẽ hoàn trả lại cho bạn ngay sau khi tôi giải quyết xong mớ bung bét này,” bức thư khẳng định.

Hodges bẽ mặt vô cùng vì lời đề nghị xin xỏ ấy đã đến cả tay vợ cũ, rồi anh trai ông ở Toledo, và cả hơn bốn chục cảnh sát mà ông đã làm việc cùng bao năm qua. Cả con gái ông nữa.

Ông cứ tưởng điện thoại của mình - cả di động và cố định - sẽ đổ chuông như điên trong khoảng bốn mươi tám tiếng sau đó, nhưng hóa ra rất ít người gọi điện, và chỉ có Alison là tỏ ra thực sự lo lắng. Điều đó không làm ông ngạc nhiên. Allie, bản tính vốn bi quan cả nghĩ, vẫn luôn chắc mẩm cha mình sớm muộn cũng trở nên lẩm cẩm ngay từ khi ông mới bước sang tuổi năm mươi lăm.

Hodges đã phải cầu viện đến Jerome, và Jerome giải thích ông đã trở thành nạn nhân của trò ăn cắp thông tin cá nhân trên mạng.

“Hầu hết những kẻ ăn cắp địa chỉ chỉ muốn bán Viagra hoặc đồ mỹ ký, nhưng cháu cũng từng gặp trò này rồi. Nó xảy ra với giáo viên môn nghiên cứu môi trường của cháu, cuối cùng ông ấy phải đứng ra trả lại cho mọi người đến cả nghìn đô. Tất nhiên đấy là thời xưa thôi, trước khi người ta kịp khôn lên…”

“Cái thời xưa ấy chính xác là khi nào vậy, Jerome?”

Jerome nhún vai. “Hai, ba năm trước. Ngoài kia là cả một thế giới mới rồi, bác Hodges. Bác phải lấy làm mừng là tên lừa đảo ấy chưa tấn công bác bằng một con virus ăn sạch các tệp dữ liệu và ứng dụng.”

“Bác cũng chẳng có gì nhiều mà mất,” Hodges đáp. “Chủ yếu là bác lướt mạng thôi. Mặc dù chắc bác sẽ tiếc trò xếp bài. Nó chạy bài ‘Happy Days Are Here Again’ mỗi khi bác thắng.”

Jerome đã trao cho ông cái nhìn cháu-quá-lịch-sự-mới-không-gọi-bác-là-đồ-đần đã thành thương hiệu của cậu ta.

“Thế còn các bản khai hoàn thuế của bác thì sao? Cháu đã giúp bác hoàn thuế trực tuyến năm ngoái mà. Bác có muốn có người biết bác đã thanh toán gì cho Chú Sugar[31] không? Ý cháu là ngoài cháu ra?” Hodges thừa nhận là ông không muốn.

Bằng cái giọng lên lớp rất lạ tai (không hiểu sao cũng rất du dương) mà cánh thanh niên thông minh hình như luôn dùng đến mỗi khi cất công giáo dục lớp già cả gà mờ, Jerome nói, “Máy tính của bác đâu phải chỉ là một cái ti vi đời mới. Hãy bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu bác đi. Mỗi lần bác bật nó lên tức là bác đang mở một cửa sổ soi vào cuộc đời mình. Đấy là nếu như có kẻ muốn nhòm ngó.”

Tất cả những chuyện đó lướt qua trong đầu Hodges trong lúc ông nhìn vào cái ô màu xanh và cơn mưa trút xuống không ngừng. Cả những thứ khác cũng lướt qua nữa, những thứ từ tư duy cảnh sát của ông, vốn ngủ yên nhưng giờ đã choàng tỉnh hẳn.

Có lẽ gã Mercedes muốn nói chuyện. Mặt khác, có lẽ điều hắn thực sự muốn là nhìn xuyên qua cánh cửa mà Jerome đã đề cập đến.

Thay vì nhấp chuột vào nút BẮT ĐẦU NGAY BÂY GIỜ! Hodges thoát khỏi trang web, cầm điện thoại lên, và bấm một trong vài số điện thoại trong danh sách quay số nhanh. Mẹ của Jerome nghe máy, rồi sau một vài câu hỏi thăm ngắn gọn và vui vẻ, bà chuyển máy cho quý ngài Vẹo Đàn bà trẻ tuổi.

Lấy cái giọng “dân đen”[32] khủng khiếp nhất mà ông có thể bắt chước được, Hodges nói, “Ê, chiến hữu, mày vẫn chăn dắt mấy con đượi đó đều chứ hả? Vẫn kiếm ăn đều chứ? Mày có làm việc không đấy?”

“À, vâng, chào bác Hodges ạ. Dạ vâng, mọi chuyện tốt ạ.”

“Mày không thít tao lói chuyện với mày kiểu này qua địn thoại à, bồ tèo?”

“Dạ…”

Jerome luống cuống thực sự, và Hodges lấy làm thương hại anh chàng.

“Bãi cỏ trông rất đỉnh.”

“Ôi. Tốt quá ạ. Cảm ơn bác. Cháu có thể giúp gì cho bác nữa không ạ.”

“Có lẽ có đấy. Bác đang tự hỏi không biết cháu có thể ghé qua đây sau giờ học ngày mai không. Là vấn đề về máy tính.”

“Chắc chắn ạ. Lần này là rắc rối gì đây?”

“Bác không muốn nói chuyện này qua điện thoại,” Hodges nói, “nhưng có lẽ cháu sẽ thấy nó thú vị đấy. Bốn giờ được không?”

“Được ạ.”

“Tốt lắm. Làm ơn để cái anh chàng Tyrone Feelgood Deelite nhà cho bác nhé.”

“Được rồi, thưa bác Hodges, cháu sẽ làm thế.”

“Khi nào cháu mới chịu tự nhiên hơn và gọi bác là Bill nhỉ? Bác Hodges làm ta cảm thấy giống như thầy giáo[33] lịch sử Hoa Kỳ của cháu vậy.”

“Có lẽ là khi cháu học xong trung học đã,” Jerome nói, hoàn toàn nghiêm túc.

“Bác chỉ nói vậy để cháu biết là cháu có thể đổi cách xưng hô bất kỳ lúc nào cháu muốn.”

Jerome bật cười. Thằng bé có điệu cười thật sảng khoái, giòn tan. Tiếng cười đó luôn làm Hodges thấy phấn chấn hẳn lên.

Ông ngồi ở bàn để máy tính trong căn phòng làm việc bé tí hin của mình, gõ gõ đánh nhịp ngón tay, nghĩ ngợi. Ông chợt nhận ra mình hầu như chẳng mấy khi dùng đến căn phòng này vào buổi tối. Trong trường hợp ông choàng tỉnh lúc hai giờ sáng và không thể ngủ lại, thì có. Ông sẽ vào đây và chơi xếp bài solitaire khoảng một tiếng trước khi quay về giường.

Nhưng thường thì ông nằm trong chiếc LA-Z-BOY khoảng từ bảy giờ tối đến nửa đêm, xem những phim cũ trên AMC hoặc TCM và nhồi cho béo múp mặt bằng đồ béo và đường.

Ông lại chụp lấy điện thoại, quay số dịch vụ Hỗ trợ Tổng đài và hỏi máy trả lời tự động đầu dây bên kia là nó có số của Janelle Patterson không. Ông cũng chẳng hy vọng gì; giờ cô ta đã là Người Phụ nữ Bảy triệu Đô la, và lại mới ly dị chồng quá ư thuận tiện, cô em gái của bà Trelawney có thể đang dùng một số điện thoại không niêm yết.

Nhưng máy trả lời tự động lại ho ngay ra được. Hodges bất ngờ đến nỗi ông phải quờ tay chụp một cây bút chì và bấm phím 2 để nghe lại. Ông gõ gõ ngón tay thêm một lúc, suy nghĩ xem ông muốn tiếp cận cô ta như thế nào. Có thể rồi cũng sẽ chẳng đi đến đâu, nhưng đó sẽ là bước đi tiếp theo nếu như ông vẫn còn là cảnh sát. Vì ông không còn là cảnh sát nữa, nên sẽ phải tính toán thấu đáo hơn một chút.

Ông thích thú nhận ra mình đang hăm hở chào đón thử thách này đến nhường nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.