[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes - Mr. Mercedes

Quyển 2 - THANH TRA VỀ HƯU-Chương 21 : THANH TRA VỀ HƯU 2.20




Ông chậm rãi bước vào bãi đỗ xe, những chiếc xe còn lại, trừ xe ông có vẻ như đều thuộc sở hữu của nhân viên nhà hàng. Ông lấy chìa khóa ra và đập đập chúng trên lòng bàn tay. Không giống như bà T., chìa khóa chiếc Toyota của ông được gắn vào một cái vòng. Phải, có cả một móc đeo chìa nữa - một hình chữ nhật bằng nhựa có ảnh con gái ông bên dưới. Allie lúc mười bảy tuổi, tươi cười trong bộ đồng phục đội lacrosse City High của con bé.

Đối với vấn đề cái chìa khóa xe Mercedes, bà Trelawney không bao giờ lay chuyển. Trong suốt tất cả các cuộc thẩm vấn, bà ta tiếp tục khăng khăng rằng bao lâu nay bà ta vẫn chỉ có một chìa đó. Thậm chí cả sau khi Pete Huntley cho bà ta xem hóa đơn nhận xe, với dòng CHÌA KHÓA CHÍNH 2 trong danh sách những thứ đi cùng chiếc xe khi bà ta mua nó năm 2004, bà ta vẫn cứ khăng khăng. Bà ta bảo tờ hóa đơn đã viết sai. Hodges còn nhớ nguyên thái độ quả quyết sắt đá trong giọng bà ta.

Pete nói rằng cuối cùng bà ta cũng chịu nhún. Chẳng cần thư tuyệt mệnh làm gì; bản thân việc tự tử đã là lời thú tội rồi.

Cuối cùng thì bức tường chối bỏ của bà ta cũng sụp đổ. Giống như cái gã đâm người và bỏ chạy cuối cùng cũng phải trút nó ra khỏi lồng ngực mình. Vâng, được rồi, đó là một đứa trẻ, không phải chó. Đó là một đứa trẻ và khi ấy tôi đang nhìn vào điện thoại di động để xem ai gọi lỡ và tôi đã giết thằng bé.

Hodges còn nhớ những cuộc thẩm vấn bà T. tiếp sau đã tạo ra một kiểu hiệu ứng khuếch đại kỳ quặc như thế nào. Bà ta càng chối, họ càng ác cảm. Không chỉ Hodges và Huntley mà là cả đội. Và họ càng ác cảm thì bà ta càng chối quyết liệt hơn. Vì bà ta biết họ thấy như thế nào. Quả thế thật. Bà ta chỉ biết đến mình, nhưng không ngu…

Hodges dừng lại. Một tay đặt trên tay nắm cửa xe bị nắng hun nóng, tay kia che ngang mắt. Ông đang nhìn vào những chỗ bóng râm bên dưới gần cầu vượt cao tốc. Giờ là giữa buổi chiều rồi, và các công dân bị ruồng bỏ của Lowtown đã bắt đầu thức dậy khỏi hầm mộ của mình. Bốn người trong số ấy đang ở trong khu vực sấp bóng đó. Ba thằn[24] lớn và một thằn nhỏ. Những thằn lớn có vẻ như đang xô đẩy thằn nhỏ dúi dụi. Thằn nhỏ mang một cái ba lô, và trong khi Hodges đứng nhìn, một thằn lớn lột nó ra khỏi lưng thằn bé. Hành động đó làm bật lên một tràng cười khoái trá.

Hodges lững thững đi men vỉa hè lổn nhổn dẫn đến chỗ cầu vượt. Ông không nghĩ đến nó và ông cũng không vội vã.

Ông nhét hai tay vào túi áo khoác thể thao. Xe con và xe tải lướt qua trên đoạn cao tốc nối dài, hắt bóng hình dáng của chúng lên mặt phố phía dưới thành những vệt loang loáng. Ông nghe thấy một thằng du côn hỏi thằng bé là nó có bao nhiêu tiền.

“Không có đồng nào hết,” thằng bé nói. “Để tôi yên.”

“Lộn túi ra cho bọn tao xem,” Du côn Hai nói.

Thay vào đó thằng bé cố bỏ chạy. Du côn Ba ghì hai cánh tay của hắn quanh bộ ngực mảnh khảnh của thằng bé từ phía sau. Du côn Một chộp vào túi thằng bé và nắn bóp. “Chà, chà. Tao nghe thấy tiếng tiền sột soạt,” hắn nói, và mặt thằng bé méo xệch lại để cố không bật khóc.

“Anh tao mà biết bọn mày là ai, anh ấy sẽ cho bọn mày ăn kẹo đồng,” nó nói.

“Sợ quá nhỉ,” Du côn Một nói. “Làm tao suýt vãi cả đ…”

Rồi hắn nhìn thấy Hodges, đang lững thững bước vào bóng râm cùng bọn chúng, cái bụng bự của ông dẫn đường phía trước. Hai tay ông nhét sâu trong túi áo khoác cũ bèo nhèo với kiểu vải đệm họa tiết răng sói, ông không sao đành lòng vứt bỏ chiếc áo có những miếng lót đệm dưới khuỷu tay này, dù ông biết là nó đã cũ thê thảm lắm rồi.

“Lão muốn giề?” Du côn Ba hỏi. Hắn vẫn đang ôm ghì thằng bé từ phía sau.

Hodges đã định lấy giọng lè nhè kiểu John Wayne[25] nhưng rồi lại quyết định thôi. Wayne duy nhất mà mấy thằng vô lại này biết là L’il[26] . “Tao muốn bọn mày để thằng bé yên,” ông nói. “Biến khỏi đây. Ngay lập tức.”

Du côn Một buông tay khỏi túi áo thằng nhỏ. Hắn mặc áo khoác có mũ trùm đầu và đội cái mũ lưỡi trai không thể thiếu của đội Yankees. Hắn chống tay lên cái hông lẻo khoẻo của mình và nghiêng đầu qua một bên, vẻ mặt khoái trá. “Cuốn xéo đi, lão béo.”

Hodges không phí thời gian. Tổng cộng có những ba thằng cơ mà.

Ông rút cái Happy Slapper ra khỏi túi áo khoác bên phải, thích thú với sức nặng quen thuộc rất vừa vặn của nó. Slapper là một chiếc tất dệt họa tiết quả trám. Phần bàn chân được nhét đầy những viên bi. Nó được buộc thắt nút ở phần mắt cá để bảo đảm những viên bi thép nằm yên ở dưới. Ông liệng nó vào cạnh cổ của Du côn Một thành một vòng cung ngang, gọn ghẽ, cẩn thận tránh cục yết hầu, đánh vào đó thường rất dễ chết, và thế là ta gặp rắc rối to với luật pháp.

Có tiếng chát vang lên khô khốc. Du côn Một đổ sang một bên, vẻ mặt khoái trá của hắn biến thành ngạc nhiên đau đớn.

Hắn lảo đảo ra khỏi vỉa hè và ngã gục xuống lòng đường. Hắn nằm vật ra, lăn lộn khó thở, tay ôm cổ, trợn mắt nhìn lên mặt đáy của cái cầu vượt.

Du côn Ba chồm tới. “Khốn kiếp…” hắn mở miệng chửi, và rồi Hodges co chân (bao nhiêu gai với kim biến mất sạch, ơn Chúa) và đá bụp một phát vào háng hắn. Hắn nghe tiếng đũng quần của mình rách toạc và chỉ kịp nghĩ, Ôi thằng béo chó chết.

Du côn Ba buột ra một tiếng tru đau đớn. Ở dưới này, với cơ man nào là xe con và xe tải chạy trên đầu, âm thanh đó nghe lọt thỏm đến lạ lùng. Hắn gập người co quắp lại.

Tay trái của Hodges vẫn còn nhét trong áo. Ông duỗi ngón tay trỏ cho nó căng ra trong túi và chĩa thẳng vào Du côn Hai. “Ê, thằng mặt giặc, không cần phải đợi anh thằng nhỏ đến làm gì. Chính tao sẽ cho mày ăn một viên kẹo đồng. Tao ghét trò ba đánh một.”

“Không, thưa ông, không,” Du côn Hai cao, to lực lưỡng, có lẽ khoảng mười lăm tuổi, nhưng cơn khiếp đảm thu hắn nhỏ lại chỉ còn mười hai không hơn. “Xin ông, bọn tui chỉ đùa thôi.”

“Vậy thì biến đi, công tử,” Hodges nói. “Biến ngay.”

Du côn Hai bỏ chạy.

Du côn Một, trong lúc đó, đã gượng dậy. “Mày sẽ phải hối hận về chuyện này, thằng béo…”

Hodges dấn một bước về phía hắn, hươ cái Slapper lên. Du côn Một nhìn thấy nó, rú lên một tiếng thảm thiết, lấy tay che cổ.

“Cả mày cũng biến nốt đi,” Hodges nói, “bằng không thằng béo này sẽ giã nát mặt mày ra. Để khi mẹ mày đến phòng cấp cứu, bà ấy cũng đi ngang qua mày luôn.” Trong khoảnh khắc đó giữa cơn hăng máu và huyết áp có lẽ đã vọt quá hai trăm, ông hoàn toàn không có ý định nói đùa.

Du côn Một gượng dậy. Hodges ra vẻ sắp lao vào hắn, và Du côn Một lùi bắn lại nhìn rất thảm hại.

“Đưa cả thằng bạn mày đi nữa và chườm ít đá vào bi cho nó,” Hodges nói. “Sẽ sưng tướng lên cho mà xem.”

Du côn Một quàng tay quanh người Du côn Ba, và chúng thất thểu lê về cây cầu vượt phía Lowtown. Khi Du côn Một tự thấy đã an toàn, hắn quay lại nói, “Tao còn gặp lại mày, thằng béo.”

“Hãy cầu Chúa cho mày không gặp tao, thằng ngu,” Hodges nói.

Ông nhặt cái ba lô lên và chìa nó cho thằng bé đang nhìn ông với ánh mắt ngờ vực. Chắc nó khoảng mười tuổi. Hodges cất cái slapper vào trong túi. “Tại sao cháu lại không ở trường, anh bạn nhỏ?”

“Mẹ cháu ốm. Cháu đi mua thuốc cho mẹ.”

Lời nói dối trắng trợn đến nỗi Hodges cũng phải bật cười.

“Không có đâu,” ông nói. “Cháu trốn học thì có.”

Thằng nhóc không nói gì. Ông này là cớm rồi, chứ không ai lại can thiệp kiểu ấy. Cũng chẳng có ai lại đi nhét một cái tất nhồi bi trong túi bao giờ. Cứ lặng thinh cho lành.

“Cháu trốn học ở chỗ nào khác an toàn hơn nhé,” Hodges nói. “Có một sân chơi ở đại lộ Tám. Thử đến đấy xem.”

“Bọn họ bán ‘đá’ ở sân chơi ấy rồi,” thằng bé nói.

“Bác biết,” Hodges nói, dịu dàng hết sức, “nhưng cháu đâu phải mua gì.” Ông cũng có thể nói thêm rằng, “Cháu cũng đâu cần phải bán gì, nhưng như thế thật ngây thơ. Dưới khu Lowtown này, hầu hết bọn ranh con đều bán thuốc. Có thể bắt một đứa trẻ mười tuổi vì có ma túy trong người, nhưng cũng chẳng để làm gì.

Ông quay lại bãi đỗ xe, ở bên phía an toàn của cây cầu vượt. Khi ông liếc nhìn lại, thằng bé vẫn đứng nguyên tại chỗ và nhìn theo ông. Cái ba lô lủng lẳng một bên tay.

“Anh bạn nhỏ,” Hodges nói.

Thằng bé vẫn lặng thinh nhìn ông, không nói gì.

Hodges giơ tay lên và trỏ vào nó. “Bác vừa làm một việc tốt cho cháu. Trước khi mặt trời lặn, bác muốn cháu chuyển tiếp nó nhé.”

Đến lúc này thì trông thằng bé thực sự ngơ ngác, như thể Hodges vừa buột miệng nói bằng thứ tiếng khác, nhưng không sao. Đôi khi nó sẽ thẩm thấu vào trong, nhất là với những người trẻ.

Người ta sẽ ngạc nhiên cho mà xem, Hodges thầm nghĩ.

Họ sẽ thực sự ngạc nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.