Nhiều thanh âm xì xào bàn tán bên ngoài cỗ kiệu , thậm chí có người còn nghĩ muốn vén rèm lên. Cẩm Ngôn xấu hổ đến nổi hận không thể tìm được một cái hang mà chui vào, chỉ có thể nhổ xuống trâm cài trên đầu dùng hết khí lực vung bốn phía, những người bị trâm cài của nàng vung trúng tay, cũng không dám tùy tiện vén rèm lên, chỉ là thanh âm giễu cợt ban đầu bây giờ biến thành tiếng mắng chửi.
Cẩm Ngôn gắt gao lui vào trong góc, cảnh giác nhìn bốn phía, hiện nay, nàng trừ bỏ việc bảo vệ cỗ kiệu này, cái gì cũng không thể làm được nữa!
Trong lòng liền dâng lên bất lực cùng ủy khuất, nàng thật sự rất muốn khóc, nhưng lại biết, khóc căn bản cũng không phải là cách, nàng chỉ có thể cắn chặt răng, cảnh giác lưu ý động tĩnh bốn phía, cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền ra tiếng gầm lên: “Đều tránh ra cho ta!”
Sau đó, thanh âm bốn phía bỗng nhiên liền yên tĩnh lại, Cẩm Ngôn càng cảnh giác nhìn chằm chằm rèm, chỉ cần ai dám xốc rèm lên, nàng liền đâm trâm cài này đến. Thanh âm bên ngoài ngày càng gần, còn có thanh âm bánh xe lăn trên mặt đất, trong lòng Cẩm Ngôn bỗng nhiên tràn đầy hi vọng, kém chút nữa liền khóc lên thành tiếng, nhưng cũng không dám đi lên vén rèm, chỉ sợ người đến không phải hắn.
Rèm rất nhanh bị người xốc lên, lộ ra gương mặt hết sức tuấn mĩ. Một khắc kia khi nhìn thấy bộ dáng của Cẩm Ngôn, mi mày xinh đẹp của Tần Phi Li bỗng nhiên liền nhíu lại, hắn nhanh chóng cởi ra ngoại bào của bản thân, đẩy thân thể lên, đem toàn bộ thân thể Cẩm Ngôn che lại.
Hắn đối với Cẩm Ngôn đang run rẩy, hốc mắt đỏ bừng vươn tay đến, nhẹ nhàng nói: “ Cẩm Ngôn, bắt lấy tay ta”
Hắn ngồi trên xe lăn, chung quy do xấu hổ, hốc mắt Cẩm Ngôn liền đỏ lên, chần chờ vươn tay đến. Tần Phi Li nắm chặt tay nàng, dùng hết sức lôi kéo nàng về phía trước, Cẩm Ngôn liền hoàn toàn ngã vào trong lòng hắn. Hắn lập tức cúi đầu xuống, đem mặt mình dán tại trên trán lạnh như băng của nàng, cúi đầu nói: “Không sợ, chúng ta về nhà.”
Cẩm Ngôn lập tức được đưa về Tần vương phủ. Tắm rửa, thay quần áo, ăn cơm, ngủ, nàng được an bài trong một gian phòng hết sức trang nhã, bình yên trải qua một ngày, mặc dù bên ngoài đồn đại như thế nào, trừ bỏ ăn thì là ngủ, giống như là đang bù lại những ngày lo lắng sợ hãi vừa qua. Cho đến khi, người Tướng quân phủ đến đây.
Người tới không phải ai khác, chính là Ôn phu nhân _ Tống Khuynh Thành.
Ôn phu nhân vừa nhìn thấy nàng, lúc này nước mắt liền rào rào rơi xuống, ôm Cẩm Ngôn òa khóc, mặc dù vừa rồi Cẩm Ngôn trải qua một kiếp sinh tử, lại vừa gặp một hồi nhục nhã, nhưng cuối cùng vẫn còn sống, nhưng dù sao cũng là một nữ tử, hai người ôm nhau cùng khóc, nhưng là về sau, Cẩm Ngôn đã ngừng khóc, Ôn phu nhân vẫn còn khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nàng mới thấy có vài phần không đúng.
“Nương, ngươi làm sao vậy? Ta không sao ngươi đừng khóc!” Cẩm Ngôn nâng Ôn phu nhân đứng dậy, một bên lau lệ cho nàng, một bên tận tình khuyên bảo, thanh âm của nàng, cũng nồng đậm giọng mũi, hiển nhiên là do vừa mới khóc xong.
Ôn phu nhân tiếp nhận khăn Cẩm Ngôn đưa tới, sau khi nhìn nàng một cái, lại ôm nàng, khóc lên: “Nữ nhi số khổ của ta, ngươi làm sao lại gặp nhiều tai nạn như vậy! Đều là lỗi của nương, vì nương không bảo vệ được cho ngươi…”
“Nương… Nương, ngươi đừng khóc, ta thật sự không có việc gì, thực không có việc gì.”
Bị nàng cường điệu mãi, lúc này Ôn phu nhân mới ngừng khóc, tỉ mỉ nhìn nàng, thấy cảm xúc của nàng cũng không có nhiều biến hóa, trong lòng cũng bình tĩnh vài phần, mang theo hi vọng dò hỏi: “Cẩm Ngôn, ngươi thành thật nói cho nương biết, ngươi bị bắt đi, bọn họ có từng đối với ngươi…Ngươi có hay không thất thân với người khác?”