[Dịch]Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 70 : Mục tiêu là nàng.




Chương 70:

Bỗng nhiên trong lòng Cẩm Ngôn đều là bi thương, nàng không hi vọng người bên cạnh mình sẽ xảy ra chuyện , nhất là người bảo vệ cho nàng, lần trước là Lãnh Nguyệt, bây giờ lại là Tần Phi Li, mặc dù, số lần nàng và hắn gặp mặt đều có thể đếm được...

Tần Phi Li chuyên chú nhìn nàng, trong mâu quang thâm thúy như mực không mất đi sự nghiêm túc, Cẩm Ngôn nhìn về phía các hắc y nhân ngoài cửa sổ đang đến ngày càng gần, cuối cùng dậm dậm chân nói: “Vương gia, ngươi chờ ta, chờ ta trở lại!”

Tần Phi Li mỉm cười gật đầu, lúc này Cẩm Ngôn mới nhấc lên làn váy, sải bước chạy đi, cũng không nhìn lại phía sau một cái, liều mạng chạy nhanh. Hai dặm mà thôi, rất nhanh, nàng chỉ hi vọng, nàng trở lại kịp lúc!”

Trên chân không biết đạp phải thứ gì, bỗng chốc nàng bị ngã trên mặt đất, hai tay bị cọ xát đến chảy máu, đầu gối cũng đau rát, nàng lại không để ý đến, tiếp tục liều mạng mà chạy. Ở vịnh mỹ nhân đều là buổi tối náo nhiệt, ban ngày vắng lặng, cho nên lúc này một người cũng không có, Cẩm Ngôn cũng không tìm thấy người nào để cầu cứu. Phía sau tiếng đánh nhau xa dần, rốt cục nghe không thấy, sau đó, rất xa nàng nhìn thấy được Tần vương phủ đang giăng đèn kết hoa, đôi mắt nàng trở nên vui vẻ, trong lòng dâng lên tràn đầy hi vọng, bỗng nhiên vào lúc này, tiếng gió nổi lên bốn phía, Cẩm Ngôn trong lòng chợt lạnh, mắt thấy Tần vương phủ cách đó không xa, lại không xông lên được, trong lòng gấp đến nỗi như kiến bò trong chảo nóng. Bỗng nhiên nàng nhìn về phía hắc y nhân cầm đầu nhoẻn miệng cười, nhân lúc hắn không rõ chân tướng khẽ nhíu mày, chạy trở lại, trên cổ bỗng nhiên chợt lạnh, nàng khó khăn dừng bước, thanh kiếm kia cũng đã cắt vào da nàng, nàng đau đến nhe răng trợn mắt.

Nàng cũng không dám lại chạy tiếp, chỉ có thể cứng ngắc đứng ở nơi đó. Hắc y nhân thấy nàng thành thật, thu hồi kiếm, nhìn về phía thủ hạ, lập tức có người tiến lên điểm vào xương quai xanh của nàng, che lại huyệt đạo của nàng, sau đó chặn ngang khiêng nàng lên, nghênh ngang mà đi.

Thân thể Cẩm Ngôn cứng ngắt, ngay cả nói cũng không nói ra được, cũng thật sự không biết, vì sao những người này lại bắt nàng.

Ít nhất, bọn họ không phải vừa thấy mặt liền ra tay giết nàng, chứng minh nàng vẫn còn đường sống.

Nhưng điều làm Cẩm Ngôn bất ngờ là, vào lúc này, đám người hắc y nhân cũng không có mang nàng về căn cứ Qủy vương phủ, ngược lại đem nàng bỏ trong một cái miếu đổ nát, Cẩm Ngôn một đường bị bọn họ khiêng đến, thất điên bát đảo, lúc này cuối cùng hai chân cũng chạm đất, liền chạy đến một bên, trong ruột tất cả đều phun ra, mà chuyện càng làm cho nàng kinh sợ, là lời nói tiếp theo của hắc y nhân, giống như sấm sét giữa trời quang.

Bởi vì một hàng mười người đều nhìn nhau, sau đó, nhân vật thủ lĩnh lạnh như băng bỗng nhiên thốt ra: “Ta không có hứng thú với nữ sắc, các ngươi thương lượng một chút, suy nghĩ xem ai sẽ là người lên trước đi.”

“Đại ca, con nhóc xấu xí như vậy, ngươi nói... Thật ra các huynh đệ đều không muốn ra tay!”

“Đúng vậy, đúng vậy, đại ca, ngươi nhìn một chút, đây là quá xấu đi...”

Bả vai Cẩm Ngôn bỗng nhiên bị người khác chế trụ, người nọ bước đến, liền đem mặt nạ trên mặt nàng lấy xuống, Cẩm Ngôn hoảng sợ hét lên một tiếng, che mặt lui về phía sau, người nọ nhất thời ghét bỏ liếc nàng một cái, lập tức bước ra rất xa, nhìn về phía tên đại ca kia, vẻ mặt khó xử.

Mà sau khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt của Cẩm Ngôn, đều lộ ra thần sắc ghét bỏ, đều hướng về bên cạnh người xưng là đại ca kia mà đến, giống như, gương mặt quỷ kia của nàng thật sự làm cho người ta phỉ nhổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.