[Dịch]Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 63 : Không biết hổ thẹn




Nàng đau đến hai mắt nổ đom đóm, móng tay gắt gao nắm chặt thân ghế dài, cũng không thể chịu được đau đớn phía sau lưng.

Nàng thật sự nghĩ không ra, vì cớ gì mà thái hậu giận chó đánh mèo đánh lên nàng, muốn trừng phạt nàng như vậy. Nàng vào cung một tháng, mọi ngày đều an phận thủ thường, mà Thanh Lan ma ma, tại sao lại nói nàng không an phận thủ thường, mỗi ngày ngoại trừ lúc nàng học tập y lý, còn lại đều ở trong phòng đọc sách, đến cùng là đắc tội với ai?

Nếu có, sai lầm duy nhất, chỉ có đêm qua, chuyện nàng thay Tiểu Thiền trực đêm. Nhưng mà chuyện này, hoàng thượng cũng không có trách tội, thái hậu chắc hẳn không nên so đo mới đúng.

Lúc này, trước cửa Thọ Khang cung, bất chợt các phi tử cung nhân đến đây thỉnh an, mọi người đi qua thấy nàng ở trước Thọ Khang cung bị đánh, tiếng nghị luận bỗng nhiên liền rõ ràng.

“Loại hồ ly tinh này, đồ nữ nhân không biết liêm sĩ, nên đánh.”

“Đúng vậy, đều sắp gả cho Tần vương, cư nhiên chạy tới quyến rũ hoàng thượng, cũng không biết hổ thẹn...”

“Đúng vậy, ta nghe nói, vào đêm qua, hoàng thượng đến tìm thái hậu, còn muốn nạp nàng vào cung đó...Huynh chiếm vợ của đệ đệ, nếu như bị truyền đi, thanh danh một đời của hoàng thượng chẳng phải đều bị hủy trong tay nàng ta sao?”

“Nên đánh, đáng đánh! Nàng là một người quái dị, có thể gả cho vương gia, đã là có phúc phận lớn rồi, cư nhiên còn có lòng tham không đáy, còn tưởng bản thân vẫn còn là tướng môn song xu sao, chỉ bằng nàng mà cũng muốn cùng hoàng hậu tranh đoạt?”

“Đúng vậy, hoàng hậu nương nương xinh đẹp như thiên tiên, chỉ có người tài năng như nàng cùng hoàng thượng mới xứng đôi, so với người quái dị như nàng, đời sau đi...’

Đám cung nữ nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa, Cẩm Ngôn nổ lực ngẩn đầu, con ngươi phím hồng bắn tới, đám cung nữ kia liền co rụt lại, cuối cùng bị ánh mắt băng hàn của nàng dọa đến, ồn ào rời đi, Cẩm Ngôn cúi đầu xuống, chịu đựng cơn đau phía sau lưng, mồ hôi lạnh dọc theo trán chảy xuống: Thì ra là vậy, đúng là do chuyện tối hôm qua.

Nhẫn nại chịu xong hai mươi hèo, khí lực của nàng toàn bộ bị rút hết, vẫn không nhúc nhích. Vài cung nhân thô lỗ đem nàng từ trên ghế dài kéo xuống dưới, quăng đến một bên, liền đi theo Lan ma ma hồi cung phục mệnh.

Ngày không nóng không lạnh, Cẩm Ngôn chỉ mặc một kiện áo đơn, lúc này phía sau lưng dính dính ngấy ngấy. Trong miệng có cỗ tinh ngọt trào ra, nàng cố nuốt xuống, hơi hơi ngẩn đầu, nhưng lại cảm thấy ánh mặt trời cuối thu cũng chói lọi chiếu xuống người thật khó chịu.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ...”

Đột nhiên một đạo thanh âm giòn tan ở trong đám người vang lên. Cẩm Ngôn nổ lực ngẩn đầu, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cho đến khi người kia tới phía trước nàng, một tay ôm lấy nàng, khóc nói: “Cẩm Ngôn tỷ tỷ, đều do Tiểu Thiền hại ngươi.”

Cẩm Ngôn muốn nói, sự tình căn bản không liên quan gì tới nàng, nhưng là, nàng vừa há miệng thở dốc, trong ngực lại cuồn cuộn, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nhắm nghiền, triệt để hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, đã là buổi trưa, Cẩm Ngôn nằm sấp trên giường, chỉ vừa động một chút, liền tác động đến miệng vết thương sau lưng, đau đến nổi nàng không nhấc thân thể lên nổi.

“Nhị tiểu thư tỉnh?” Bả vai bị người nhẹ nhàng nhấn một cái, có thanh âm vui mừng nói, “Nhị tiểu thư đừng nhúc nhích, ngươi bị thương phía sau lưng, nô tỳ phải đi thông báo cho hoàng hậu nương nương.”

Cẩm Ngôn hơi hơi ngẩn đầu, lúc này mới nhìn rõ, người tới đúng là tỳ nữ bên người Ôn Ca Ngâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.