[Dịch]Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 56 : Có mục đích riêng




Trường Nhạc cung, giờ tuất một khắc.

Lấp lánh ánh lửa nhàn nhạt chiếu sáng bên trong cung điện, toàn bộ Trương Nhạc Cung bị một mảnh mông lung bao phủ, hơi nước lượn lờ quanh nội thất bên trong, trong bồn tắm bị bình phong ngăn cách, đang có khuynh thế mỹ nhân, ngọc thể mê người, bình yên hưởng thụ tỳ nữ bên người hầu hạ, cả người lười biếng dựa vào bồn tắm, lộ ra xương quai xanh trong suốt như ngọc, phong cảnh như ẩn như hiện.

Thiện Đồng tiến vào, liền nhìn thấy hình ảnh làm người ta khí huyết phun trào như vậy. Nàng mi mắt hơi rủ xuống, hướng cung nữ phía sau nàng vẫy vẫy tay, cung nữ kia lĩnh mệnh, lập tức hành lễ lui ra, nàng đi ra phía trước, nhặt lên muôi* ngọc bên cạnh bồn tắm, đem nước rãi cánh hoa tắm trên người của Ôn Ca Ngâm, cúi đầu nói: “Nương nương, hoàng thượng còn ở tại Ngự thư phòng chưa có trở về, nô tỳ hỏi qua công công đang trực, nói là nhị tiểu thư đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, hoàng thượng vừa phát giận một trận, bây giờ, trong toàn bộ Ngự thư phòng, vẫn còn mây đen dày đặc.”

(Muôi: cái ca, cái gáo múc nước á)

Ôn Ca Ngâm nghe vậy, nửa mở mắt, tầm mắt miễn cưỡng dừng tại phía trước trên tấm bình phong có hình long phượng trình tường, trong màn hơi nước mờ mịt, biểu lộ nét đẹp vạn vật không sánh bằng: “Thiện Đồng, theo ngươi thấy, hoàng thượng đang có ý tứ gì? Ăn trong chén nhìn trong nồi?”

Thanh âm của nàng cũng tuyệt vời động lòng người, trong độ ấm tinh tế dường như có một cỗ linh khí, làm người nghe cảm thấy như đang lơ lửng trên mây, tình cờ gặp gỡ tiên nữ.

Thiện Đồng suy tư một lúc, cuối cùng lắc đầu nói: “Nô tỳ nhìn không thấu suy nghĩ của hoàng thượng, nhị tiểu thư mặc dù có danh tiếng như thế nào, cuối cùng vẫn là người cực kỳ xấu xí bị hủy dung mạo, nô tỳ không thể hiểu được lý do hoàng thượng mê luyến nàng, hẳn là, có mục đích riêng đi.”

Mắt Ôn Ca Ngâm híp một cái, hồi lâu, vươn ngón tay ngọc nhỏ nhắn nói: “Hầu hạ ta đứng dậy.”

Đợi mặc quần áo hoàn chỉnh, ngồi xuống trước bàn trang điểm, để Thiện Đồng tùy ý thay nàng chà lau tóc đen ướt sũng, lúc này Ôn Ca Ngâm tựa hồ mới nghĩ tới cái gì nói: “Bất quá chỉ là một hồi đau bụng kinh, lại biến thành chuyện lớn như vậy, mặc dù Ôn Cẩm Ngôn đã có hôn ước trong người, nhưng dù sao vẫn chưa gả cưới, xem ra, tâm tư hoàng thượng như vậy thực làm người khác nan giải.”

Động tác trên tay Thiện Đồng dừng một chút, sắc mặt chợt trở nên ngưng trọng: “Nương nương, tâm tư hoàng thượng quả nhiên thật khó hiểu, nhưng cử động của hắn lần này, vẫn là không thể không làm cho người ta bố trí phòng vệ, Nhị tiểu thư dù sao cũng là đích nữ, chúng ta muốn hay không lại…”

“Không cần, ta đã đáp ứng phụ thân như thế nào có thể dễ dàng nuốt lời?” làm như tự mình châm chọc cười một tiếng, Ôn Ca Ngâm tự nhiên đứng lên nói: “Để cho bọn họ cao hứng một chút thời gian, nếu là Ôn Cẩm Ngôn có một chút tâm tư nào, bản cung có rất nhiều biện pháp.”

Bên trong đôi mắt đen tinh khiết bỗng nhiên bắn ra ánh sáng bén nhọn, cùng với khuôn mặt dịu dàng khuynh thành kia tưởng chừng như là hai người khác nhau, Thiện Đồng khóe miệng khẽ cong, gật đầu nói: “Nô tỳ tùy thời chờ đợi nương nương an bài.”

Đêm dài có chút trầm, thời điểm Cẩm Ngôn tỉnh lại, đã là đêm lạnh như nước, vạn vật đều yên lặng, nàng ngơ ngác nhìn ánh nến lóe lên, dừng lại ba giây, lúc này mới phản ứng kịp, hiện tại hình như nàng đang ở trong một cung điện xa lạ. Nàng hoảng hốt đứng dậy, đau bụng lại một lần nữa kéo đến, nàng không thể không nằm trên giường, há miệng thở dốc. Cung nhân ngoài điện nghe được động tĩnh, vội vàng đi đến, nhìn thấy nàng tỉnh, sắc mặt vui vẻ nói: “Ôn y nữ hình như đã tỉnh, nô tỳ phải đi thông báo với Mạnh ngự y.”

Nàng cấp tốc đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Mạnh Sở Tuyệt liền bưng cái hòm thuốc tiến vào, thấy nàng quả nhiên tỉnh thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Bụng còn đau không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.