[Dịch]Tàn Thiên

Chương 9 : Thương Thiên Binh




Cả bốn người vượt qua khe suối rồi đi vào bên trong, vào tới đây mấy người trong lòng cũng là tin tưởng Thiên Y lời nói.

Bởi vì nơi đây bây giờ hoàn toàn là một cái động phủ khác hoàn toàn với cái khe suối từ bên ngoài nhìn tới, cho tới giờ thì kẻ ngu cũng nhận ra được điều khác biệt của địa điểm chứ đừng nói là bọn họ Thiên Chi Kiêu Tử này.

Thiên Y chậm rãi bước vào cái động phủ phía trong trận pháp này một vòng, ánh mắt đảo xung quanh một vòng rồi dừng lại tại một nơi.

Website truyện convert TruyệnCv[.]Com

Ở đối diện hắn bây giờ là có lấy hai bộ xương khô, trong hai bộ xương khô thì có một bộ xương khô cao to tới mười trượng, quanh thân nó có lấy ma khí thao thiên, huyết quang chảy xiết từng phù văn bao phủ lấy xương khô, khi nhìn vào những cái kia phù văn lúc khiến lòng người mê muội, nội tâm tà ác như bị cái gì đó kích thích muốn lao ra thân thể ăn mòn đi ý chí.

Một cái khác xương khô thì là tiên khí lan ban, cao tới năm trượng, xung quanh hào quang chiếu rọi như muốn xóa tan đi hết thảy hắc ám trong thiên địa này, trên nó cũng có lấy phù văn hiển hiện, cực kỳ chích liệt như có thể thiêu tẫn thiên hạ.

Từ ngoài nhìn tới, Thiên Y liền biết đây là Ma Tộc cùng với Tiên Tộc, hơn nữa nhìn cái kia phù văn chảy dài lúc hắn cực kỳ xác định hai người này lúc sống tại trong hai tộc cũng là địa vị cực kỳ cao cả.

Phía trước hai cái xương khô, Ma Tộc xương khô thì cầm trong tay một cây thương đâm xuyên yết hầu Tiên Tộc bộ xương, mà Tiên Tộc người sau thì cũng cầm một thanh kiếm đâm xuyên tâm Ma Tộc bộ xương khô kia.

Nhìn tới cũng không khó đoán được hai người này lúc trước là cùng nhau đồng vu quy tận rồi ngã xuống tại đây.

Thu hồi tầm mắt, Thiên Y lại nhìn xuống hai người chỗ đứng, phía dưới hai người được bao phủ một cái hồ huyết màu đen cùng vàng giao thoa, từ đó tản mát ra từng sợi Ma Khí cùng với Tiên khí, cái này hiển nhiên là do hai người sau khi chết hình thành máu huyết.

Nhìn vùng huyết kia Thiên Y cũng không thèm nhìn nhiều một cái, nhưng khi chúng phát ra Ma khí cùng Tiên khí lúc đôi mắt lập tức khóa chặt lại chúng, bởi vì hắn có thể cảm nhận được hai loại nguyên khí này cực kỳ tinh khiết, có thể nói là thuần túy tới mức gần sánh bằng với Thiên Y đời trước nguyên khí, là hai loại nguyên khí cực kỳ cao cấp tầm đó.

Ngoài ra, ở giữa hồ huyết đó nhưng lại còn có một vật càng khiến Thiên Y chú ý, đó là một thanh kiếm có màu trắng đen giao thoa, từ ngoài nhìn tới cũng không có cái gì đặc biệt.

Chẳng qua, Thiên Y khi nhìn vào nó lúc lại cảm giác được một loại huyết tinh phiêu phù, sát ý tràn ngập như muốn đồ sát hết thảy chúng sinh, nó hình thành giống như là từ máu huyết của hai người trên cùng với sát ý hai người từng tích góp được mà thành vậy.

“Thương Thiên Binh.” Thiên Y nhìn thanh kiếm kia nỉ non một tiếng.

Thương Thiên Binh là một loại binh khí do hoàn cảnh xung quanh tạo ra mà không phải là do sinh linh tạo ra. Loại này binh khí mới đầu hình thành cũng không có mạnh mẽ tới mức nào, thậm chí nếu để đấy thì nó cũng chẳng thể mạnh được đi nơi nào.

Nhưng nếu có người có được nó rồi dùng nó làm Chân Khí rồi uẩn dưỡng mà nói thì nó tiềm lực sẽ cao hơn bất kỳ cái gì, năm đó Thiên Y Chân Khí cũng là một thanh Thương Thiên Binh, sau này được hắn uẩn dưỡng tới một độ cao mà người đời không tưởng tượng được, chỉ là trong một trận chiến cuối cùng kia hắn đã thả nó xuống để chờ đợi thời cơ.

Loại này Thương Thiên Binh thư khi ở cùng cấp bên trong luôn là tồn tại lóa mắt nhất, bởi vì nó được hoàn cảnh tự nhiên diễn sinh mà ra, cho nên nó yếu điểm đã gần như không có. Cũng chính vì vậy nó rất được nhiều người dùng làm Chân Khí.

Mà thanh kiếm trước mặt Thiên Y nhưng là do hai loại cao cấp nhất máu huyết, nguyên khí diễn hóa mà thành, cho nên đặt tại cùng loại bên trong thì càng là tuyệt phẩm bên trong tuyệt phẩm.

Chẳng qua thanh kiếm này sát phạt khí quá nặng, người tâm trí không kiên định cầm tới chỉ càng tổn thương cho bản thân mà thôi.

Truyện được đăng tại T r u y e n C v . c o m

“Ta muốn thanh kiếm kia, còn truyền thừa cùng với máu huyết gì đó các ngươi tự tiện lấy đi.” Thiên Y nhìn hai người Vương Tùng rồi nhàn nhạt nói.

Vương Tùng hai người cũng không nói gì, dù sao Thiên Y là người đưa bọn họ vào đây, muốn chọn đồ cũng là hắn chọn trước, mà người trước chọn thanh kiếm nhìn thế nào cũng tầm thường không thể tầm thường hơn thì càng không còn gì để nói.

“Thiên Y đại ca, vậy ta đây.” Huyền U ôm cổ Thiên Y làm nũng đòi đồ hưng phấn hỏi.

Thiên Y đối với nàng trực tiếp không nhìn, ngươi một cái tiểu thí hài có cái gì để chọn đây.

“Đi xuống, ta cần phải đi luyện hóa thanh kiếm kia.” Thiên Y vỗ vỗ lưng nàng nhẹ nhàng nói.

“Hừ.” Huyền U cũng biết bây giờ không phải tùy hứng nhưng cũng có chút bất mãn hừ một tiếng rồi thả người xuống đất.

Thiên Y nhìn nàng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, hắn nhìn nàng một cái rồi bước chân đi vòng nàng xung quanh, sau đó nói: “Đứng im tại chỗ, có việc gì cũng không được di chuyển biết chưa.”

“Đã biết.” Tuy rằng không biết hắn nói gì nhưng nhìn hắn nghiêm túc dáng vẻ cũng là ngoan ngoãn đứng im.

Thấy nàng nghe lời hắn gật đầu một tiếng rồi phi thân nhảy vào hồ huyết, hắn ánh mắt không nhìn Thương Thiên Binh mà là nhìn về máu huyết.

Thiên Y tay phải dơ ra, cũng không thấy hắn làm thế nào, vậy mà Tiên khí cùng Ma khí lại xuyên vào tay hắn rồi đi thẳng vào Vĩnh Hằng Luân, cũng là nơi nó thay thế đan điền.

Khi Tiên Ma hai khí đi thẳng vào Vĩnh Hằng Luân sau thì nó bị Vĩnh Hằng Luân cắn nuốt.

Làm xong hết thảy, Thiên Y kiểm tra một chút thấy nó đã đạt tới như nguyện thì nhìn về thanh kiếm.

Tay phải trực tiếp cầm tới, theo Thiên Y chạm vào nó sau, một luồng huyết tinh, sát phạt chi ý tràn ngập cả không gian, “ầm ầm” từng tiếng vang lên, cả căn phòng lập tức bị sát khí của thanh kiếm bao phủ, theo đó vô số dị tượng hiển hiện, có oán linh gào thét, có Dị Ma hoành hoành, có Tiên Vương cất bước hồng trần…

Hoảng hoảng hốt hốt tầm đó, hắc ám căn phòng, huyết quang dập dờn thẳng khiến lòng người phát lạnh.

Một luồng huyết tính mà sát phạt chi khí lập tức ùa vào sâu trong linh hồn của Thiên Y như muốn khơi dậy huyết tính cùng tà ác mặt trái của hắn vậy.

“Không tồi, vậy mà có linh tính.” Thiên Y không để ý huyết tính cùng sát phạt chi khí tràn vào linh hồn mà cười to một tiếng.

Trên đời này Thương Thiên Binh cực kỳ quý hiếm, cái này càng chưa nói gì tới Thương Thiên Binh có linh tính, thanh này Thương Thiên Binh quả thật là cực phẩm bên trong cực phẩm mà…

Thiên Y tùy ý Thương Thiên Binh khí tức tràn vào linh hồn, đây là thử thách, chỉ cần Thiên Y có thể không bị những này tầm tình tiêu cực ảnh hưởng thì hắn có thể để nó nhận hắm làm chủ.

“Thuần phục với ta đi, như vấn đỉnh, bản tọa cùng ngươi độc chiến quần hùng.” Thiên Y hiếm có hào hùng cười to một tiếng.

“Oành oành.” Từng tiếng từ thân thể Thiên Y vang lên, giờ khắc này Thiên Y như hóa thân thành Tu La, quanh thân sát khí nhồi đầy lấy thiên địa, tựa hồ muốn hủ tan tất cả vạn vật trong thiên hạ.

Khi hắn đứng đấy một cỗ phô thiên cái địa, cuốn lấy Cửu Thiên Vạn Vực khí tức bao phủ cả thời không từ Thiên Y tản mát mà ra, tại cỗ này khí tức phía dưới chúng sinh đều thấp hèn, vạn cổ vô địch tồn tại tại nó phía dưới đều yếu đuối không chịu nổi.

Giờ khắc này, Vương Tùng hai người đang cố gắng tìm kiếm cơ duyên thì thân hình cứng ngắc đứng lại nhìn về Thiên Y, hai người cảm giác một cỗ bản năng sợ hãi dâng lên não hải, tựa hồ đứng ở trong huyết quang nam tử kia là Chúa Tể của thiên địa, hắn có quyền phán xét bất kỳ cái gì, lấy đi sinh mệnh của bất kỳ ai, tại hắn phía dưới là Tiên Phật đều phải run rây, là Thần Ma đều phải cho hắn phục bái tại đó không thể phản kháng.

Thiên địa bất nhân, vạn vật vi sổ cẩu!

Cửu Thiên Vạn Vực trong hắn tựa hồ có thể tùy ý gạt hái sinh mệnh của bất kỳ ai, quản ngươi là cái gì tuyệt thế hạng người thì trong mắt hắn tựa hồ cũng chỉ là như vậy không đáng chú ý, chỉ có thể chờ đấy tùy ý hắn sai khiến.

“Đây là cái gì khí thế, rốt cuộc chúng sinh trong mắt hắn là cái gì đây.” Đây là hai người giờ khắc này suy nghĩ, bọn họ cảm thấy nam tử trước mắt này như Diệt Thế Ma Thần, hắn nhất niệm có thể hủy diệt thiên địa, nhất niệm có thể để cho chúng sinh không thể phản kháng, tựa hồ hắn trời sinh vốn đã cao quý, ngự trị trên tất cả vậy.

Thiên Y tâm niệm chìm đắm vào thanh kiếm, linh hồn lạc ấn theo đó thẩm thấu vào mỗi nơi mỗi góc của thanh kiếm.

Cũng không bao lâu lắm, khi Thiên Y đã ép nó nhận mình làm chủ sau hắn mới mở mắt.

Tay phải cầm thanh kiếm lên, nhìn nó bên ngoài huyết tinh vờn quanh như một thanh sát phá phong vân bảo kiếm không khỏi hài lòng mỉm cười, bây giờ vẫn chưa có thanh kiếm tiện tay, lần này gặp phải nó xem như là đưa san ngày rét đi.

“Sau này gọi ngươi là Ma Ảnh đi.” Thiên Y nỉ non một tiếng.

Ma Ảnh như cảm nhận được mệnh lệnh của chủ nhân đầu tiên, nó rung rung tản mát ra từng sợi huyết quang như đồng ý lời hắn vậy.

Thiên Y tâm niệm khẽ động, Ma Ảnh lập tức hóa thành huyết quang rồi dung nhập vào thân thể của hắn đi sau đó đi vào Vĩnh Hằng Luân.

Vĩnh Hằng Luân nhưng là tự sinh ra nguyên khí, khí huyết… Ma Ảnh nếu như đặt tại trong đó được nó uẩn dưỡng mà nói thì nó tốc độ lên cấp còn nhanh gấp mười lần Thiên Y.

Làm xong hết thảy, Thiên Y mới nhìn Vương Tùng hai người, mà hai người sau cũng đang nhìn hắn.

“Các ngươi không đi tìm kiếm truyền thừa sao.” Thiên Y có chút bất ngờ nhìn hai người hỏi, nơi này nhưng là có đại cơ duyên nha, làm sao còn đứng đó.

“Tìm không thấy.” Lăng Tuyền bình tĩnh ánh mắt nổi lên một gợn sóng nhìn hắn nói.

Một bên Vương Tùng cũng là bất đắc dĩ, xung quanh đây ngoài trừ hai bộ xương khô đã gần như mục nát, một cái hồ nước cùng một thanh kiếm, ngoài ra thì không còn cái gì khác, bọn họ đã tìm khắp căn phòng nhưng cũng không phát hiện cái gì.

Thiên Y cũng không ngoài ý muốn, hắn nhảy lên một đi tới bên cạnh Huyền U, thấy nàng vẫn ngoãn ngoãn đứng im tại chỗ thì hài lòng gật đầu, nha đầu này ít nhất còn biết nghe lời.

“Cơ duyên tại hai cái khung xương kia.” Thiên Y ngoảnh mặt lại nhìn hắn người lạnh nhạt nói.

Gặp mặt tức là duyên, như vậy tiện tay nói cho hai người cơ duyên cũng không phải là không được, dù sao truyền thừa nơi này đối với hắn mà nói có cũng không đợc không có cũng chẳng sao.

Vương Tùng cùng Lăng Tuyền nhìn nhau một mặt rồi cũng phi thân đạp không đứng trên hồ huyết, theo đó bắt đầu tìm tòi.

“Ngồi xuống, dụng tâm cảm ngộ.” Thiên Y nhìn hai người lạnh nhạt nói.

Lăng Tuyền hai người cũng lựa chọn tin hắn ngồi xuống xếp bằng bắt đầu tập trung tâm thần nhìn hai cái khung xương kia cảm ngộ.

“Thiên Y đại ca, dụng tâm cảm ngộ là cái gì.” Một bên Huyền U đi tới nhảy giật giật ống tay áo của Thiên Y ngẩng đầu nhỏ tò mò hỏi.

“Chính là tập trung tinh thần nhìn vào một điểm, không quan tâm tới chuyện của ngoại giới, chỉ chìm đắm trong nội tâm của chính mình, khi thấy thứ mình muốn cảm ngộ khác thường thì tập trung vào nó…” Thiên Y nhàn nhạt giáo dục nàng.

Trong lòng thầm mắng Huyền Băng cái nữ nhân vô trách nhiệm, dạy con mà những cái cơ bản nhất trong tu luyện cũng không dạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.