[Dịch] Tần Nhi Ở Hồng Lâu (Tần Nhi Tại Hồng Lâu) - 《》

Chương 23 :  Quyển 2 Vĩnh Yên Hầu Ngày sinh nhật Tác giả Ái Phỉ Nhĩ (Eiffel) kameleon




Đến ngày sinh nhật Thái phi, tất cả phái nữ nhà quan có phẩm cấp đều ăn mặc theo phẩm cấp. Vì đại thọ của Thái phi, hoàng đế đặc biệt cho phép quan viên mang theo gia quyến vào triều. Tương Vân bị chú thím nàng đón trở về nhà, trong nhất thời, trừ người nhà Tiết thị, các chủ tử trong Giả phủ đều bận rộn lên.

Sáng sớm, Đại Ngọc đã bị bốn người Tử Quyên lôi ra từ trong chăn đệm, lấy ra triều phục chưa mặc bao giờ, trang điểm theo cấp cao nhất Cố Luân công chúa. Vì là sinh nhật Thái Phi nên Đại Ngọc không dám mặc trắng thuần lắm, mặc chiếc cung trang lụa màu hoa vân cẩm, áo khoác vạt tì bà váy sa tanh sợi vàng trăm điệp xuyên hoa, màu sắc không tươi rọi cũng sẽ không để cho người cảm thấy trắng thuần, rất phù hợp với Đại Ngọc đang trong hiếu lễ, lại không đụng phải sinh nhật Thái phi. Đeo trang sức chải búi tóc bách hoa, chỉ cắm chiếc trâm ngọc điểm thúy vân, điểm thêm mấy viên ngọc châu trên tóc. So với những thiếu nữ ăn mặc diễm lệ hoa quý thì ít hơn mấy phần tục khí, nhiều thêm mấy phần tiên linh.

Lệnh cho Tuyết Nhạn cầm lễ vật chuẩn bị cho Thái phi. Nhìn thấy trang phục của mấy người Tử Quyên lại rất hoa quý, nghĩ đến mấy người bọn họ cũng là tiểu thư thế gia, không biết Thủy Trạch làm thế nào phái các nàng tới phục vụ nàng, lại khiến cho Đại Ngọc không hiểu nổi. Đám người Giả mẫu trang điểm xong từ lâu. Đã có hoàng ân, làm sao lại đem tam Xuân cùng Bảo Ngọc đi theo mà không dẫn Hoàn nhi đi cùng. Lý Hoàn là góa phụ, tự nhiên không thể đi. Tam Xuân đều cùng mặc váy thêu màu hoa đào, trang điểm đều giống nhau. Bảo Thoa cùng dì Tiết hai người ở bên cạnh cũng chỉ cười nói: "Mấy vị cô nương thật có phúc, cô nào cũng như là tiên nữ, chỉ sợ làm cho các vương tôn công tử nhìn hoa mắt mất thôi." Trong lòng lại thở dài Tiết gia không phải người nhà quan lại, ngay một cái danh vị cũng không tranh được, vốn có cơ hội tốt như vậy, dựa vào sắc đẹp của Bảo Thoa, nhất định có thể kết thân được người chồng tốt.

Mấy người Giả mẫu ở chỗ này, là vì đợi Đại Ngọc. Nơi này chỉ một mình Giả mẫu là nhị phẩm, đám người Vương phu nhân Hình phu nhân đều phải nhập tịch theo Giả Chính Giả Xá. Giả mẫu nghĩ hy vọng Đại Ngọc dẫn tam Xuân và Bảo Ngọc cùng vào cung, nhờ phong quang của Đại Ngọc, để cho mọi người chú ý tới mấy người tam Xuân. Đang suy nghĩ, Bảo Ngọc nhìn thấy Anh Ca nhi đi vào, vội hỏi: "Lâm muội muội tới rồi hả?"

Anh Ca nhi lắc đầu, nói với Giả mẫu: "Lão thái thái, Lâm Chi Hiếu mới sai người nói Hạ công công bên người Thái phi đang đi tới phủ chúng ta." Giả mẫu vội nói: "Hạ Bỉnh Trung này là thiếp thân bên người Thái phi, tại sao lại tới, chẳng lẽ vì Ngọc nhi mà tới hay sao?" Lại nói: "Chúng ta mau mau đi, Hổ Phách, ngươi đi Cẩm Mặc cư nhìn một chút."

Mọi người theo Giả mẫu đến cửa chính, thấy Hạ Bỉnh Trung vào, Giả mẫu vội hỏi: "Hôm nay là sinh nhật Thái phi, vì sao công công lại tới bỉ phủ?" Từ lâu Hạ Bỉnh Trung đã rất tò mò đối với Đại Ngọc, hắn là tâm phúc của Thái phi, hiển nhiên biết Thái phi yêu thương nhất chính là Thủy Trạch. Ngày nay, Thủy Trạch tâm niệm là Lâm cô nương. Hôm nay, hắn thỉnh lệnh tới đón Đại Ngọc, cũng không thừa lời đối với đám người Giả mẫu, chỉ nói: " Tạp gia phụng lệnh Thái phi tới đón Hòa Thạc công chúa vào cung, các ngươi mau tránh ra, nếu làm trễ nãi chuyện của Thái phi, sợ là mười đầu cũng không đủ chém." Giả mẫu suy đoán nếu ngồi xe ngựa Thái phi phái tới, rất là tốt, vội nói: "Lão thân mới sai người đi xem công chúa, mấy đứa nha đầu bên người lão thân đây cũng phải vào cung hôm nay, thường ngày rất tốt với công chúa, chắc là không muốn tách ra cùng công chúa, đã sớm nói cùng vào cung với nhau, không biết..."

Hạ Bỉnh Trung lăn lộn nhiều năm ở trong cung như vậy, sao lại không nhìn ra tâm tư của Giả mẫu? hừ lạnh nói: "Thật to gan, ngự giá của Thái phi các ngươi cũng dám đánh chủ ý, không sợ đụng phải trăm năm cơ nghiệp trong phủ sao?" Sấm giật một cái trong lòng Giả mẫu, mới thầm mắng mình đầu óc hồ đồ, không nói chuyện, chỉ nghĩ nếu Đại Ngọc mở miệng, tự nhiên Hạ Bỉnh Trung sẽ phải tuân theo.

Rất xa một đám người gồm có Đại Ngọc tới, Hạ Bỉnh Trung nhìn thấy, bước lên phía trước hai bước, nói: "Nô tài Hạ Bỉnh Trung phụng mệnh Thái phi đón công chúa vào cung, công chúa thiên tuế." Nhân viên đi theo xe ngựa phía ngoài cũng quỳ xuống thỉnh an, Hạ Bỉnh Trung thấy rõ đám người Giả mẫu chưa hành lễ, chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi hướng mấy người Tử Yên khom người nói: "Gặp qua mấy vị cô nương." Mấy người Đại Ngọc hơi phúc thân, cười nói: "Làm phiền công công."

Hạ Bỉnh Trung vội nói: "Không dám, bên ngoài cũng chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa cho các cô nương, thỉnh công chúa di giá." Rồi nói với người ở phía sau Đại Ngọc: "Các ngươi hãy quay về đi, công chúa không cần bọn ngươi hầu hạ." Phía sau hơn hai mươi người cung nữ đều hành lễ nói hành lễ nói: "Nô tỳ tuân mệnh, cung tiễn công chúa thiên tuế."

Nhìn thấy trận trượng của Đại Ngọc, Bảo Thoa tràn đầy ao ước hâm mộ. Đại Ngọc mới bước ra cửa chính, Thám Xuân thấy Giả mẫu nháy mắt, vội vàng tiến lên nói: "Lâm tỷ tỷ, xin chờ một chút." Đại Ngọc nghe tiếng hỏi: "Tam muội muội chuyện gì?" Thám Xuân hít sâu một hơi, nói: "Lâm tỷ tỷ, hôm nay mấy người tỷ muội chúng ta đều cùng vào cung, chẳng hay, có thể đi cùng Lâm tỷ tỷ không?"

Tử Yên đã sớm bại lộ thân phận, cũng không khách khí, tiến lên phía trước nói: "Làm càn, ngự giá Thái phi là các ngươi có thể ngồi? Lại có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy. Ngươi bất quá là một thứ xuất tiểu thư, dĩ nhiên không có quy củ như vậy, lần này nếu không có hoàng ân, chỉ bằng ngươi cũng muốn vào tới cung sao." Thám Xuân hận nhất đó là cái thân phận thứ xuất này, hôm nay bị Tử Yên nói ra như vậy, gương mặt đỏ lên, nói: "Ngươi cũng chỉ là một đứa nha hoàn của Lâm tỷ tỷ, thì là thần y thì như thế nào, ta cùng Lâm tỷ tỷ mới là tỷ muội chí thân."

Đại Ngọc nhìn hướng Giả mẫu, thấy rõ thần sắc của bà ta, tự biết là của nàng chủ ý của bà ấy, hôm đó khóc lóc kể lể một phen với Lâm Hạo Ngọc, nàng đã muốn trở về nhà, vốn không có thân tình gì đối với Giả phủ, xoay người đi đến chỗ xe ngựa, thản nhiên nói: "Có ít thứ, là không với cao nổi." Giả mẫu nét mặt già nua trắng bệch, lúc này mới lúc này mới mệnh người dắt xe ngựa đi vào trong cung, đi theo phía sau xe ngựa Đại Ngọc. Bốn người Tử Yên đều có xe ngựa đơn độc, đó là Tuyết Nhạn cũng được chuẩn bị một xe ngựa riêng, mặc dù phẩm cấp không so được với đám người Tử Yên, nhưng cao cấp hơn đám người Giả mẫu.

Xe ngựa của mọi người tất cả đều phải dừng ở trước cửa cung đình, không được đi vào cung, độc đám người Đại Ngọc lái xe thẳng tới nội cung, mới phải xuống xe ngựa đi bộ đến nơi ở của Thái phi.

Sáng sớm hôm nay, Liên hoàng hậu liền dẫn tất cả phi tần đến Từ Ninh cung chúc thọ Thái phi. Tối hôm qua chị em Thủy Trạch và Thủy Tịch ngủ lại ở Từ Ninh cung, tất nhiên là sớm hơn đám người hoàng hậu rồi. Một ít gia quyến quan to nhất phẩm cùng với những Vương phi quận chúa đều đã đến, mọi người đang nói chuyện phiếm cùng Thái phi. Chợt một nội giám tiến đến bẩm báo: "Thái phi nương nương, Hạ công công dẫn theo Hòa Thạc công chúa tới."

Nghe bốn chữ Hòa Thạc công chúa, trong lòng mọi người đều rất mong đợi, Lâm Như Hải không có chức trong người, con gái của ông, một tuổi được ban thưởng phong Hòa Thạc công chúa, tôn quý hơn chút quận chúa trong Vương phủ, chủ yếu nhất là hưởng lộc Cố Luân công chúa, rõ ràng là cùng một phẩm cấp với Thủy Tịch, đơn giản không phải là hoàng gia huyết mạch mới chỉ phong Hòa Thạc, nhưng trong lòng mọi người cũng tự biết dụng ý của hoàng đế, đó là đám người Vương phi, gặp nàng đều phải cúi xuống một bậc.

Thái phi vội vàng nói với Thủy Trạch: "Trạch nhi, con đi mời Hòa Thạc công chúa đến đây cho ta." Nghe Thái phi nói thế, Liên hoàng hậu liền cười nói: "Thái phi lại coi trọng Hòa Thạc công chúa như vậy, cũng là phúc khí của nàng ấy. Nhớ mẫu thân của nàng ấy Giả Mẫn cũng là đệ nhất tài nữ ngày trước, chẳng biết con gái của cô ấy sẽ có phong độ như thế nào." Thái phi chỉ nói: "Nàng một đứa trẻ con, mất mẹ xa cha vào kinh, ta chỉ đau lòng một chút, làm sao lại thành coi trọng." Nghe lời này, hoàng hậu vội nói: "Nô tì không dám."

Thủy Trạch nghe xong Thái phi nói, trong lòng mừng thầm, nét mặt cũng không dám biểu lộ ra, nói: "Tôn nhi tuân mệnh." Rồi bước nhanh đi đón Đại Ngọc. Thủy Tịch không nghe theo nói nhỏ ở bên tai Thái phi: "Bà nội, tại sao bà không cho cháu đi chứ, chắc chắn sắc mặt của Trạch sẽ rất khó coi, con chỉ muốn nhìn hắn biến sắc mặt đấy." Tất nhiên Thái phi biết đến tâm ý Thủy Trạch, cười nói: "Con đã lớn như vậy, còn tranh với hắn cái gì chứ, con chỉ việc tự mình đi tìm Đại nhi không so được với việc ta bảo con đi nghênh đón nàng?" Tự nhiên Thủy Tịch hiểu ý tứ của Thái phi, vội vàng cười nói: "Vẫn là bà nội thông minh."

Nhìn thấy là Thủy Trạch, Đại Ngọc cũng thấy vui vẻ rất nhiều, ánh mắt Thủy Trạch ôn nhu là không che giấu được. Hạ Bỉnh Trung và mấy người Tử Quyên nhìn thấy, đều vội quay đầu đi chỗ khác, nếu chọc vị tổ tông này, không chết cũng phải mất nửa cái mạng. Kéo tay của Đại Ngọc, Thủy Trạch nói: "Nếu không phải sư phụ không cho ta đi nhìn ngươi, ta đã đi Giả phủ từ lâu rồi. Đại nhi có trách ta không?" Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thủy Trạch, Đại Ngọc cười nói: "Mới sẽ không đâu, Trạch ca ca không phải để cho Tuyết Nhạn cầm tín tới mỗi ngày sao, ban đầu ở Dương Châu lúc đó chẳng phải cũng như thế này?" Thủy Trạch cười nói: "Hiện tại không có phương tiện, đợi đến lúc không người, chúng ta lại nói tỉ mỉ."

Mọi người thấy rõ lúc Đại Ngọc đi vào, tràn đầy kinh ngạc tán thán, Đại Ngọc trang phục thanh lịch, nhưng cũng không sai cấp bậc lễ nghĩa, tuổi còn nhỏ, khó được như vậy, quả là không dễ, rất nhiều người đều đã gặp qua Giả Mẫn, nhìn Đại Ngọc rất có phong độ của Giả Mẫn trước đây, không khỏi than thở: Ngay cả con gái của cô ấy cũng vượt qua các nàng rồi. Lúc này, Đại Ngọc tuy rằng hạn chế hết chói rọi, nhưng với tiên tư toàn thân đưa tới làm như thế nào cũng không che giấu được, nàng vốn là người điều khiển trăm hoa, hôm nay trang bị phục sức và búi tóc này, càng thêm hiển lộ tiên linh của nàng, bên trong phòng mọi người phục trang đẹp đẽ cũng bị Đại Ngọc bách hoa khí áp phai nhạt xuống. Hơn nữa, thấy rõ mấy tên nha hoàn sau lưng Đại Ngọc, cũng là trang phục tiểu thư nhà quan to nhất phẩm, không khỏi cả kinh nói: Làm sao ngay cả nha hoàn sau lưng cũng phẩm cấp cao như thế. Chỉ có mấy người có mấy người thấy rõ mấy người Tử Yên mới nhận ra được, cũng không dám nói ra, chỉ nghĩ nếu như đánh quan hệ được với Đại Ngọc là tốt rồi.

Thái phi thấy Đại Ngọc, trong lòng cười nói: Thủy Trạch tiểu tử này nhãn giới quả không phàm. Thái phi ngộ phật hiệu nhiều năm như vậy, tất nhiên là vừa lòng nhìn tiên linh khí trên người Đại Ngọc. Thủy Tịch mắt sao sáng ngời, tràn đầy vui mừng, con người như vậy, sao có thể bị đệ đệ nàng đoạt đi, tất nhiên là nàng cũng muốn chiếm.

Đại Ngọc cấp lễ gặp qua Thái phi, đem lễ vật chuẩn bị tốt do Hạ Bỉnh Trung nhận đi tới. Thủy Tịch vội vàng từ bên người Thái phi xuống tới, lôi kéo tay của Đại Ngọc nói: "Bà nội Tịch nhi mang theo muội muội đi chơi được không?" Không nhìn ánh mắt Thủy Trạch, Thủy Tịch mặt tràn đầy nụ cười nhìn Thái phi, Thái phi cười nói: "Gấp cái gì, ta chưa từng nhìn qua, sao có thể để cho ngươi đoạt đi. Hòa Uyển, đến bên người bà nội." Đại Ngọc thấy được Thái phi ấm áp, luồng nước ấm lướt qua trong lòng, theo Thủy Tịch bên người Thái phi ngồi xuống dưới ánh nhìn soi mói của mọi người. Lần lượt Thủy Tịch ngồi bên người Đại Ngọc, Thủy Trạch không có cách nào, đành phải ngồi bên kia Thái phi.

Hoàng hậu thấy rõ Đại Ngọc, nghĩ tới Lâm Như Hải luôn luôn đối kháng với Trung Thuận Vương phủ, ngày nay cơ sở của Trung Thuận phủ ở Giang Nam đều bị hắn nhổ không còn. Liền nói với Đại Ngọc: "Mỗi ngày Hoàng thượng đều tán thưởng Hòa Thạc công chúa, ta còn không tin, hôm nay gặp mặt, quả nhiên bất phàm mà." Đại Ngọc chỉ cười nhạt nói: "Nương nương quá khen, thần nữ chỉ là thân bồ liễu, nhờ hoàng thượng ưu ái." Thái phi không đợi hoàng hậu nói, cười nói: "Nếu ngươi đều thành thân bồ liễu, chúng ta đây chẳng phải là một đống cỏ dại, không cần quá khiêm tốn, hôm nay đã tới đây, coi như ngươi ở nhà của mình, lão thái bà ta đây cả ngày cũng không hứng thú, ngươi liền lưu lại theo ta được không?"

Trên mặt Đại Ngọc hiện lên hai đóa mây đỏ, nói: "Nhờ Thái phi không chê." Thái phi vỗ vỗ tay của Đại Ngọc, cười nói: "Không cần khách khí, hãy gọi ta là bà nội giống như chị em Tịch nhi Trạch nhi vậy, nghĩ đến Trạch nhi cũng chính còn là sư huynh ngươi đâu."

Bắc tĩnh Vương phi vội cười nói: "Dung nhi nhà ta cũng từng là học trò của Lâm đại nhân, có thể đương làm sư huynh của công chúa đấy."

Mọi người cười đùa một trận, liền nghe nội giám hô: "Hoàng thượng giá lâm." Sau đó lại có tiếng: "Bắc Tĩnh vương, Nam An vương, Đông Bình vương, Tây Ninh vương, Trung Thuận vương chúc thọ Thái phi"

Phẩm cấp của đám người Giả mẫu thấp, ngay cả tư cách bái kiến Thái phi cũng không có, chỉ phải chờ lúc khai yến mới có thể nhìn thấy thánh nhan từ rất xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.