Trích dẫn: Lời nói của bạch y nữ nhân làm cho Hứa Hàn Phương bội phục vô cùng. Một nữ nhân huệ chất lan tâm như thế!
Cao Tiệm Ly vẫn cầm thanh trúc trong tay, ngơ ngác nhìn bạch y nữ nhân.
Bạch y nữ nhân nhẹ nhàng nói: “Trúc của tiên sinh, có thể cho ta mượn dùng một chút không?”
Cao Tiệm Ly hai tay nâng qua.
Bạch y nữ nhân nhẹ mở lan chỉ (ngón tay hoa lan). Hứa Hàn Phương vẫn chưa từng thấy qua ngón tay hoàn mỹ như thế, trắng như ngọc chi, ngón tay như cây hoa lan, tinh tế thon dài. Tay đã đẹp như vậy, người lại bảo dưỡng thế nào? Nhìn lại tay của mình một chút, đều là vết chai, còn có dấu vết máu bầm.
Quả thực không cách nào so sánh. Kìm lòng không đậu đem tay giấu đến phía sau. Có chút tự ti? Ha hả, không thể nào?
Thanh trúc dao động nhẹ, âm nhạc ưu mỹ chảy ra từ đầu ngón tay. Chỉ là trong âm nhạc có thống khổ và tịch mịch vô tận. Kỹ xảo so với Cao Tiệm Ly cũng hơn một chút.
Hứa Hàn Phương tức hướng về nữ nhân đã bị nhìn thấu, thẳng thắn tự nhiên ngồi xếp bằng ở đối diện lẳng lặng nghe đàn. Nghe xong khúc tấu ấy, nàng nhịn không được nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Ngươi rất tịch mịch ư?”
Tay ngọc bạch y nữ nhân run lên, nhưng không lên tiếng.
Hứa Hàn Phương vì mình liều lĩnh xấu hổ, mất bò mới lo làm chuồng cười ca ngợi nói: “Phu nhân không chỉ có nhận thức âm tiết của trúc, hơn nữa đánh cũng tốt. Ta tự thẹn không bằng.”
Bạch y nữ nhân rủ cổ phấn xuống, khéo léo nói: “Ta thật xấu hổ, ban nãy không phải là ta nghe hiểu trúc âm. Ta là thấy ánh mắt và vẻ mặt của hai vị, đoán thôi.”
Cao Tiệm Ly và Hứa Hàn Phương nhìn nhau cười. Hai người bởi vì âm nhạc quen biết thân nhau, có tiếng nói chung, trở thành tri âm.
Bạch y nữ nhân một lát nhẹ nhàng nói: “Ta có thể cùng tiên sinh học đánh đàn không?”
Mặt trời lên cao.
Sau đó đậu phường làm ăn không phải là quá bận, Hạo Nhiên vừa xoa tay xong đã đi tới.
Hứa Hàn Phương vỗ vỗ chỗ người bên cạnh, vui vẻ gọi: “Hạo Nhiên, tới mau, Tiệm Ly muốn thu đồ đệ!” Không để ý tới ánh mắt bất mãn của thị nữ Tiểu Thúy, lôi kéo Hạo Nhiên ngồi xuống, hoàn trả cho Tiểu Thúy một ánh mắt khiêu khích. Thế nào? Địa bàn của ta ta làm chủ.
Cao Tiệm Ly vốn cảm thấy có một tri âm là Hứa Hàn Phương đủ rồi, nhưng nghe Hứa Hàn Phương lời đã ra khỏi miệng, chính là đem hai người dính dáng cùng một chỗ. Cũng không tiện bác mặt mũi của bọn họ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Thu đồ đệ không dám nhận, luận bàn qua lại đi.”
Hứa Hàn Phương đứng lên phủi phủi tay nói;”Được rồi, các ngươi luận bàn đàn trúc đi. Ta đây một bạch bột nhi đi làm bữa trưa cho các ngươi.”
“Bạch bột nhi?” Cao Tiệm Ly và bạch y nữ nhân cười.
Hạo Nhiên nói thêm: “À, chính là không hiểu không phải ý.” Nghiễm nhiên trở thành phiên dịch đi theo Hứa Hàn Phương.
Bạch y nữ nhân cúi đầu cười khanh khách.
Cao Tiệm Ly nhìn Hứa Hàn Phương cười híp mắt khác với người khác . Hứa Hàn Phương đáp lại hắn một nụ cười ngọt ngào. Nàng cũng là một người không keo kiệt nụ cười.
Hạo Nhiên đứng dậy muốn giúp Hứa Hàn Phương làm cơm. Bị Hứa Hàn Phương cưỡng chế đè xuống: “Ngươi đừng động, mệt mỏi cho tới trưa nghỉ ngơi thật tốt một chút. Ta vừa ngồi nửa ngày.”
Hạo Nhiên vẫn muốn kiên trì, thấy Hứa Hàn Phương cố ý hướng hắn chống nạnh thổi râu trừng mắt, cũng liền ngoan ngoãn ngồi xuống. Kỳ thực Hứa Hàn Phương nơi nào có râu mép có thể thổi? Trong lòng Hạo Nhiên minh bạch, nàng là đau lòng hắn. Nhưng mà hắn làm sao không biết đau lòng nàng? Tay nàng đầy vết bầm nhưng không oán giận qua một câu, một người hồng nhan tri kỷ cùng chung hoạn nạn như vậy chay đi đâu tìm?
Cao Tiệm Ly nhìn ánh mắt của hai người ngoại trừ ước ao, mơ hồ có chút ái mộ.
Bởi vì không mua thức ăn, trên bàn dài bày đậu hũ trộn, đậu hũ xào, đậu hũ cách thủy, đậu hũ chiên, một bàn đại yến đậu hũ.
Nhìn Hứa Hàn Phương tràn đầy áy náy giả cười, Hạo Nhiên chỉ có cười khổ.
“Đây là cái gì?” Bạch y nữ nhân nhẹ nhàng hỏi.
“Oa! Đây nhưng là đồ tốt. Nhà độc nhất thành Hàm Dương, gọi đậu hũ! Nữ nhân ăn tốt nhất, làm đẹp dưỡng nhan, bảo vệ thanh xuân lâu dài.” Hứa Hàn Phương nói bốc nói phét. Nữ nhân hẳn là đều thích chưng diện?
“A?” Bạch y nữ nhân quả nhiên bị hấp dẫn.
“Nếm thử?” Hứa Hàn Phương cổ vũ, mắt lại liếc về phía thị nữ Tiểu Thúy, nhướng lông mày. Vẻ mặt kia giống như đang nói: Ngươi không phải là mới vừa nói ta bẩn ư? Ta càng muốn để cho nàng nếm thử.’
Xem ra, lòng dạ hẹp hòi là bệnh chung của nữ nhân!
Tiểu Thúy tức giận mà không dámnói gì, khóe miệng nhếch một chút, đem mặt xoay về một bên.
Bạch y nữ nhân một cái miệng nhỏ tao nhã nếm, gật đầu khen: “Ừ! Mùi vị ngon, ngon miệng.”
Mặt của Hứa Hàn Phương cười tươi như đóa hoa, đắc ý nhìn về phía Tiểu Thúy, khiêu chiến thắng lợi!
“Ăn cơm! Ăn cơm!” Hứa Hàn Phương vội vàng tiếp đãi, đột nhiên nói: “Ngươi bỏ mũ của ngươi đi chứ, ăn còn mang, nhiều vướng bận! Hơn nữa chúng ta nói chuyện cho tới trưa rồi, còn không biết ngươi hình dạng thế nào đây. Sau đó ở trên đường cái thấy ngươi, không chào hỏi, cũng đừng nói ta thanh cao.”
Bạch y nữ nhân chần chừ một lát, nhẹ nhàng lấy mũ xuống.
Hứa Hàn Phương thấy được hé ra không hề tân trang, khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân. Gương mặt này so với cái mỹ nữ Hàn Quốc chỉnh hình gì đó, tiểu thư thế giới không biết đẹp gấp bao nhiêu lần. Cau lại hai hàng lông mày, tựa như đưa tình thâm tình, vừa tựa như màng theo oán khí yếu ớt; tay áo thắt lưng phiêu phiêu, giống như tiên tử sống thoát khỏi trong bức tranh đón gió mà đến.
Hứa Hàn Phương coi như là mỹ nữvẻ đẹp của nàng là ánh mặt trời khỏe mạnh, tràn đầy tinh thần phấn chấn, có lẽ nói khí chất đặc biệt là nơi đẹp nhất của nàng. Bạch y nữ nhân chí là đẹp tinh khiết, xinh đẹp trong suốt không tỳ vết, làm cho lòng người nhộn nhạo. Nếu chỉ bàn về ngũ quan, không nói chuyện khí chất, Hứa Hàn Phương ở trước mặt bạch y nữ nhân quả thực là thành dong chi tục phấn.
Ai nói chỉ có nam nhân thích xem mỹ nữ? Nữ nhân cũng thế thích nhìn mỹ nữ! Hứa Hàn Phương lúc này thì nhìn đã quên thần, mô tả nhìn chằm chằm thẳng vào khuôn mặt của bạch y nữ nhân, vẫn không nhúc nhích.
“Ừm! Hưm!” Tiểu Thúy hầu hã đứng một bên cố sức ho khan vài tiếng, Hứa Hàn Phương mới có thể đem thần về. Ngượng ngùng cười cười, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi Hạo Nhiên: “Nàng lớn lên thật xinh đẹp?”
“Không nhìn rõ!” Hạo Nhiên thờ ơ trả lời, cũng không biết trả lời thật hay giả.
Hứa Hàn Phương bĩu môi: “Ta mới không tin!” Chẳng biết tại sao, ngực ê ẩm. Nữ hài tử đúng là sẽ không thích nghe cậu con trai trong lòng mình ngưỡng mộ khen nữ nhân khác.
Hạo Nhiên lại nhìn bạch y nữ nhân nói: “Đẹp. Chẳng qua nhìn không tốt bằng ngươi!”
“Nghĩ một đằng nói một nẽo!” Hứa Hàn Phương ở dưới bàn dùng cùi chỏ đánh Hạo Nhiên. Chẳng qua trong lòng vẫn là thích ý lan tỏa. Không có cô bé nào không thích nghe người khác khen mình.
Hạo Nhiên ôm bụng, làm ra bộ dáng đau đớn, nhỏ giọng nói: “Oan uổng đại nhân! Tiểu nhân nói cũng đều là lời nói thật!”
Hứa Hàn Phương cười khanh khách, tay ở dưới bàn dài làm động tác nhỏ, nhẹ nhàng ngắt Hạo Nhiên. Tay Hạo Nhiên ở dưới bàn dài che đậy lung tung. Hai người bọn họ vui cười ấm áp.
Cao Tiệm Ly và bạch y nữ nhân nhìn ở trong mắt đều có chút bàng hoàng và mất mát.
Bạch y nữ nhân có một tên dễ nghe: Lan.
Lan mỗi ngày đều đến cùng Cao Tiệm Ly luận bàn tài nghệ, rất khiêm tốn cũng rất tập trung tinh thần. Lan được mời vào trong phòng ngồi, nếu không trời rất lạnh ngồi trong sân lạnh hơn. Đông lạnh hư mỹ nữ làm sao bây giờ?
Từ lúc Lan đến về sau, trong viện nhỏ cũng không để cho khách nhân khác tiến vào nữa. Bảo hộ mỹ nữ, nghiêm cấm nhìn trộm đó!
Hứa Hàn Phương thỉnh thoảng cũng học đàn trúc một chút, học một ít nhạc khí cổ đại cũng rất thú vị. Nàng là một người thông minh tuyệt đỉnh, ngộ tính tốt. Chưa đến mấy ngày, nàng đã nắm vững kỹ xảo cơ bản, có thể đánh ra nhạc khúc không quá phức tạp. Tiến bộ thần tốc như vậy khiến Cao Tiệm Ly thán phục không thôi, trong ánh mắt lại thêm chút thưởng thức và ái mộ.
Mỗi lần khi Cao Tiệm Ly khen Hứa Hàn Phương không dứt miệng, Hứa Hàn Phương cũng sẽ cười hắc hắc, dí dỏm mà nói: “Cái này gọi là danh sư xuất cao đồ.” Khéo léo trước khen Cao Tiệm Ly lại khen mình.
Một công đôi việc như thế, phương thức nói chuyện không tự khiêm nhường chút nào khiến Cao Tiệm Ly thích Hứa Hàn Phương thêm ba phần. Chỉ là đem phần tình cảm này ẩn giấu thật sâu ở đáy lòng. Giấu rất kín rất kín.
Dáng vẻ Cao Tiệm Ly đàn trúc vẫn phóng khoáng thoải mái như cũ, mỗi khi xúc động thì đánh nhẹ nhàng vui vẻ niềm vui tràn trề. Hạo Nhiên ở một bên cũng mặt mày hớn hở, vỗ tay cùng nhịp. Hứa Hàn Phương lại nghe được hàm ý nhè nhẹ giấu ở chỗ sâu, nghe động dung ( lộ vẻ cảm động).
Lan dần dần cùng ba người quen thuộc hơn, không mất tự nhiên giống như lúc đầu. Sau đó cứ đến một thân một mình. Để cho thị nữ và xe ngựa chờ xa xa. Tính cách hoạt bát lạc quan của Hứa Hàn Phương càng lây nhiễm hơn.
Hứa Hàn Phương thân thiết gọi nàng: “Lan nhi!”
Lan nhi nói cho nàng biết: “Ta rất cô đơn, cho nên thích đánh đàn trúc, để cho thanh âm thanh thúy của trúc bao quanh bản thân, chỉ có khi đó mới không cảm thấy hư không như vậy.”
Hứa Hàn Phương nói: “Vậy ngươi nên đi qua qua lại lại nhiều hơn một chút, kết giao bằng hữu nhiều chút.”
Lan nhi cười chua xót: “Nữ nhân là không thể có bạn bè, nữ nhân chỉ có trượng phu. Chỉ có nam nhân mới có thể kết giao bằng hữu.”
Trong nụ cười dạt dào đầu tiên của Lan nhi, trong ánh mắt lại không chỉ là hư không, nhẹ nhàng ôn nhu mà nói: “Cảm giác có bằng hữu thật tốt!”
Hứa Hàn Phương nhìn Lan nhi xinh đẹp, làm cho lòng người nhôn nhao. – Nàng bước đi có lẽ ngay cả giết chết con kiến cũng không thể ư? Đột nhiên nàng có suy nghĩ vọng động muốn bảo vệ, đem Lan nhi ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “Bằng hữu tựa như ánh mặt trời trong cuộc sống, cuộc sống sao lại có thể không có ánh mặt trời? Chúng ta sau này sẽ là ánh mặt trời của nhau!”
Ghé vào trong lòng ấm áp của Hứa Hàn Phương, trên mặt của Lan nhi phảng phất cũng có ánh mặt trời, hai người cứ chậm rãi như vậy trở thành hảo bằng hữu không có gì giấu nhau.
Buôn bán càng ngày càng bận rộn, Hứa Hàn Phương và Hạo Nhiên hai người căn bản không kịp trở tay. Có đôi khi Cao Tiệm Ly cũng nhúng tay muốn giúp đỡ.
Khí trời dần dần ấm áp, gió thổi đến trên mặt đã không còn là gió rét lạnh thấu xương.
Với ngày ấm áp, người đến xem đậu phường cũng nhiều hơn. Hạo Nhiên, Hứa Hàn Phương, Cao Tiệm Ly ba người quả thật bận rộn chân không rời đất.
Lan nhi bị gạt đến một bên, mặc dù mỗi lần Hứa Hàn Phương đi ngang qua trong sân cũng sẽ hô một tiếng nói: “Lan nhi, ngươi chờ một chút thôi, lập tức liền tốt.” Nhưng mà cái lập tức này, không phải là tròn cho tới trưa, chính là tròn một buổi chiều. Chỉ có buổi trưa có thể thoáng lấy hơi. Còn phải ăn cơm trưa. Có đôi khi quả thực nghĩ ăn thành gánh nặng, người không ăn thì thỏa mãn bao nhiêu! Đây là oán giận của Hứa Hàn Phương. Thật muốn buổi trưa có thể không ăn cơm nghỉ một lát.
Lúc cơm trưa, khách hàng không nhiều lắm, thở gấp mấy hơi. Ba người mệt mỏi ngã trái ngã phải mà ngồi dưới đất.
Lan nhi hâm mộ nói: “Thấy các ngươi mỗi ngày phong phú như vậy, không buồn chán giống như ta đây, ta thật hâm mộ!”
Hứa Hàn Phương duỗi thẳng chân ngồi dưới đất, tận lực để cho mình thả lỏng, hai tay chống đỡ ở sau người cười khổ nói: “Lan nhi, ngươi đây là đang ngồi nói không đau thắt lưng, đứng núi này trông núi nọ.”
Chân mày Lan nhi cau lại, giống như nghe không hiểu lời nói của Hứa Hàn Phương.
Hứa Hàn Phương lại nói bằng cách khác: “Ta còn hâm mộ ngươi đấy, mỗi ngày đi chơi nhàn nhã tự tại biết bao nhiêu.”
Lan nhi ưu nhã cười, nụ cười vô cùng cô độc lạnh lẽo.
Hứa Hàn Phương không chỉ một lần suy nghĩ, nàng đến tột cùng là người như thế nào? Mỗi lần hỏi nàng, đều là cúi đầu buồn bã nói: “Ta là một người số khổ.” Thì không hề đáp lại. Người khác không muốn nói, hà tất cưỡng cầu chứ?
Chỉ cần chơi thân thì tốt rồi, bất kể nàng là ai! – Đây là giao hữu (kết giao bạn bè) của Hứa Hàn Phương.
Bữa trưa mới vừa dừng lại, ngoài cửa đã lại có người kêu la.
Trời ạ, giữa trưa còn có người, còn có để cho người khác sống hay không? Hứa Hàn Phương kéo bước chân đi ra bên ngoài, gần đây không ít người đem đậu hũ não trở thành cơm ăn trưa. Cũng là đầu năm nay, trước đây bách tính có thể ăn được gì đó đã thật là ít ỏi, đột nhiên có cái mỹ vị giá rẽ này, một hai đồng tiền là có thể ăn thật no, cớ sao mà không làm?
Hứa Hàn Phương âm thầm tính toán, có được ưu ái như vậy, không dám nghĩ đến là, đậu hũ trở thành quốc túy (tinh hoa quốc gia) rồi, chẳng phải là tức chết người phát minh sau này sao?
Đậu hũ não bị nhiều người xem như món sau chính, càng bận rộn dễ sợ. Từ ba năm cái bàn nhỏ giản dị bày ra ở cửa, biến thànhmười mấy cái. Đã thế, bình thường còn có người đứng chờ chỗ ngồi. có người dứt khoát ngáy khò khò ở cửa uống xong rồi đi.
Tự dưng lại thêm mục công tác rửa bát. Nếu là có một mục duy nhất tốt biết bao nhiêu!
“Hạo Nhiên, mau bàn số 3!”
“Tiệm Ly, bàn số 5 tốt rồi đó! Bưng đến đi!”
“Hạo Nhiên, thế nào không bưng đến, nhanh lên một chút...”
Hứa Hàn Phương không ngừng chỉ huy, Hạo Nhiên và Cao Tiệm Ly rất bận rộn, trên mặt ba người đều tràn đầy kiểu nụ cười mùa xuân. Mặc dù Hứa Hàn Phương dùng phương pháp làm việc hiện đại quy trình kỹ thuật hóa, nhưng mà nhân viên vẫn là có vẻ không đủ.
“Mau! Hạo Nhiên, Hạo Nhiên! Mau bưng ra đưa cho bàn số 10 đi, không thì lạnh mất!” Hứa Hàn Phương nhảy chân hô lớn.
Lan nhi vẹo đầu đứng ở trong viện, đã thấy thời gian thật lâu. Nhìn ba người bận rộn đầu đầy mồ hôi, nghe Hứa Hàn Phương kêu la, ngẩng đầu nhìn Hạo Nhiên căn bản không thể phân thân, do dự một chút, lấy hết dũng khí đi ra phía trước, ưu nhã bưng khay đi ra ngoài.
Lan nhi bưng khay đi tới ngoài viện, trong lều đậu hũ đáng nhẽ náo nhiệt, đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người nhìn một đại mỹ nữ tuyệt thế, kéo cái khay đi tới.
Lan nhi đôi mắt đẹp chuyển động, xuyên qua ở trong đám người tìm kiếm bàn số 10.
Cao Tiệm Ly phát hiện mọi người đột nhiên yên tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn tập trung về một phương hướng. Theo phương hướng nhìn lại, thấy Lan nhi bưng khay đi tới, tiến ra đón: “Sao ngươi lại tới đây? Hay là để ta đi!”
Lan nhi mỉm cười: “Để cho ta thử xem, ta ngồi thật nhàm chán.” Một nụ cười này của nàng, không biết đã câu dẫn thất hồn lục phách của bao nhiêu người đang ngồi.
Nhưng mọi người cũng không ngốc, nhìn Lan nhi mặc gấm tơ tằm, đã biết không phải là người bình thường. Tiểu dân chúng cũng chính là nhìn ăn no nhìn đã mắt như vậy đã đủ rồi, không dám có bất kỳ cử động trái lễ nào.
Hứa Hàn Phương phát hiện Lan nhi cũng gia nhập vào công việc, vốn định ngăn lại, vừa thấy một ít nụ cười lộ ra trên mặt Lan nhi, thì không can thiệp nữa. Do nàng đi thôi!
Bận rộn cả một ngày, gần tối Hứa Hàn Phương quan tâm hỏi: “Lan nhi, ngày hôm nay có mệt không?”
Lan nhi nhẹ nhàng gật đầu, oanh oanh nói: “Mệt! Nhưng mà, ta đã biết cái gì là phong phú.” Chân nhỏ của Lan nhi đã hơi sưng lên, cho dù là cực kỳ mệt mỏi, vẫn còn duy trì tư thế ngồi ưu nhã.
Đoán chừng nàng một năm cũng không có đi bộ nhiều cả một ngày?
Hứa Hàn Phương nhìn Lan nhi yếu đuối không trải qua gió sương, đau lòng nói: “Thực sự mệt cũng đừng làm, mọi người chúng ta nhìn đều không nỡ. – Đúng không?” Quay đầu hỏi Hạo Nhiên và Cao Tiệm Ly đang không ngừng vân vê chân.
Cao Tiệm Ly và Hạo Nhiên vội vàng phụ họa gật đầu.
“Mệt chút ấy cũng không xem vào đâu, ta trước đây cũng là con cái nhà nghèo, sau lại...” Lan nhi buồn bã cúi đầu, lệ quang tràn đầy. Mỹ nhân ngay cả bộ dáng thương tâm cũng chỉ có một chữ - đẹp.
Hứa Hàn Phương đã nhiều hoặc ít biết chuyện xưa của Lan nhi, gả cho một kẻ có tiền có địa vị làm thiếp, nhưng mà người này đã chết mấy năm trước, nàng trở thành một quả phụ. Vốn là ở thời đại này, quả phụ là có thể tái giá, sẽ không ai kỳ thị,pháp luật cũng cho phép. Nhưng mà có người nói người Lan nhi gả này có địa vị đặc thù, không có cách nào tái giá! AI! Hồng nhan bạc mệnh, mới chừng hai mươi tuổi chính là tuổi tác thanh xuân tốt nhất. Đáng tiếc phải cô độc đến già!
Cẩm y ngọc thực thì thế nào? Dùng thanh xuân làm giá phải trả, cái trả giá này thật rất lớn.
Hứa Hàn Phương nhẹ nhàng lôi kéo tay của Lan nhi, hỏi: “Ngươi như vậy vui không?”
Lan nhi làn thu thủy khẽ động, gật đầu: “Ừ, vui vẻ.”
Vui vẻ cùng nhau lấy ra chia sẻ thì biến thành hai phần vui vẻ. – Đây là một câu nói Hứa Hàn Phương nói cho Hạo Nhiên. Kỳ thực, nàng nguyện ý đem vui vẻ của chính mình chia sẻ cho mỗi người, làm cho vui vẻ truyền khắp mọi ngõ ngách.
Hứa Hàn Phương vui vẻ mà nắm tay Lan nhi,khích lệ nói: “Theo cách hi vọng này của ngươi mà sinh tồn, không nên để cho tương lai mình hối hận. Phải học để làm cho mình vui vẻ!”
Cao Tiệm Ly nghỉ ngơi một bên nghe Hứa Hàn Phương nói xong, ánh mắt chớp động, nhìn người hồng nhan tri âm khó có được này thật lâu, như có điều suy nghĩ.
Đậu phường hạnh phúc rất nhanh thành nơi có tiếng gần xa. Bởi vì nơi đó có tam tuyệt: “Mỹ thực tuyệt, đan trúc tuyệt, mỹ nhân tuyệt. Đến nơi đó không những ăn được mỹ vị, còn có thể nghe được trúc âm tốt đẹp, cũng có thấy mỹ nhân tuyệt thế. Quả thực là hưởng thụ toàn bộ phương vị lập thể.
Mọi người càng thích nói chuyện hăng say vẫn là mỹ nhân. Có người nói mỹ nhân như Nữ Oa nương nương hạ phàm; có người nói như thần nữ chuyển thế; cũng có người nói thấy mỹ nhân bưng khay đi qua, tư thế ưu nhã làm cho người khác liên tưởng tới chuyện xưa Tây Thi giặt vải. Mọi người nhất trí cho rằng cái ví dụ hình tượng này chuẩn xác nhất, ngầm tặng Lan nhi cho một tên hiệu”Đậu hũ Tây Thi”
Chuyện này truyền đến trong lỗ tai của Hứa Hàn Phương, Hứa Hàn Phương thấy buồn cười, hắc! Không cần nói cho ta đây là lai lịch của “Đậu hũ Tây thi”