Trích dẫn: Nói là làm liền. Cá tính mạnh mẽ vang dội đúng là Hứa Hàn Phương. Thạch ma vốn có một cái viện, nan tre dùng để điều chỉnh nước có thể mượn một cái bên Doanh đại thúc.
Tiền vốn làm đậu hũ rất thấp, bọn họ lấy ra năm đồng tiền đến ngoài thành mua đậu tương, lại mua một ít nước chát (có thể làm đông đậu hũ) và thạch cao.
Tất cả gần như đã sẵn sàng, Hứa Hàn Phương bắt đầu ngâm hạt đậu, trước làm một lần thử nghiệm. Kỳ thực làm đậu hũ rất đơn giản, nhớ lại khi còn bé bà ngoại làm đậu hũ, mình ngồi xổm bên cạnh nhìn, đem đậu tương ngâm ở trong nước, làm nó nở ra sau trở nên mềm mại, mài thành sữa đậu nành, lại lọc đi bã đậu, đun sôi. Chút nước chát hoặc thạch cao liền đông thành một khối rất nhanh, thành đậu hũ não trắng bóng. Lại bóp tiếp, đậu hũ não sẽ biến thành đậu hũ.
Hạo Nhiên la hét muốn đẩy cối xay, Hứa Hàn Phương kiên quyết không chịu: “Trước tiên đem vết thương bả vai dưỡng cho tốt rồi hãy nói, không có lệnh của ta không cho ngươi cử động!”
Hạo Nhiên nói đứng ở một bên nhìn Hứa Hàn Phương yếu sức tao nhã nhanh chóng đẩy cối xay, nấu nước, bận rộn đầu đầy mồ hôi, đau lòng dậm chân không ngừng, muốn hỗ trợ thấy Hứa Hàn Phương liếc ánh mắt sắc bén sang, lại vội vàng rút tay về.
Trải qua một hồi bận rộn, xong đậu hũ não, thêm muối vào, thêm đường vào, chỉ chốc lát hai chén đậu hũ não thơm ngào ngạt liền bưng đến trước mặt. Hứa Hàn Phương cười híp mắt nhìn Hạo Nhiên: “Nếm thử đi, mùi vị như thế nào?”
Mũi Hạo Nhiên sáp lại gần ngửi một cái: “Thật là thơm a!” không kịp chờ đợi uống một hớp, lại phun ra toàn bộ: “Phi phi! Ôi bỏng chết ta!” Hạo Nhiên lè lưỡi, lấy tay quạt miệng nói.
Hứa Hàn Phương vui vẻ ngửa tới ngửa lui: “Gấp cái gì, lại không có ai tranh với ngươi! Xem bộ dáng gấp gáp của ngươi kìa!”
Hạo Nhiên lè ra đầu lưỡi nóng đỏ cười hì hì ngây ngô. Cái miệng nhỏ lại cẩn thận từng li từng tí uống chút một, tinh tế thưởng thức: “Ừ, mùi vị thực sự rất tốt!”
“Đó là đương nhiên!” Vẻ mặt Hứa Hàn Phương kiêu ngạo, năng lực của mình quả thực tốt, lần đầu tiên làm đậu hũ đã làm thành công như vậy.
“Phương,nàng giỏi quá!” Hạo Nhiên giơ ngón tay cái lên khen: “Nhưng mà ta nhìn nàng một mình bận trong bận ngoài như vậy, vất vả như vậy, trong lòng ta không vui.”
Hứa Hàn Phương vỗ vỗ Hạo Nhiên: “Đừng rề rà thế, đã quên tối hôm qua ta nói với ngươi, ta cũng là một thành viên của cái nhà này?” Lại mỉm cười một cái: “Ngươi nghỉ ngơi hai ngày cho tốt. Đến lúc chính thức bắt đầu rồi, ta sẽ phân nhiệm vụ cho ngươi. Đến lúc đó ngươi muốn lười biếng cũng không được.”
“Được!” Hạo Nhiên vui vẻ cười, lại cúi đầu uống mỹ vị - đậu hũ não.
Khâu làm đậu hũ mệt mỏi nhất chính là xay hạt đậu. Xoay cối xay đá một vòng một vòng mà đi, đầu quay mòng mòng cũng hôn mê.
Hứa Hàn Phương lợi dụng nguyên lý vật lý, cố định một điểm tựa trên xà nhà, sau đó dùng nguyên lý đòn bẩy, làm gậy gỗ. Như vậy cũng không cần cầm cối đá xoay xoay, chỉ cần tại chỗ thúc đẩy cối đá.
Hứa Hàn Phương vẫn không ngờ trong khổ có vui. Mình thiết kế một xưởng, bước lên, dời mông, đẩy tay. Hắc! Tư thế di chuyển của toàn bộ một bộ thái cực quyền, vừa rèn luyện vừa làm việc, mình quả là thiên tài!
Làm xong đậu hũ, cầm đến chợ ra bán. Ngày đầu tiên bán không như tưởng, khả năng tiếp nhận đối với cái mới của mọi người hình như không phải là quá mạnh. Người xem nhiều, người mua ít. Trời rất nóng, bán không nhanh hết thì sẽ hư, chẳng lẽ thật phải bán chao? Không có cách nào, mình đành phải thanh lý một phần.
Một ngày ba bữa đều ở đây ăn đậu hũ, Hạo Nhiên mặt như trái khổ qua: “Đậu hũ ăn cho dù tốt, không thể ăn đậu hũ một ngày ba bữa chứ?”
Vẻ mặt của Hứa Hàn Phương hình như cũng là thấy đậu hũ cũng muốn nôn. Ăn nữa mìn sẽ biến thành đậu hũ. Tiếp tục như vậy không được, phải nghĩ một biện pháp thúc đẩy tiêu dùng.
Nói protein – chất dinh dưỡng của đậu hũ. Phỏng chừng mọi người sẽ không hiểu. Biện pháp cũ – mua một tặng một? Vẫn là không có người mua làm sao bây giờ? Quyết định đánh cuộc một lần, chỉ cần đến cứ nếm thử miễn phí và biếu tặng, sau đó khiến mọi người tiếp nhận cái mới, tất cả mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Hạo Nhiên vô cùng không hiểu, vì sao phải tặng không? Nhưng mà vẫn đồng ý, hắn tin Phương nếu làm như thế thì nhất định có đạo lý.
Người xưa, người thời nay đều giống nhau, mọi người đều có thói quen thích chiếm ít tiện nghi nhỏ. Tặng không đậu hũ một lúc đã xong. Kết thúc công việc về nhà. Nghỉ ngơi một lát. Đợi ngày mai cải biến sách lược, mua một tặng một, từ từ đi.
Ngày thứ hai lại thức dậy thật sớm. Hạo Nhiên và Hứa Hàn Phương bắt đầu đẩy cối. Hai người đẩy có tiết tấu, nhìn sữa đậu nành cuồn cuộn dọc theo khe đá chảy xuống. Hứa Hàn Phương cười hỏi Hạo Nhiên: “Có mệt hay không?”
Hạo Nhiên đem mồ hôi trên trán lau đi cười trả lời: “Không mệt! Còn nàng?”
Hứa Hàn Phương vui vẻ nói: “Ta nghĩ ra một loại khắc họa cuộc sống.”
“Khắc họa cái gì?” Hạo Nhiên đối với từ ngữ đặc biệt của Hứa Hàn Phương đã thấy nhưng không thể trách.
“Thức sớm so với gà trống, ngủ muộn so với con chó, ăn kém với heo, làm việc so với nam giới...”
Còn chưa nói hết Hạo Nhiên liền cười ha hả, cười chốc lát nói: “Cũng mệt nàng có thể nghĩ ra được.”
Hứa Hàn Phương cũng vui vẻ mà nói: “Thế nào, mệt cũng được vui sướng, không tốt ư? Đẩy cối khô nhàm chán hơn.”
“Mệt cũng được vui sướng?” Hạo Nhiên tinh tế thưởng thức, thần sắc buồn bã hỏi: “Phương, nàng theo ta cùng nhau chịu khổ, vẫn vui vẻ sao?”
Hứa Hàn Phương biết Hạo Nhiên lại tái phát bệnh cũ, cười nói: “Là ngươi theo ta chịu khổ chứ? Ngươi đúng là theo chân ta đến Hàm Dương. Còn ngươi? Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta...” Hạo Nhiên lại gãi đầu một cái, cười hi hi nói: “Ta rất vui vẻ.”
“Ta cũng rất vui vẻ! Thật!” Hứa Hàn Phương nói dùng sức đẩy gậy cối một cái.
Hạo Nhiên lập tức đẩy theo nhịp vừa tiến vừa lui. Hai người vừa nói vừa cười, khổ cũng biến thành ngọt, mệt mỏi cũng trở nên vui vẻ.
Cách thức thúc đẩy tiêu dùng quả nhiên hữu hiệu, ngày thứ hai đậu hũ chưa tới giữa trưa cũng đã bán xong. Hai người kiểm tra bán được mười đồng tiền, trong lòng không cần bàn có bao nhiêu thích. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần bước qua bước đầu tiên, sau này liền dễ dàng hơn thôi.
Có một ít người dần dần tiếp nhận thực phẩm mới mẻ này. Buôn bán nhất hảo, hai người bận rộn hơn. Đi sớm về tối, bận rộn dễ sợ. Hai người cho phòng đậu hũ một cái tên: Phường đậu hạnh phúc. Chính là muốn vui sướng làm việc! Chính là muốn cuộc sống vui vẻ! Vui vẻ muôn năm!
Thân thể Hứa Hàn Phương cũng chưa phải là quá tốt. Mặc dù rèn luyện rất nhiều ngày, bên trong vẫn là quá kém. Sau hơn mười ngày mệt nhọc liên tục, thể lực có phần không chống đỡ nổi nữa. Lúc đầu còn cố chấp chống đỡ, rốt cuộc mệt mỏi vẫn phải ngã xuống.
Hạo Nhiên tự trách vô cùng, muốn đi tìm đại phu, bị Hứa Hàn Phương kéo: “Không cần tìm đại phu đâu, ta nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.” Kỳ thực trong lòng cũng rõ, lúc này bọn họ nơi nào có tiền xem đại phu. Thầm tự trách mình không chịu thua kém, lúc này lại bị bệnh.
Hạo Nhiên không chiều theo.
Hứa Hàn Phương thúc giục: “Ngày hôm nay mình ngươi đi bán đậu hũ đi, buôn bán kiêng kị nhất khi không dừng lại, như vậy nhất định sẽ mất đi một ít hộ khách. Nhanh đi.”
Hạo Nhiên không thể làm gì khác hơn là xếp đậu hũ một thân một mình vội vã ra cửa, lại quên tắt tàn lửa bên trong khoang lò.
Bó củi kéo dài trong lòng lò, theo củi gỗ đến ngoài lòng lò, đốt bó củi rơi trên mặt đất, đốt cháy đống củi trên đất...
Hứa Hàn Phương đang ngủ, đột nhiên bị một trận khói đặc sặc tỉnh. Nàng lớn tiếng ho khan, nhìn cửa sổ và cửa phòng đã bị đốt cháy. Nàng ngọ nguậy muốn ngồi dậy, thế nhưng cả người vô lực. Mùa hạ khô nóng nhiều ngày không có mưa, phòng ốc phần nhiều là kết cấu bằng gỗ, lửa mượn gió thổi cháy rất nhanh. Trong phòng khói đặc cuồn cuộn, đã không phân biệt rõ phương hướng.
Kiến thức chạy trốn hỏa hoạn khẩn cấp nói cho Hứa Hàn Phương, người phần lớn là bị khói đặc sặc chết mà không phải bị chết cháy. Mình đã sặc không thở nổi. Nhớ kỹ đầu giường có một chậu nước rửa mặt, dùng hết khí lực cả người, sờ đến đầu giường, đem khăn bố ướt nhẹp che ở ngoài miệng, khá hơn một chút.
Khói trong phòng càng ngày càng nặng, khói đen ào ạt, không thể đang làm một lát dừng lại, Hứa Hàn Phương khom người lảo đảo đi tới cửa. Trên cột cửa, trên xà nhà đều phun rắn lửa màu đỏ, dường như muốn đem nàng cắn nuốt mất. Đường đi chỉ có vài thước, lại đi vô cùng gian nan. Từng bước di chuyển đều dùng hết khí lực cả người.
Người ngã xuống, gắng sức hướng cửa, nhưng mắt thấy cửa, cũng không còn sức lực. Ta sẽ phải chết ở chỗ này sao? Ông trời vì sao luôn trêu đùa ta như thế này? Trời ạ, mau cứu ta! Ta còn trẻ, ta còn chưa muốn chết! Ta còn có nhiều chuyện chưa làm mà. Ba, mẹ các người ở đâu? Nhớ con không? Vì sao ta cảm giác cơ thể mình bay lên chứ? Ta đã chết rồi sao? Không muốn! Không muốn, ta sợ...
Trong hoảng hốt hình như cảm nhận được một đôi bàn tay to hữu lực, đem mình bế lên, lao ra biển lửa.
Không sai, là đôi bàn tay to hữu lực! Bàn tay to của ai vậy? Hứa Hàn Phương muốn mở mắt nhìn, nhưng mà ngay cả sức lực mở mắt cũng không có. Mùi vị trên người nam tử hán thật quen thuộc, hình như đã ngửi qua ở đâu rồi? Mệt mỏi quá, thật muốn hảo hảo ngủ một giấc, ngủ thật say...